Chương 4 : Tỉ mỉ diễn một vở kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : TNTN
Tô Diêu ánh mắt vừa động liền nhanh tay kéo áo ngoài xuống, ngồi ngay ngắn trên giường.
Nàng không biết ai sẽ tới,nhưng dù có là ai đi nữa, chỉ cần nháo ra động tĩnh, đối với nàng đều có lợi!
"Tiểu thư, đại công tử đến thăm người." Triệu ma ma nhanh chóng đi vào, khuôn mặt tươi cười nói.
Tô Diêu đột nhiên đứng dậy nhanh chóng che ngực lại, bất mãn mắng ra tiếng: "Vốn tưởng Triệu ma ma làm việc có chừng mực, lại không nghĩ rằng ngươi không hiểu lễ nghĩa, nơi này là khuê phòng của ta, ngươi biết rõ mấy ngày nay ta dưỡng bệnh, quần áo đều không chỉnh tề,thế nhưng lại không đề cập đưa huynh trưởng vào đây, ngươi là thấy ta không nhớ gì cả, nên cố ý tra tấn ta ? Ngươi cho rằng ta mất trí nhớ, nên lễ tiết cơ bản đều đã quên hay sao?"
Mộc Từ Tu đang đi vào giữa mày khẽ nhích, nữ tử trước mặt cùng muội muội hắn - Mộc Ngưng Hoa giống nhau sáu bảy phần, khác nhau chỉ bởi thân hình của Tô Diêu gầy hơn, lúc này một thân trung y màu trắng càng khiến nàng trở nên mềm yếu, tóc dài rối tung, bả vai nàng phát run,mắt đen vì giận dữ mà lập loè ánh sáng .
Triệu ma ma sửng sốt, nàng không phải đã mặc xong xiêm y rồi ư? Sao đột nhiên quần áo lúc này lại không chỉnh tề ?
Trong lòng nàng tức giận nhưng không dám biểu lộ, bùm một tiếng liền quỳ xuống mặt đất : "Xin tiểu thư thứ tội, nô tỳ nhất thời sơ sẩy."
Tô Diêu không để ý tới,nàng lắc mình trốn ra phía sau tấm bình phong, đôi mắt đầy nhút nhát sợ sệt,cũng vì tức giận mà khuôn mặt trở nên phiếm hồng : "Ca...Ca ca ra ngoài chờ...chờ Ngưng Hoa đổi y phục khác, ca ca lại vào uống trà."
Mộc Từ Tu vốn muốn trực tiếp đi về, hắn tới đây bất quá chỉ muốn nhìn thấy mặt Tô Diêu, hiện giờ người đã gặp được, mấy ngày nữa sẽ tiễn nàng đi, nàng không có quá nhiều quan hệ với hắn, nhưng nhìn ánh mắt nàng đầy vui sướng cùng chờ đợi, trong lòng hắn không biết vì sao động đậy, ma xui quỷ khiến lại gật đầu: "Ta...Đi ra ngoài chờ."
"Dạ, muội sẽ thay thật nhanh." Tô Diêu cong mắt,tròng mắt nàng giống như chuồn chuồn nhẹ lướt qua mặt hồ, nổi lên gợn sóng vì vui sướng.
Mộc Từ Tu đứng ở cửa, không tự chủ có chút nhíu mày,hắn hối hận vì đáp ứng nàng ở lại, nghĩ như vậy hắn liền quay đầu phân phó Triệu ma ma: "Nói với tiểu thư ta có việc phải đi trước, ngươi..."
Lời hắn còn chưa dứt, liền nghe cửa phòng " phanh"  một tiếng mở ra, Mộc Từ Tu quay đầu, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tô Diêu: "Ca ca, huynh không phải nói sẽ chờ muội sao?"
Nàng vội vàng thay y phục, trên người vẫn chưa thu thập chỉnh tề, thậm chí giày thêu còn chưa kịp xỏ hết, đôi tay nàng vân vê ống tay áo, ánh mắt lay động khiến người khác tự giác mềm lòng.
Mộc Từ Tu nhất thời nghẹn lời, cặp mắt kia quá mức thuần túy cùng ngây ngô, xuyên qua đôi mắt dễ dàng hiểu được nội tâm nàng.
Tô Diêu lập tức mở miệng: "Trải qua lần này muội sẽ không tự ý đi tìm rắc rối nữa, nghe đại phu nói lúc đấy vô cùng nguy hiểm, nếu muội bị thương thêm một chút, chỉ sợ sẽ không bao giờ gặp lại ca ca."
Nàng vừa nói vừa kéo ống tay áo Mộc Từ Tu, bước chân nàng nhẹ nhàng,dọc đường đi ríu rít không ngừng, nói cái gì mà nàng đã phải dưỡng bệnh nhiều ngày:
"Ca ca, đại phu cho muội uống thuốc thật đắng, muội vốn mong có chút mứt hoa quả để ăn, nhưng Triệu ma ma lại nói ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ bất lợi cho thân thể, muội đành phải cố gắng nuốt xuống , còn có hai ngày nay muội thử mở cửa sổ, huynh đoán xem Ngưng Hoa nhìn thấy gì, chính là một con bướm bị đông đến chết, cũng không biết tại sao nó lại dừng bên cửa sổ, thời điểm muội phát hiện nó đã chết rồi, nếu sớm biết trước, muội đã mở cửa cho nó bay vào..."
Nghe ngữ khí nhẹ nhàng của Tô Diêu, Mộc Từ Tu cúi đầu nhìn nàng nắm chặt ống tay áo hắn, trong lòng nổi lên gợn sóng, Triệu ma ma sở dĩ không cho nàng ăn mứt hoa quả, không phải vì đồ ngọt không tốt cho thân thể, mà vì nàng chỉ là thế thân, tự nhiên sẽ không tỉ mỉ chiếu cố.
Chỗ sân kia vốn là nơi hoang vắng, lại mới nghĩ ra kế hoạch thay mận đổi đào, gần đây bắt đầu thu dọn nên nhiều nơi vẫn chưa tỉ mỉ tu sửa, thậm chí hạ nhân cũng không buồn quét tước,vì vậy nàng mới phát hiện con bướm chết bên ô cửa sổ.
Tô Diêu thấy Mộc Từ Tu không đáp lại, ngón tay nàng buông khỏi ống tay áo hắn, đôi mắt rũ xuống, trên mặt mang theo mất mát:
"Ca ca, muội nói vậy có phải thật không ý tứ? Muội cũng không nhớ rõ quá khứ, không biết ca ca yêu thích cái gì, thậm chí tên của ca ca cũng từ của Triệu ma ma mới biết ..."
Nhìn dáng vẻ này của nàng, Mộc Từ Tu  nhăn mày càng nhiều.
Không nghĩ tới mẫu thân trong miệng nói Tô Diêu xuất thân từ nông thôn, là một nha đầu không có giáo dưỡng, thế nhưng bộ dáng lại linh động như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro