Chương 1 : Ta bóp chết ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : TNTN
" Thịch !"
Tiếng tim đập trở lại rất nặng nề, Tô Diêu nằm trên giường đột nhiên mở mắt.
Ánh mắt nàng đen láy, sắc nhọn mang theo lãnh ý giống như tia chớp cắt ngang bầu trời đêm.
" Vương phi, người mau tới xem, tiểu thư đã tỉnh lại rồi!" Theo sau đó là một đạo thanh âm mang theo vui sướng vang lên.
Phụ nhân hoa phục chầm chậm tới gần, trên người nàng mặc váy lụa yên sa xanh biếc như ngọc, nổi bật hai đoá mẫu đơn ung dung cao quý, búi tóc trên cao điểm xuyết trâm cài rực rỡ lấp lánh: "Ngưng Hoa, cuối cùng con cũng đã tỉnh, sau này phải hứa không được làm mẫu thân lo lắng nữa."
Ngưng Hoa?
Tô Diêu chậm rãi quay đầu,ánh mắt nàng lạnh băng dừng trên người phụ nhân mặc hoa phục, mang theo hận ý từ trong xương cốt.
Phụ nhân hoa phục khẽ lau nước mắt: "Hài tử ngoan không cần hoảng sợ, con từ trên lưng ngựa rớt xuống nên bị thương ở đầu, bởi vậy nhất thời mất đi trí nhớ, nơi này là Vinh Vương phủ, con là nữ nhi của ta, đại tiểu thư con vợ cả Mộc Ngưng Hoa."
Tô Diêu chậm rãi nhìn hướng Vinh Vương phi vươn tay, đôi tay nàng tinh tế thon dài, chỉ là móng tay bị gãy, lòng bàn tay mang theo nhiều vết thương.
Vinh Vương phi mỉm cười, nhẹ nhàng cầm tay Tô Diêu : " Đứa nhỏ này......"
Lời còn chưa dứt, Tô Diêu đột nhiên dùng sức, một tay đánh ngã Vinh Vương phi, sau đó xoay người, tay còn lại gắt gao đè nàng lên giường!
"A!" Tô Diêu đột nhiên nhảy ra khiến đám thị nữ, mama xung quanh loạn thành một đoàn.
Tô Diêu gắt gao bóp cổ Vinh Vương phi , trong mắt nàng mang theo bướng bỉnh cùng điên cuồng.
Kí ức trong đầu hỗn loạn làm Tô Diêu thở dốc, trong mắt càng thêm trầm tĩnh.
Một khắc trước khi đồ ăn được đưa đến trước mặt nàng, phụ mẫu mỗi người bị một đao xuyên qua ngực rồi ngã xuống, máu tươi bắn đầy đầu, đầy cổ, ngay cả đôi mắt của nàng cũng cảm nhận được độ ấm của máu, không khí làm người ta hít thở không thông.
Nàng giống như nổi điên nhào ra, lại bị thắt chặt cổ kéo trên mặt đất, chứng kiến cảnh phụ mẫu mất máu đến chết , còn có đệ đệ, hắn mới có năm tuổi, hài tử gầy yếu như vậy, mặc kệ cho hắn xin tha thế nào, cũng bị giết chết...
Bọn họ giết người nhà của nàng,đem nàng tới nơi này, còn rót thuốc vào miệng muốn nàng quên sạch ký ức!
Mộc Ngưng Hoa quái gì, nàng mới không phải là Mộc Ngưng Hoa!
Nàng rõ ràng tên Tô Diêu!
Những người trước mắt này, chính các nàng đã giết hại song thân phụ mẫu, đệ đệ thân yêu của nàng !
"Tiểu thư mau buông tay!" Chu ma ma sợ hãi kinh hô.
Vinh Vương phi bị bóp cổ đến mức không thở nổi, sắc mặt hết đỏ lại tím.
Chu ma ma vội vàng tiến lên giữ chặt cánh tay Tô Diêu, một đạo thanh âm chói tai : "Tiểu thư, đây là Vương phi, là mẫu thân của người!"
Miệng vết thương trên tay Tô Diêu nứt toạc, máu tươi thấm ra,ánh mắt nàng đong đưa, cảm xúc kịch liệt giống như sóng biển, từng đợt đánh sâu vào lý trí còn sót lại:
Thù lớn chưa trả, không thể xúc động...
Nàng có thể chết, nhưng không thể không báo thù!
Nhận thấy lực đạo trên tay Tô Diêu thả lỏng, Chu ma ma vội vàng tiến lên, nhanh chóng đem nàng đẩy ra,đỡ lấy Vinh Vương phi : "Vương phi, người thế nào rồi?"
"Khụ khụ..." Vinh Vương phi ho khan kịch liệt, nàng quay đầu nhìn Tô Diêu, ánh mắt sắc bén như dao, rồi nhanh chóng biến mất " Ngưng Hoa, con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,con lại dám xuống tay với mẫu thân?"
Chu ma ma tiến đến, nhận thấy Tô Diêu ngây ra khó hiểu, cẩn thận giữ lấy cổ tay nàng, đầu ngón tay lướt qua mạch máu, gật đầu với Vinh Vương phi.
Vinh Vương phi thần sắc hòa hoãn một chút: "Ngưng Hoa, miệng vết thương trên tay con nứt ra rồi, trước hết hãy đi rửa sạch rồi băng bó, mẫu thân có chuyện muốn nói với con."
Tô Diêu ngơ ngác ngồi trên giường, đối với thanh âm của Vinh Vương phi nàng tựa hồ không nghe thấy.
Chu ma ma hơi dùng sức nhéo tay Tô Diêu: "Tiểu thư, Vương phi muốn nói chuyện với người ! "
Tô Diêu nâng mắt,đôi mắt nàng như làn thu thuỷ, trong suốt nhìn thấy đáy.
Nàng nhìn Vinh Vương phi, trên mặt tràn đầy lo lắng: "Mẫu...Mẫu thân..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro