Chương 2 : Phối hợp cùng ngươi biểu diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : TNTN
Vinh Vương phi thần sắc nhu hòa, quay đầu dặn dò hạ nhân: "Triệu ma ma, ngươi giúp tiểu thư rửa sạch miệng vết thương đi."
"Vâng."
Vinh Vương phi mang theo Chu ma ma ra gian phòng bên ngoài, biểu tình nàng lạnh băng, hạ giọng nói: "Không phải ngươi đã cho nàng uống thuốc xoá đi trí nhớ rồi sao?"
Chu ma ma vội khom người đáp: "Vương phi bớt giận, thuốc đã cho nàng uống, chỉ là trí nhớ của nàng có chút loạn,nhất thời mới mất khống chế, là lỗi của nô tỳ."
" Được rồi, phái người coi chừng nàng cho tốt, gương mặt kia không thể bị phá huỷ."
Vinh Vương phi ánh mắt sắc bén như dao, nếu không phải nữ nhi cần một cái thế thân, nàng đã sớm đem nha đầu nông thôn này đi chôn sống!
Chờ Triệu ma ma giúp Tô Diêu đổi thuốc, Vinh Vương phi mới mỉm cười đi vào.
Tô Diêu ngồi ở mép giường đánh giá băng gạc trên tay, nghe tiếng bước chân nàng hơi nâng đôi mắt, ánh mắt thâm trầm trong phút chốc trở nên vô lại, cái gì cũng không rõ, hoàn toàn không còn bộ dáng điên cuồng, nàng ngoan ngoãn ngồi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
"Mẫu thân, là con không tốt, vừa rồi không biết vì sao con lại mất khống chế" Tô Diêu vừa nói vừa cắn môi, nước mắt nàng ủy khuất rơi xuống.
Vinh Vương phi ngồi vào mép giường, duỗi tay nắm lấy tay nàng, biểu tình đau lòng nói: "Con bị mất trí nhớ, đem nương trở thành người xa lạ, nhất thời vì phòng bị mới thất lễ. Không sao,con là nữ nhi ta thương yêu nhất , hiện giờ lại sắp rời khỏi vương phủ đi đến kinh đô, mẫu thân đau lòng còn không kịp,làm sao có thể trách con."
"Rời khỏi vương phủ, đi kinh đô?" Tô Diêu chớp mắt, ngón tay giữ chặt ống tay áo Vinh Vương phi, đầu ngón tay run rẩy, lộ ra một mảnh bất an.
"Đúng vậy, Hoàng Thượng đã hạ chỉ tuyên triệu hài tử các vương phủ vào kinh, thương tích của con chưa lành, mẫu thân vốn định giữ con ở lại thêm một đoạn thời gian, nhưng...lệnh của Thánh thượng khó trái..."
"Mẫu thân, nữ nhi việc gì cũng không hiểu, lại không nhớ gì cả..." Tô Diêu thấp thỏm lo âu.
"Còn thời gian mười ngày mẫu thân sẽ để Triệu ma ma dạy dỗ quy củ cho con, hơn nữa nhị đệ con cũng sẽ đi cùng,hai người các con, cũng coi như là chăm sóc lẫn nhau." Vinh Vương phi hốc mắt đều phiếm hồng.
Khó trách lại bắt nàng tới đây, thật ra là muốn để nàng thay thế Mộc Ngưng Hoa vào kinh!
Vinh Vương phi giơ tay giúp Tô Diêu sửa sang lại tóc: "Ngưng Hoa, mẫu thân biết con đau khổ, nhưng vì toàn bộ Vinh Vương phủ, lần này con nhất định phải đi, nương đành để con chịu ủy khuất."
Quả thực là buồn cười, Vinh Vương phủ cùng nàng thì có quan hệ chó má gì với nhau?
Tô Diêu nhìn Vinh Vương phi, nàng không ngăn nổi hận ý tuôn ra, nháy mắt ngực nàng bị gió lạnh tiến vào, đem lục phủ ngũ tạng đông cứng lại, trong lòng nàng hận nhưng không để lộ chút nào: "...Con tất cả đều nghe theo mẫu thân."
"Hài tử ngoan." Vinh Vương phi trên mặt tươi cười, "Những ngày này con hãy an tâm tĩnh dưỡng, muốn ăn gì, mặc gì chỉ việc phân phó Triệu ma ma, mẫu thân thật mong con luôn vui vẻ."
"Đa tạ mẫu thân." Tô Diêu tựa hồ vui vẻ, quay đầu dựa vào người Vinh Vương phi .
Vinh Vương phi giữa mày có chút nhăn, nàng tựa hồ không thích, thực mau lại giãn ra, giơ tay vỗ tóc nàng, mỉm cười nói: "Tính tình thích làm nũng này của con, cũng không biết là giống ai..."
"Tính tình của nữ nhi đương nhiên là giống mẫu thân rồi."
Vinh Vương phi ngữ khí thân mật, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ, nàng cho rằng hết thảy đều nắm giữ trong tay, lại không biết Tô Diêu dựa trên vai nàng ánh mắt cũng thâm trầm không kém, chằm chằm nhìn cổ nàng một hồi lâu.
Tô Diêu rũ mắt,lông mi nhẹ nhàng run rẩy: Rồi có một ngày, nàng sẽ đích thân vặn gãy cái cổ kia!
( Chắc bà Tô còn có nick name Tô bạo lực mất hahaa )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro