V125 (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Mạc Ly nhìn chiếc điện thoại đã tắt trên tay, mắt ưng lãnh khốc cơ hồ hóa thành tên nhọn đem nó xuyên thủng, Mặc Khiêm Nhân…… Tên kiêu ngạo đáng chết này!

Cửa thư phòng vang tiếng gõ nhẹ, sau đó khẽ đẩy vào, một bóng hình mĩ miều mặc tây trang màu đen, tóc búi cao sau gáy gọn gàng, thoạt nhìn vô cùng lãnh diễm cao quý, Tuyết Khả mang hai phần văn kiện đi tới, “Boss.” Cô đem văn kiện đặt trên bàn Bạch Mạc Ly, “Lãnh Nguyệt tiểu thư đưa ngài một phong thư.”

Một phong thư từ trong đám văn kiện trượt ra. Chắc là Tần Lãnh Nguyệt thu mua người làm lặng lẽ bỏ vào, cô ta sợ Tuyết Khả cố ý nhằm vào mình ngăn không cho cô ta tới, chỉ là kỹ xảo vụng về thế này thật không đáng nhắc tới, quả nhiên Bạch Tố Tình mới là người có thiên phú nhất trong những người được đáng giá, huấn luyện làm bạch liên hoa độc, chỉ tiếc ả ta hiện tại sinh tử chưa rõ, khả năng rất lớn là đã đi đời.

Bạch Mạc Ly lướt qua lá thư trên bàn, chóp mũi thoang thoảng vài phần mùi hương, y lạnh lùng quét mắt đem nó ném vào thùng rác, không cần xem y cũng biết nội dung bên trong đó, trước kia cô ta làm vẫn còn trong giới hạn y có thể chịu đựng, nhưng ả bị sự ghen tị mù quáng cố ý chạm đến vảy ngược của y, đó là việc vô luận thế nào đều không thể tha thứ, ai cũng đừng hòng quấy rầy em ấy yên giấc, không ai được phép!

Tuyết Khả không liếc mắt một cái nhìn lá thư đã vào trong thùng rác, bởi vì kết quả này không hề ngoài ý muốn của cô.

“Về phần an bài cho Mộc Như Lam, ngài có ý gì không?” Tuyết Khả hỏi.

“Nếu cô ta trả lại chìa khóa thì đưa trở về học viện đi.” Bạch Mạc Ly nhíu mày, lạnh lùng nói. Một đôi nam nữ đều phiền phức như nhau! Nhìn là cảm thấy chướng mắt!

Tuyết Khả gật đầu, “Được, tôi sẽ đi an bài.”

Cửa thư phòng mở ra rồi đóng lại, trong phòng ngoại trừ nội thất mang đậm nét châu âu thời trung cổ chỉ còn mình Bạch Mạc Ly, chiếc bút máy chuẩn bị kí tên chợt dừng lại, phịch một tiếng, chiếc bút vẫn không hiểu sao chủ nhân của nó ném nó lên tường.

Ánh mắt Bạch Mạc Ly tràn đầy sự hung ác nham hiểm, cái sắc bén trong đó xâm lược vào tâm trí khiến người ta cảm thấy hô hấp khó khăn.

Y cảm thấy bực bội, rồi lại không biết vì sao mình bực bội.

Mộc Như Lam quả là nữ nhân đáng ghét mà!
……

Hongkong.

Hương trà bao phủ lấy không gian tĩnh mịch phía sau khu biệt thự ngỡ như chưa hề có sự thay đổi nào.Yên ắng đến nổi cả màn đêm, chân trời và cả bầu không khí này và hơn hết là những thầm kín trong lòng cứ như bị cuốn vào mùi lan dịu dàng!

Từ ngoài sân có người đi tới, hắn đứng  phía dưới hành lang sạch sẽ, quy củ nhìn Kha Thế Tình sau cánh cửa, “Đã thu được hồi âm.”

Kha Thế Tình rót cho mình một ly trà rồi rót một ly khác, sau đó thờ ơ duỗi tay, người nọ lập tức cởi giày đi lên hành lang, vào trong phòng, đem tệp hồ sơ màu vàng đặt trên tay hắn, sau lại lui trở về.

Kha Thế Tình đem túi giấy mở ra, bên trong là một tờ a4 sạch sẽ, giấy trắng mực đen, ôn hòa trong mắt hắn ngược với những dòng chữ trên giấy, cũng không có gì ngoài ý muốn, chính hắn đã điều tra ra sự việc cùng với phần chứng cứ này hoàn toàn ăn khớp.

“Không biết nên có tâm tình thế nào?” Kha Thế Tình tự cảm thán, mắt nhìn bình hoa sứ trắng được cắm những cành lan tím xinh đẹp, rồi nhìn “Vận mệnh” ly trà mà hắn vừa rót, chiếc áo Tôn Trung Sơn trắng bọc lấy thân hình gầy yếu, lưng hắn thẳng tắp mang cảm giác thản nhiên thích thú.

“Đương gia……” Anh ta muốn nói lại thôi.

“Có chuyện gì?”

“Về ám long…… Chúng ta thật sự không ra tay sao? Hiện tại là một cơ hội rất tốt……” Người nọ có chút kích động.

“Kha gia đã tẩy trắng rất nhiều năm.” Kha Thế Tình từ tốn nói, nét mặt ôn nhuận như ngọc, nhẹ nhàng quét mắt qua người nọ, tức khắc làm hắn ta tuy không cam lòng lại không thể không rũ đầu xuống.

Kha Thế Tình biết rõ lời hắn, thời gian này Ám Long trong tình trạng huynh đệ tương tàn đã sớm đổ vỡ, hắc đạo có rất nhiều kẻ mang dã tâm muốn nhân cơ hội hiện tại kéo Ám Long ngã ngựa, mà Kha gia vốn là tượng Phật lớn ở đây, chỉ cần bọn họ ra tay đem Ám Long nuốt vào, như vậy Kha gia sẽ khôi phục vị trí lão đại ở hắc đạo trong quá khứ, sẽ không ai dám không thần phục, bởi vì Kha gia vốn là vương giả.

Nhưng người khác không biết, Kha Thế Tình thừa rõ, Đoạn Nghiêu so với tưởng tượng khó đối phó hơn nhiều, rõ ràng chỉ là một tiểu quỷ mới thành niên, hắn một bên đối phó Đoạn Ngọc, một bên cố ý dùng trận chiến này hấp dẫn lòng tham vô đáy của đám tôm tép, chờ đến khi bọn chúng tới gần, lập tức mở hàm răng nanh sắc nhọn nuốt chửng tất cả! Tựa như bông hoa ăn thịt người, phát ra mùi hương thu hút con mồi lại gần! Một mũi tên trúng hai con nhạn, rõ ràng cùng Đoạn Ngọc đấu hắn nên có vẻ sức cùng lực cạn mới đúng chứ.

Kha Thế Tình biết Đoạn Nghiêu là vương giả trời sinh, chỉ cần cho hắn thêm ít năm, rất có thể hắn sẽ sánh cùng Morse ở giáo hội, thậm chí với tới Bạch Mạc Ly! Bởi thế, Kha Thế Tình sẽ không đi ngăn cản hắn, thậm chí vào thời điểm thiết yếu có thể sẽ giúp hắn một phen, bởi vì động lực thúc đẩy người đó trưởng thành thúc chính là Mộc Như Lam.

“Đúng rồi.” Kha Thế Tình nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nghĩ tới chuyện khác, “Giáo hội cùng Bạch Đế Quốc cùng nhau tranh đoạt két Desno đã sớm kết thúc đi.”

Đây là câu trần thuật.

“Vâng, giáo hội tựa hồ đã tìm được chìa khóa, chỉ là còn chưa tìm ra phương pháp sử dụng.”

“Xem ra sắp tới sẽ không yên ổn……” Kha Thế Tình nhẹ nhàng nói, nhẹ như chưa từng hiện ý tứ hàm súc không rõ kia.

Rõ ràng Đoạn Nghiêu cùng Đoạn Ngọc vừa mới an tĩnh lại một ít……

Bên trong căn phòng u ám, hương vị ý loạn tình mê nóng bỏng phiêu đãng trong không trung. Đôi tay thiếu niên xinh đẹp bị buộc chặt trên rào chắn đầu giường, cặp mắt phượng câu người lạnh lùng nhìn nam nhân bên mép giường.

Thoạt nhìn giống một vị vương tử, đáy mắt ngập tràn lãnh ý, lại mang tươi cười cùng ngữ khí ôn nhu, “Tôi không thích cậu dùng ánh mắt này nhìn tôi, rất không thích.”

“Tôi cũng không thích bị anh đối đãi thế này, cực kì không thích!” Lưu Bùi Dương hận không thể phun lên vẻ mặt y một ngụm nước miếng, lửa giận chồng chất lên phổi, trái tim nói không nên lời tắc nghẽn trong đau đớn.

“Để có cậu, tôi đã dùng toàn bộ Ám Long đổi lấy, cậu biết vậy có nghĩa là gì không? Rằng cậu là vật sở hữu của tôi, trong mắt chỉ có thể có hình ảnh của tôi, cả trong đầu, trong lòng chỉ được phép tồn tại duy nhất một người, đó chính là tôi. Đừng ép tôi nổi điên, Dương Dương, đừng ép tôi……” Đoạn Ngọc như đang nỗ lực áp chế điều gì đó, thanh âm càng về sau càng nhỏ phảng phất như nói cho chính y nghe.

Thiếu niên nhếch môi, lạnh lẽo cười châm chọc, rốt cuộc là ai đang ép ai?! Người nên điên là tôi chứ không phải anh!

Hongkong hỗn loạn đã dần dần yên tĩnh.

Mọi người đều có thể cảm giác được có thứ gì đó đang lặng lẽ biến hóa, khè ra răng nanh cùng móng vuốt, ác ma đã trở về, mang theo tia lãnh khốc vô tình giống Tử Thần, hắn muốn thu hoạch hết thảy lưỡi hái ngoài kia.

Ngoài mặt đã phẳng lặng, còn bên trong, thế lực mới đã thay thế thế lực cũ, tân đế đăng cơ, người cũ ngã xuống.

Vẫn như trước, hắn cao cao tại thượng ngồi trên vương tọa, trên mặt đất là chiếc thảm màu đỏ được điểm họa tiết vàng kim hoa lệ , thiếu niên lười biếng dựa nghiêng trên ghế, đôi chân vắt chéo mang dày da bóng lưỡng, trên tay hắn cầm một quyển sách không bìa thoạt nhìn trông giống sách hồi xưa, đôi mắt đào hoa yêu mị càng thêm câu hồn đoạt phách, phảng phất như trải qua lễ rửa tội yêu, chỉ cần nhìn một chút liền cảm nhận được sự cường đại cùng mĩ lệ bức người khiến không ai dám nhìn thẳng.

“Ta muốn đi nước Mỹ…… Rất, rất, rất muốn đi……” Giọng nói khàn khàn phảng phất cọ xát qua màng tai rồi chạm đến nơi đen tối nhất trong tâm của con người, khiến người ta cảm nhận được thanh âm rung động của trái tim, như câu đoạt hồn phách người nghe, đôi mắt ấy tựa như cầu vòng trong đêm tối, phi thường đẹp đẽ, đẹp đến kinh tâm động phách, nhưng cũng mang đến sự quỷ quyệt nguy hiểm……
Hắn nhớ cô……
Rất nhớ, rất nhớ……

……

Máy bay hạ cánh ở sân bay Washington, Bạch Đế Quốc đã cho người chờ sẵn từ trước.

Dựa theo ước định, Mộc Như Lam cùng két sắt trao đổi.

Mộc Như Lam đi qua chỗ Tuyết Khả đồng thời, bọn họ đem két sắt đẩy qua, Mộc Như Lam lướt mắt qua cái gọi là két Desno một chút, nó được bao trùm toàn bộ bởi màu trắng, thoạt nhìn cũng không lớn, chỉ to bằng một chiếc TV đời cũ, không huyền huyễn hoặc thần kỳ giống như tưởng tượng, chỉ là một cái két sắt có cấu tạo phía trong khá đặc thù thôi.

Rốt cuộc có thứ gì ở trong đó mà làm hai thế lực tranh lâu như vậy, còn không màng tất cả muốn lộng tay tới vị thế đối phương?

Tới đón cô gồm ba người: Tuyết Khả, Tả Nhất Tiễn cùng Bạch Hổ.

Xe vừa mới mở ra, Tả Nhất Tiễn ngồi cạnh Mộc Như Lam liền nhịn không được hỏi: “Thật ngại quá, Mộc tiểu thư có thể trả lại vòng cổ cho tôi được không?” Lời vừa dứt liền đem chiếc áo họa tiết da báo kéo lên, ở eo của hắn treo một loạt các loại kéo lớn nhỏ giúp tạo hình, “Để đền đáp, tôi sẽ giúp tiểu thư làm tóc miễn phí, thế nào?” Tả Nhất Tiễn nhìn mái tóc dài đen óng của Mộc Như Lam, tay thực ngứa, chỉ cần nhìn cô hắn liền có vô số linh cảm xuất hiện! Thật muốn sờ một chút!

Mộc Như Lam nhìn Tả Nhất Tiễn, mỉm cười không nói.

Tả Nhất Tiễn buông áo sơmi, đẩy đẩy chiếc mắt kính vàng nâu, ra vẻ bất đắc dĩ lắm, “Bằng không cho cô sờ chiếc cằm xinh đẹp của tôi một chút!”

Tuyết Khả lạnh lùng đem cuộc khăn giấy đặt trên xe nện vào đầu hắn.
Tả Nhất Tiễn lập tức câm miệng, lẩm bẩm, “Tuyết Khả cô cứ ghen ghét đi, ghen ghét đi, chiếc cằm gợi cảm hoàn mỹ của tôi mới không cho cô sờ……”

Tuyết Khả coi như không nghe thấy gì.
Trong xe cũng không ai lên tiếng, một đường im lặng. Không biết chạy bao lâu, tiến vào khu vực giống học viện Bạch Đế, chạy càng vô sâu xe càng thưa thớt. Sau đó xe chạy đến một giao lộ, nhẹ nhàng chuyển hướng qua một con đường lớn khác, ở đầu đường cắm một cái biển, trên đó viết: “Đoạn đường tư nhân”.

Một rừng cây nhỏ xuất hiện trong tầm  mắt, quốc lộ dọc theo rừng cây tạo thành vòng cung chữ "u", theo sau đó tổng bộ khổng lồ của Bạch Đế Quốc xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro