Chương 6. Lần Đầu Gặp Gỡ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6 : Lần Đầu Gặp Gỡ (2) 
Editor : San

Đồ tướng quân một đường hộ tống Lý Phong Tuyền đến đô thành Trường An, Lý Bình Thu dẫn theo văn võ bá quan vốn đã sớm chờ ở đó.

Tầng tầng gấm vóc, quân vương nhẹ nhàng, Lý Phong Tuyền đang muốn quỳ lạy, lại bị phụ hoàng Lý Bình Thu đỡ lấy, gắt gao ôm vào lòng.

Cùng Đồ Linh Trâm thân thể mềm mại ôm ấp có chút khác biệt, Lý Bình Thu trong ngực có mùi thuốc nhàn nhạt, dù là đế vương cao quý, trên người hắn trải qua lại không hề tiều tụy.

Trong trí nhớ của hắn, Lý Bình Thu vốn là phong nhã hoàng tử yếu ớt, hắn tinh thông âm luật kỳ nghệ, lại có một thân vẽ tranh tuyệt diệu, đối với ai cũng hòa ái, duy chỉ không có uy nghiêm của một vị đế vương.

Nhưng kì quái là, một hoàng đế văn vẻ nhu nhược, tùy ý làm việc, lại đem '' Phong Tuyền lên cao chín vạn dặm '' lý tưởng đều ký thác lên người nhi tử.

Bị Cao Tông chọn làm con tin, tại Bắc Yên nhận mọi khi dễ và tra tấn, Lý Phong Tuyền cũng từng hận qua phụ hoàng.

Hắn bi thương, hận phụ hoàng không tranh dành, hận người là thân Thái tử, ngay cả dũng khí bảo hộ nhi tử cũng không có. Nhưng thẳng đến bốn năm sau gặp lại, Lý Phong Tuyền nhìn qua phụ thân đang tuổi trẻ hưng thịnh, tóc bạc đã đầy đầu, nghe lồng ngực phát ra từng đợt vỡ vụn nghẹn ngào, làm sao cũng không hận nổi.

Lý Bình Thu nghẹn ngào không nói nên lời, ngón tay ôn nhu lướt nhẹ khắp mặt nhi tử, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng cuồn cuộn, lại chỉ có thể run rẩy nói một câu : '' Con ta, ngươi chịu khổ rồi...''

Lý Phong Tuyền bị đám người vây quanh vào cung, hắn đi qua tường đỏ mái ngói, nhìn qua cung điện lộng lẫy lại trang nghiêm, trong lòng đột nhiên tràn ra một cỗ cô độc.

Cửa cung kia trong chớp mắt đã đóng lại, hắn nhịn không được quay đầu nhìn một cái, trông thấy ngoài cửa, Đồ Linh Trâm vẫn một thân bạch bào đứng thẳng. Thấy hắn quay đầu, nàng cười đến chói mắt, giơ cánh tay hướng hắn phất phất tay.

Ánh mắt theo đại môn từng tấc từng tấc biến hẹp, biến hẹp, cuối cùng biến mất không còn thấy gì nữa, đem nụ cười rực rỡ như lửa, tươi đẹp như hoa kia ngăn cách tại một thế giới khác.

Không lâu sau, Lý Phong Tuyền được phong làm Thái tử.

...

Đồ Linh Trâm một lần nữa gặp Lý Phong Tuyền, đã là một tháng sau.

Đồ tướng quân cách một ngày sẽ phụng mệnh đi Đông cung, truyền thụ võ nghệ cho Thái tử. Đồ Linh Trâm ở trong phủ khó chịu một tháng, thực sự nhịn không được, liền vụng trộm theo phụ thân tiến vào cung.

Trên giáo trường, Lý Phong Tuyền trông thấy Đồ Linh Trâm một thân áo xanh váy đỏ, chớp mắt mờ mịt, mới nhớ thiếu nữ tươi đẹp như hoa trước mắt là ai, nhất thời có chút co quắp, nghiêng đầu không dám nhìn nàng.

Đồ Linh Trâm không để ý hắn lạnh nhạt với mình, tùy tiện chào một tiếng, cười nói : '' Sớm a, điện hạ! ''

Lý Phong Tuyền '' Ừ '' một tiếng đáp lại, cố hết sức khua lên thanh trường kiếm trong tay, ôn tập lại mấy chiêu thức Đồ tướng quân mấy ngày trước dạy cho hắn.

Đồ Linh Trâm tựa hồ hứng thú nhìn thiếu niên gầy yếu cầm trường kiếm múa qua múa lại, mặc dù chiêu thức của y có mấy phần ra dáng, nhưng là người trong nghề liền biết không có bao nhiêu lực đạo, một quyền liền có thể đánh bại.

Nghĩ đến chỗ này, Đồ Linh Trâm nhịn không được cười ra tiếng.

Lý Phong Tuyền biết nàng đang giễu cợt mình, mặt đỏ lên, đổi chủ đề nhẹ giọng hỏi : '' Sao những ngày qua không nhìn thấy ngươi ? ''

Đồ Linh Trâm từ trên bàn đá cẩm thạch tùy tiện nhặt mấy khối bánh ngọt, xoay người ngồi lên bàn, cũng không để ý lúc này nàng đang mặc váy, một chân duỗi ra, chân kia vắt lên, lắc qua lắc lại, tầm mắt Lý Phong Tuyền đỏ bừng xẹt qua từng độ cong trên váy thêu hoa kia.

Nàng một bên ăn bánh ngọt đến say sưa ngon lành, một bên nói hàm hồ không rõ : '' Lần trước phụ thân giấu diếm nương ta, để cho ta cùng quạ đen đi Bắc Yên cứu ngươi trở về, nương ta biết liền nổi trận lôi đình, đem phụ thân giáo huấn một trận, còn hạ lệnh không cho phép ta ra ngoài, cũng không cho phép ta đụng vào binh khí, cấm đoán ta một tháng, hôm nay mới giải lệnh cấm.''

'' Vì sao ? ''Lý Phong Tuyền hỏi.

'' Mẫu thân không quá tán thành việc ta luyện võ, trách móc phụ thân coi ta như nam hài mà nuôi nấng. '' Đồ Linh Trâm thấy hắn nhìn chằm chằm bánh đậu đỏ trong tay mình, liền ngượng ngùng cười một tiếng : '' Trong cung món bánh đậu đỏ này là ngon nhất, ta nhịn không được. ''

Lý Phong Tuyền khoát khoát tay, ra hiệu cho nàng tùy tiện ăn. Suy nghĩ một lát, hắn lại hỏi : '' Nương ngươi thường xuyên sinh khí ? Lấy thân thủ của ngươi, hẳn là không thể cấm đoán được...Ngươi rất sợ nàng a ? ''

'' Không không không, là ta tôn kính nàng. Nương ta chỉ biết thêu hoa không biết võ công, chỉ cần ta muốn ra ngoài, nàng ngăn không được. Nhưng là, ta không muốn để bà ấy thương tâm. ''

Nói đến đây, khóe miệng Đồ Linh Trâm hiện lên vẻ ôn nhu, nàng nói : '' Tuy là '' Nổi trận lôi đình '', kỳ thực nương bất quá cũng chỉ ôn nhu thuyết giáo hai câu, sau đó chiến tranh lạnh mấy ngày không để ý đến phụ thân. Nàng còn rất thích rơi nước mắt, nàng vừa khóc, ta cùng phụ thân tâm đều mềm nhũn, không dám cãi lại nàng nửa câu... Chúng ta đều biết, bà ấy sinh khí, bất quá là lo lắng cho ta và phụ thân.''

Lý Phong Tuyền trầm mặc nửa ngày, buồn rầu nói : '' Mẫu phi ta tạ thế rất lâu rồi. ''

Đồ Linh Trâm sững sờ, phi thân nhảy xuống trước mặt hắn, đưa tay vuốt những sợi tóc mềm mại, ôn nhu nói : '' Nhưng ngươi lại có thêm một tỷ tỷ a! ''

Lý Phong Tuyền lườm nàng, hừ lạnh một cái.

Đồ Linh Trâm ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua tay hắn, phát hiện bàn tay hắn thế nhưng bị rách mười phần nghiêm trọng, giống như là bị một vật thô ráp ma sát nhiều lần, mặc dù đã kết vảy, nhưng vẫn có chút sưng đỏ.

'' Tay của ngươi sao thế ? ''

Đồ Linh Trâm hướng tay hắn muốn nhìn kỹ, lại bị Lý Phong Tuyền giãy ra. Hắn chuyển tầm mắt, thản nhiên nói : '' Không có gì. ''

Không lâu sau, Đồ tướng quân hạ triều liền đến võ đài, bắt đầu kiểm nghiệm võ công của tiểu đồ đệ. Nói là kiểm nghiệm, kỳ thực là thời gian thê thảm của Lý Phong Tuyền.

Đồ tướng quân một chưởng đem kiếm Lý Phong Tuyền rơi xuống, quát : '' Tay cùng tiểu cô nương giống như không có chút sức lực nào! ''

Lại một cước đem Lý Phong Tuyền ngã ngửa, quát : '' Xương chậu bất ổn! ''

Lý Phong Tuyền vừa mới đứng lên, lại bị Đồ tướng quân một chưởng đánh vào ngực, lúc này lại ngã xuống đất không dậy nổi. Đồ tướng quân vội vàng nói : '' Ngày hôm trước đã nói với ngài, lúc địch nhân một chưởng đánh tới, ngài muốn đỡ được chưởng này, phải lắc người như vậy! ''

Lý Phong Tuyền cật lực đứng lên, lại bị một chân lướt qua quét té xuống đất.

Đồ Linh Trâm im lặng, đơn giản nàng không đành lòng nhìn tiếp.

Đồ Khởi Phong là một kẻ vũ phu, dạy đồ đề cũng sẽ chỉ dùng vũ lực, làm cho đối phương ở bên trong chính mình tự mò mẫm ra đường đi, giải thích chiêu thức cũng sẽ chỉ dùng 'Dạng này', 'Như thế' để thay thế, người bình thường căn bản không có cách lý giải. Năm đó Đồ Linh Trâm trời sinh thần lực, gân cốt dẻo giai, đối với những chiêu thức đã gặp qua không thể quên được, lúc này mới chó ngáp phải ruồi bị Đồ tướng quân luyện thành kỳ tài võ học.

Nhưng Lý Phong Tuyền nhập môn quá muộn, có thể cùng người sư phụ dã man như thế kiên trì một tháng, đã làm cho người ta mười phần kính nể.

Nhìn Lý Phong Tuyền một lần lại một lần bị đánh bại, lại lần lần giãy dụa đứng lên, khi thắng khi bại, khi bại khi thắng. Đồ Linh Trâm nhịn không được, phi thân hướng về phía trước tiếp một chưởng của phụ thân, cười nói :

'' Ngài nghỉ ngơi một lát, để ta tới thử một chút. ''

Đồ tướng quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mảy may không phát hiện rằng phương thức dạy dỗ của mình có vấn đề, đỏ mặt tía tai nói : '' Luyện một tháng, ngay cả trình độ của tên đầu đường cũng không đạt tới! Ông đây mặc kệ, ngươi thích thì đi đi. ''

Dứt lời, liền vung tay rời đi.

Lý Phong Tuyền cả người bị ngã đến thất điên bát đảo, lại bị đánh mắng, vừa đau vừa ủy khuất, vành mắt đều đỏ lên. Lại vẫn há miệng run rẩy nhặt kiếm, quật cường hất cằm không chịu thua nói : '' Một lần nữa, sư phụ, một lần nữa! ''

'' Người đều đi rồi, còn tới cái gì? '' Đồ Linh Trâm thở dài, ôn nhu đem từng ngón tay hắn mở ra, tiện tay ném thanh kiếm vào giá binh khí bên trên, kiên nhẫn nói : '' Phụ thân ta tính tình có chút vội vàng xao động, nhưng không phải người xấu, ngươi đừng oán ông. ''

Lý Phong Tuyền cúi đầu, môi run rẩy một hồi mới mím chặt, mới nói khẽ : '' Ta không oán sư phụ. Ta oán chính mình, quá yếu. ''

'' Bích lập thiên nhận, hải nạp bách xuyên (*), không có người nào sinh ra liền cường đại. '' Đồ Linh Trâm cười, từ giá binh khí lấy một chiếc cung tiễn thượng đẳng đưa cho hắn, ôn nhu nói : '' Lực cánh tay của ngươi không đủ, hạ bàn bất ổn, không thích hợp luyện kiếm, không bằng trước luyện cưỡi ngựa bắn cung. Cưỡi ngựa ổn hạ bàn, kéo cung luyện lực cánh tay, như thế nào ? ''

(*) Nguyên câu : "Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại; bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương", ý nói rằng biển vì có thể dung nạp trăm nghìn con sông mà trở nên rộng lớn, vách núi nghìn trượng sừng sững vì không mang dục vọng mới có thể giữ mình cương trực. ( Ý nói phải cố gắng luyện tập nhiều mới có thể trở nên cường đại. )

Liên tiếp hai canh giờ, trong giáo trường chỉ nghe thấy tiếng '' Vù vù '' thanh âm mũi tên xé gió, cùng Đồ Linh Trâm kiên nhẫn hướng dẫn.

'' Cánh tay nhấc lên, nghiêng người dùng sức, mắt không nhìn tay, nhìn về phía trước. ''  Đồ Linh Trâm đứng sau lưng Lý Phong Tuyền, không ngừng uốn nắn tư thế cùng động tác của hắn, '' Mắt hướng tâm, ngón tay hướng về mũi tên, phải thật chuyên tâm, không được do dự! Bắn! ''

Roẹt một tiếng, mũi tên rời dây, cắm trúng hồng tâm.

Đồ Linh Trâm vuốt vuốt đầu hắn, cười đến tươi đẹp mềm mại : '' Không tệ, rất lợi hại! ''

Lý Phong Tuyền nhẹ nhàng thở ra, nhếch môi ngượng ngùng cười.

Đồ Linh Trâm khẽ giật mình, đây là lần đầu tiên nàng thấy Lý Phong Tuyền cười. Hắn cười một tiếng, phảng phất như cả vườn xuân sắc đều sẽ ảm đạm phai mờ.

Dưới bóng cây, Đồ tướng quân không biết đã quay lại từ lúc nào giương mắt nhìn thiếu niên giương cung lắp tên trên giáo trường, thấy hắn một lần so với một lần bắn chuẩn hơn, lực đạo cũng mạnh hơn, Đồ tướng quân sắc mặt hòa hoãn không ít. Hắn đem một bình cao chấn thương giao cho Đồ Linh Trâm, trầm giọng nói : '' Để hắn nghỉ ngơi đi. Hôm nay sợ là bị thương không nhẹ, ta muốn chính hắn bôi thuốc. ''

Đồ Linh Trâm một tay tiếp nhận bình thuốc, một tay che nắng lọt dưới bóng cây, thuận miệng nói : '' Trong cung không thiếu dược liệu thượng đẳng, ngài cần gì phải chạy một chuyến đến đây ? ''

Đồ tướng quân vẻ mặt đứng đắn : '' Thuốc này trị thương là tốt nhất. ''

Đồ Linh Trâm biết hắn đến cùng là đau lòng đồ đệ, liền trêu ghẹo nói : '' Sao ngài không tự đưa cho hắn ? ''

Đồ tướng quân trừng mắt một cái, Đồ Linh Trâm ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám nhiều lời.

Trầm mặc một lát, Đồ tướng quân vỗ vỗ bả vai nữ nhi, dùng giọng điệu ôn hòa khó gặp : '' Sau này, ngươi liền tiếp tục dạy hắn a! ''

Đồ Linh Trâm : ''...''

Xuân đi đông đến, năm tháng như cát chảy từ khe hở lặng lẽ trôi qua, nàng cùng Lý Phong Tuyền từ quen biết biến thành hiểu nhau, mà xưng hô lẫn nhau cũng từ  ' Điện hạ ' biến thành ' Phong Tuyền ' , từ thanh âm không rõ ' Hừ ' cùng ' Uy ' , biến thành từng tiếng thân mật cùng tín nhiệm ' Sư tỷ ' .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro