Chương 7. Thử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7 : Thử 
Editor : San


Trong ngõ nhỏ đen kịt như mực, Ô Nha thuyết phục Đồ Linh Trâm theo mình rời đi, lại bị nàng lắc đầu cự tuyệt.

" Trên người Phong Tuyền có rất nhiều chuyện khiến cho người ta nghi ngờ, ta muốn làm rõ ràng. " Nhìn vào ánh mắt lo lắng của Ô Nha, nàng thở dài : " Ngươi yên tâm, nếu như thật sự không có biện pháp, ta sẽ toàn thân trở ra tìm ngươi. Có lẽ tương lai sẽ mang theo các ngươi tìm một địa phương an bình, làm hiệp sĩ trừ hại cho dân, cũng không làm nhục tổ huấn trung nghĩa của Đồ thị. "

Ô Nha gật đầu, từ trong ngực móc ra một chiếc bình sứ bịt kín đưa cho nàng.

Đồ Linh Trâm nhận lấy ngửi ngửi, không khỏi nở nụ cười : " Ngàn dặm truy lùng ? Bằng thứ đồ chơi này, ngươi thật sự có thể bất cứ lúc nào cũng tìm được ta ? "

Ô Nha chậm rãi nhếch miệng cười một cái, quang ảnh chiếu vào bóng tối lộ ra tà khí vạn phần. Hắn khàn khàn nói : " Đây vốn là bí hương mà thích khách chúng ta dùng trên mục tiêu của mình, một lần dùng có thể duy trì một tháng, chỉ có Kim Linh ong được huấn luyện mới có thể ngửi được, dù là trăm dặm đi chăng nữa vẫn có thể chuẩn xác tìm được mục tiêu. "

Đồ Linh Trâm đem bình sứ thu vào ngực, nhìn con ngõ đối diện Vĩnh Phong lâu, nói : " Không còn sớm nữa, chúng ta nên từ biệt thôi. "

Dứt lời, nàng vỗ vỗ bả vai rộng lớn rắn chắc của Ô Nha, " Bảo trọng, sau này còn gặp lại! "

Đồ Linh Trâm quay đầu, thân ảnh Ô Nha đã biến mất. Nàng cười cười, xoay người đi tới Vĩnh Phong lâu, đúng lúc đụng phải Lý Phong Tuyền cùng Lý Hoài một trước một sau đi xuống.

Lý Phong Tuyền thâm ý liếc mắt nhìn Đồ Linh Trâm, lúc này mới ngáp một cái, lười biếng nói : " Hồi cung. "

Lý Hoài hướng Đồ Linh Trâm gật đầu, ra hiệu nói : " Lúc đầu dự định để ngươi hôm nay theo bản vương xuất cung, nhưng Bệ Hạ đúng lúc hứng khởi, nói là có chút không nỡ bỏ ngươi, muốn đem ngươi ở lại trong cung làm cung nữ hầu hạ. Có thể lưu lại bên cạnh bệ hạ, ít nhiều cũng là phúc phận, ngươi liền theo hắn đi! "

Đồ Linh Trâm : " . . . ?! "

Lý Hoài thấy nàng kinh ngạc, nghĩ là nàng đang sợ, liền than nhẹ một tiếng, ý vị sâu xa nói : " Tiêu cô nương, gần vua như gần cọp, sau này mọi việc ngươi đều phải cẩn thận. Bệ hạ tính tình có chút bất thường, nhớ kỹ đừng ngỗ nghịch với hắn. ''

Dừng một chút, Lý Hoài ôn nhu cười một tiếng, ánh mắt toát ra một tầng sâu không thấy đáy, ấm giọng nói : '' Nửa năm tới bản vương sẽ ở Trường An, nếu cô nương có gặp khó khăn gì, hoặc là bệ hạ cùng ngươi khó xử, ngươi chỉ cần nói một tiếng với bản vương, ta nhất định sẽ dốc sức tương trợ. ''

Tuy nói thái độ nhiệt tình của Trần vương làm cho người ta thấy thực kỳ quái, nhưng Đồ Linh Trâm đối với nam nhân ôn tồn lễ độ thực sự chán ghét không nổi, nàng cố nén vui sướng bốc lên trong lòng, thấp giọng hướng Lý Hoài nói tiếng cảm ơn.

Nàng đang lo không có cơ hội tiếp cận Lý Phong Tuyền, đột nhiên có cơ hội gần gũi hắn, Đồ Linh Trâm cao hứng không kịp, cho nên không phát hiện Lý Hoài trong nháy mắt xoay người, chậm rãi thu lại ý cười nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, rơi vào trầm tư thật lâu.

. . .

Ngày thứ hai, Đồ Linh Trâm liền chuyển vào Lai Nghi điện, trở thành Đại cung nữ hầu hạ sinh hoạt hàng ngày cho Hoàng Thượng.

Lai Nghi điện kết cấu vẫn không khác gì ba năm trước, chỉ là thêm một chút vắng vẻ lạnh lẽo. Nếu không để ý tới cấm quân Tần Khoan sắp xếp trước điện, thì nơi đây chính là chỗ an bình u tĩnh.

Đại cung nữ bên người Lý Phong Tuyền, ngoại trừ Đồ Linh Trâm chỉ có một cô nương gọi là Lãnh Hương, đối với nàng là mười phần xa lạ, có lẽ là con mắt Tần Khoan phái tới; dưới Đại cung nữ là nhị đẳng cung nữ gồm mười hai người, đều là những cung nữ mười sáu mười bảy tuổi xinh đẹp thuần khiết; xuống chút nữa, chính là một vài ma ma, tam đẳng cung nữ phụ trách tạp dịch.

Đại cung nữ tên gọi Lãnh Hương mang theo Đồ Linh Trâm đi lòng vòng bốn phía, sắc mặt không đổi chỉ điểm nàng : '' Nơi này là tẩm cung Hoàng Thượng. Hoàng Thượng sợ tối, cho nên suốt đêm ánh nến không thể tắt, mỗi đêm đều muốn Đại cung nữ thay phiên trông coi ở gian ngoài. Còn có, Hoàng Thượng yêu thích yên tĩnh, không thích nhất là người khác quấy rầy, trừ lúc Hoàng Thượng phân phó, còn không ngươi ngàn vạn lần đừng tùy ý ra vào nội gian. ''

Tẩm điện nội gian có một chiếc giường rộng rãi được phủ bởi một tấm sa mỏng buông thõng, mà gian ngoài chỉ có một chiếc giường êm đủ cho một người nằm, chắc hẳn đây là chỗ nghỉ ngơi của nhóm Đại cung nữ trực ca đêm.

Đồ Linh Trâm hỏi : '' Ban đêm trực cần làm những gì ? Có cần hầu hạ Bệ Hạ uống nước đi đại tiện không ? ''

'' Không cần, người chỉ cần lúc Hoàng Thượng sắp đi ngủ đem chăn đệm trải ra thật tốt, chuẩn bị kĩ càng nước trà là được. '' Dừng một chút Lãnh Hương lại bổ sung: '' Dù nửa đêm nghe thấy trong phòng Bệ Hạ có âm thanh, cũng không được tùy tiện ra vào, nếu không muốn rơi đầu! ''

Đồ Linh Trâm ghi nhớ từng cái, lại hỏi: '' Bệ Hạ thích nước trà có phải là Quân Sơn ngân châm? Trước khi đi ngủ có cần đốt Long Tiên hương ? ''

Nàng nhớ kĩ kiếp trước Lý Phong Tuyền rất thích uống Quân Sơn ngân châm, thích ăn thịt bò khô, trên y phục luôn có mùi Long Tiên hương nhàn nhạt...

Ai ngờ, Lãnh Hương chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, mang theo ba phần khinh bỉ nói : '' Những thứ này Hoàng Thượng đều không thích. Hoàng Thượng thích uống trà Ô Long, thích nhất là đồ ngọt, nhất là bánh đậu đỏ. Trong phòng lâu nay cũng không đốt Long Tiên, mà là Đàn hương. ''

Nghe vậy, Đồ Linh Trâm trong chớp mắt hoảng hốt.

Không có khả năng, bảy năm mưa dầm thấm đất, nàng không có khả năng nhớ nhầm.

Trong kí ức của nàng, Lý Phong Tuyền đích thị thích Quân Sơn ngân châm, thích ăn nhất thịt bò khô, huân hương chỉ đốt Long Tiên... Mà thích trà Ô Long, thích đồ ngọt, thích Đàn hương...

----Là Đồ Linh Trâm nàng!

Nàng lẳng lặng đưa tay lên che ngực, ở đó, nhịp tim nặng nề mà gấp rút.

Vì cớ gì, vì cớ gì mà Phong Tuyền luôn miệng nói hận '' Dư nghiệt Đồ thị '', nhưng hàng ngày lại làm chuyện Đồ Linh Trâm thích, ăn đồ ăn nàng yêu ?

Là lúc tỉnh táo, là trong ngực niệm, hay là đang sám hối ?

Lãnh Hương thấy nàng xuất thần, liền cảnh cáo nói : '' Ta khuyên người đừng tự cho mình là đúng, vẫn là cẩn thận mới tốt. ''

Đồ Linh Trâm chỉ cảm thấy ngực nóng hổi, nửa ngày sau mới khó nhọc nói : '' Đa tạ cô nương chỉ giáo. ''

Lãnh Hương gật đầu, khôi phục sắc mặt như cũ, không nói nhiều một câu, không làm nhiều một phần, phảng phất chỉ là một con rối mỹ lệ.

Đồ Linh Trâm hít sâu một cái, lấy lại bình tĩnh nói : '' Cô nương là người duy nhất hầu hạ Bệ Hạ sao ? ''

'' Không phải, nghe nói trước đó có tỳ nữ có ý đồ mưu hại Hoàng Thượng, bị xử tử, ta cùng Linh Lung là ba năm trước đây được đưa đến Lai Nghi điện. ''

'' Linh Lung ? ''

'' A, nàng ta mấy ngày trước chết rồi. '' Lãnh Hương quay đầu, thâm trầm nói : '' Ban đêm ném mồi cho cá chép trong ao ăn bị trượt chân, ngã vào ao chết chìm. ''

. . .

Lai Nghi điện bốn phía có cấm quân Tần Khoan an bài xuống trấn giữ, ngay cả cung nữ thái giám xuất nhập, cũng phải bị điều tra một phen, nói là bảo hộ Hoàng Thượng, không bằng nói Lý Phong Tuyền bị giam lỏng. ''

Mà làm Đồ Linh Trâm không nghĩ tới chính là, người đứng đầu cấm quân phụng mệnh giám thị Lý Phong Tuyền, đúng là người đã từng là thuộc hạ của bản thân, tên là Hoắc Thành Công. Nhiều năm qua, Hoắc Thành Công trung thành thật thà, nhất là đối với mẫu thân đã qua lục tuần cực kỳ hiếu thảo, không nghĩ tới cuối cùng vẫn phản bội nàng, làm nanh vuốt của Tần Khoan.

Mặc kệ Hoắc Thành Công tham tài, hay là bị bắt ép, Đồ Linh Trâm thật sự không hận hắn, phu thê đại nạn đều chia hai ngả, huống chi là cấp dưới ? Chỉ là khi nhìn thấy hắn, trong lòng vẫn có chút đắng chát.

Hành động bị chế ngự, Lý Phong Tuyền có thể nói là cấm cung không ra ngoài. Sáng sớm uể oải lên triều, sau đó dựa theo chỉ thị của Tần Khoan phê mấy quyển tấu chương, sau đó liền vẽ vài bức họa, hoặc là uống chút rượu thương thức cung nữ ca múa, thỉnh thoảng sẽ bồi hai vị mỹ nhân Tần Yên, Lâu Tâm Nguyệt ở trong cung dạo chơi, quả thực là vui đến quên cả trời đất.

Đến ban đêm, bởi vì nghe đồn Lý Phong Tuyền mười phần sợ quỷ, Lai Nghi điện theo lẽ thường đèn đuốc sáng trưng, Đồ Linh Trâm sẽ cùng Lãnh Hương thay phiên gác đêm, liên tiếp mấy ngày sau đều bình an vô sự.

Hôm nay, lại đến phiên Đồ Linh Trâm trực đêm.

Nàng tính đúng giời Thìn, trước một khắc rót trà nước, chuẩn bị kĩ càng nước ấm, khăn mặt, sau đó Lý Phong Tuyền sẽ ngáp một cái, bước đi lười biếng tiến vào tẩm điện. Áo choàng buộc lỏng lẻo, tóc nửa ướt nửa khô, chắc hẳn là vừa tắm rửa.

Lý Phong Tuyền tiện tay tiếp nhận nước trà Đồ Linh Trâm đưa tới, ùng ục súc miệng, sau đó nhổ vào cốc trà.

Tối nay hắn dường như thực mệt mỏi, suy nghĩ trống không, uể oải ngồi trên giường, Đồ Linh Trâm lấy khăn lông ướt ấm áp từ chậu đồng, lau mặt xoa tay cho hắn.

Lý Phong Tuyền nhu thuận mà lười biếng ngẩng đầu lên, con mắt khép hờ, khuôn mặt tuấn tú ngả ngớn bị ánh nến chập chờn chiếu đến dát lên một tầng ấm áp, lông mi thực dài và rậm chạm vào mí mắt dưới, có chút run run, như là một con mèo quý khí mà lười biếng.

Không thể không thừa nhận, ba năm sau Lý Phong Tuyền bớt đi vẻ ngây thơ của thiếu nên, thêm một phần anh tuấn khiến người ta kinh tâm động phách.

Khăn mặt mềm mại cẩn thận từng tấc từng tấc phất qua lông mày hắn, mắt hắn, đến sống mũi thẳng tắp, đôi môi mím chặt của hắn, cùng bàn tay trắng nõn với mười khớp xương rõ ràng...

Đồ Linh Trâm không nhịn được ở trong lòng oán thầm: Tiểu tử, có thể để sư tỷ tự mình phục vụ ngươi, coi như ngươi phúc lớn!

Sau khi Đồ Linh Trâm đổ nước rửa mặt trở về, đã thấy hài thêu rồng một đông một tây bị ném xuống đất, mà Lý Phong Tuyền vẻn vẹn chỉ mặc áo lót xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên giường, hô hấp kéo dài, tựa hồ đã tiến vào mộng đẹp.

Đồ Linh Trâm một mực đem Lý Phong Tuyền như sư đệ mà đối đãi, giờ phút này nhìn thấy tư thế ngủ bất nhã của hắn, cũng không thấy đỏ mặt xấu hổ, chỉ là âm thầm bật cười.

Tiết trời mùa xuân se se lạnh, nàng rón rén chỉnh lại tay chân hắn, đắp chăn cho hắn, lại tìm khăn lông, đem những sợi tóc mềm mại của hắn từng sợi từng sợi lau khô, lúc này mới lặng lẽ đi ra gian ngoài, để nguyên y phục mà ngủ.

Đêm nay, Đồ Linh Trâm mơ một giấc mơ.

Nàng mơ thấy mười năm trước, Lý Phong Tuyền vừa được phong làm Thái Tử.

Có lẽ là Lý Phong Tuyền quá mức thông minh lại khắc khổ, Tần Khoan tựa hồ không thích tiểu Thái Tử này, cho nên khắp nơi đè ép, Lý Binh Thu trời sinh tính tình mềm yếu không làm chủ được, nhìn thấy nhi tử trên triều đình chịu khổ ủy khuất cũng không dám lên tiếng, chỉ dặn dò hắn cách Tần Khoan xa một chút.

Hôm đó, Đồ Linh Trâm như thường lệ vào cung chỉ điểm võ nghệ cho Lý Phong Tuyền, ai ngờ ở trên giáo trường đợi nửa canh giờ cũng không thấy hắn tới, Nàng đi Đông cung tìm một vòng, cuối cùng dưới gốc cây hoa lê già tìm được hắn.

Lý Phong Tuyền ngồi xếp bằng dưới gốc cây hoa lê, hai vai run nhè nhè, tựa hồ như cố nén thống khổ. Mà càng làm cho Đồ Linh Trâm giật mình là, Lý Phong Tuyền một bên cắn môi không để cho mình khóc thành tiếng, một bên đem bàn tay trái đặt trên mặt đất không ngừng ma sát qua lại, thẳng đến khi da tróc thịt bong, máu me đầm đìa, nhuộm đỏ dưới thân lê.

Hắn dùng phương thức ngược đãi bản thân, để giải quyết thống khổ cùng hận đến cực điểm trong lòng.

Dù là ở trong mộng, Đồ Linh Trâm cũng nếm trải hương vị đau lòng, Nàng nhịn không được hướng Lý Phong Tuyền chạy tới, Lý Phong Tuyền kinh ngạc quay đầu, dùng con mắt ẩm ướt trừng mắt với nàng... Sau đó, nàng liền tỉnh.

Đồ Linh Trâm bỗng nhiên mở mắt, ánh nến sáng rực bốn phía, nàng híp mắt ngơ ngác nhìn xà nhà một lát, lúc này mới mơ hồ nghe được nội gian tựa hồ có âm thanh.

Nàng ngồi dậy, cẩn thận nghiêng tai nghe ngóng, lúc này mới nhận ra là thanh âm Lý Phong Tuyền.

... Là thanh âm hắn cực lực đè nén, tiếng thống khổ nghẹn ngào.

'' Phong Tuyền! '' Bất chấp tất cả, Đồ Linh Trâm cơ hồ theo bản năng vọt vào nội gian, sau đó, nàng giật mình.

Chỉ thấy Lý Phong Tuyền ngồi ở nơi âm u hẻo lánh bên trong, đưa lưng về phía nàng, một tay gắt gao che miệng lại, hàm răng cắn chặt, đổi thành một tay nắm chắc thành quyền, không ngừng, đưa nắm đấm của mình hướng mặt đất lạnh lẽo đập tới, một lát sau liền da tróc thịt bong, máu tươi đỏ thắm uốn lượn chảy xuống, máu bắn lên gạch cẩm thạch tựa như đóa máu mai, nhìn mà giật mình.

Mộng cảnh và hiện thực trùng lặp, Đồ Linh Trâm chỉ cảm thấy đau lòng vạn phần.

Thời thiếu niên hắn cũng là bộ dạng này, vì cực độ đè nén, cuối cùng sẽ lựa chọn cách làm đau thân thể để giảm bớt thống khổ trong lòng, dùng phương thực tự ngược để duy trì thanh tỉnh.

Cảm giác được có người sau lưng, Lý Phong Tuyền bỗng nhiên quay đầu, hai mắt đỏ bừng hung hăng nhìn chằm chằm Đồ Linh Trâm, ánh mắt ngoan lệ, rõ ràng lông mi còn mang theo nước mắt, nhưng sát khí trong mắt hắn lại mãnh liệt chưa từng có.

Đồ Linh Trâm theo bản năng lùi lại nửa bước. Chớp mắt kia, nàng thật sự nghĩ Lý Phong Tuyền sẽ giết chết bản thân.

Mà cơ hồ là trong chớp mắt, con ngươi Lý Phong Tuyền dần dần tan rã, mặt mũi tràn đầy yếu ớt cùng mờ mịt, thân hình to lớn co lại thành một đoàn run rẩy không ngừng, như thể vừa thấy thứ gì đáng sợ.

'' Bệ Hạ, thấy ác mộng sao ? '' Đồ Linh Trâm tranh thủ thời gian rót chén nước, ngồi xổm trước mặt hắn, vừa đau lòng vừa khổ sở, tay khó khăn lắm mới dừng lại giữa không trung, tựa hồ muốn đụng vào nhưng lại có chỗ cố kỵ.

Lý Phong Tuyền run rẩy uống nửa chén nước, một đôi con ngươi đen nhánh yên lặng nhìn chằm chằm nàng, như muốn thăm dò.

Thật lâu sau, hắn buông lỏng tay trái đang nắm quyền, nhìn qua bàn tay đầy máu, buồn bã nói: '' Ngươi biết không, trong cung này có quỷ. Một con quỷ không đầu...''

Hắn khẽ cười một tiếng, nói : ''...Nàng hại phụ hoàng ta, lại muốn lấy mạng trẫm...Trẫm sợ hãi. ''

'' . . . ''

Đồ Linh Trâm xé tay áo còn sạch sẽ của mình, giúp Lý Phong Tuyền băng bó vết thương, trầm mặc nửa ngày, lúc này mới thấp giọng kiên định nói : '' Sẽ không, Bệ Hạ, đừng sợ, nàng sẽ không hại người. ''

Lý Phong Tuyền mờ mịt nhìn nàng, tựa hồ đang phỏng đoán có thể tin nàng hay không.

Một lát sau, Đồ Linh Trâm mấp máy môi, nhịn không được hỏi : '' Người hận nàng sao, Bệ Hạ ? ''

Lời vừa thốt ra, Đồ Linh Trâm liền hối hận.

Nàng cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt Lý Phong Tuyền. Coi như nàng khẩn cầu Lý Phong Tuyền không nghe được, hoặc là nghe không hiểu, lại nghe được thanh âm lạnh lùng khàn khàn của Lý Phong Tuyền truyền đến :

'' Hận à! Trẫm hận nàng nhất! Trẫm hận nàng nhất... ''

Một lần lại một lần, phảng phất như thôi miên, phảng phất như ác mộng.

Mặc dù đã tính đến kết quả xấu nhất, nhưng khi lần nữa nghe Lý Phong Tuyền nói ra, Đồ Linh Trâm vẫn cảm giác được một trận đau lòng, dường như khí lực toàn thân đều bị rút sạch, bờ môi đóng lại mở ra, ngay cả một chữ cũng không thể nhả ra.

Chúc mừng năm mới muộn các nàng ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro