Chương 34 : Ôm đùi nhưng sẽ không uỷ khuất chính mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : TNTN
Ngọc Phù nhìn ánh mắt Tô Diêu mang theo chân thành, cuối cùng đành gật đầu nói: "Nô tỳ thân phận thấp kém nên rất nhiều chuyện chưa thể nghe qua, chỉ biết được một chút."
"Được rồi, ngươi nói đi."
"Hoàng Thượng có bảy vị hoàng tử đã trưởng thành, trong đó Đại hoàng tử chính là trưởng tử, mẹ đẻ Nghiêu Quý Phi luôn được Hoàng Thượng sủng ái, quyền thế không ai có thể so sánh, chỉ tiếc sau đó không biết vì sao lại điều tra ra Nghiêu Quý Phi sát hại phi tần, âm thầm mưu hại hoàng tử chưa kịp sinh, bởi vậy đã bị Hoàng Thượng biếm vào lãnh cung. Đại hoàng tử vì liên tiếp cầu tình nên bị Hoàng Thượng nhiều lần răn dạy. Đại hoàng tử giận dỗi lãnh binh ra chiến trường, không ngờ trong trận chiến này quân địch phóng tên bị thương,chữa trị không nổi cuối cùng bỏ mình."
Tô Diêu giữa mày nhíu lại: "Các hoàng tử khi tham gia chiến trường, bên người chắc chắn sẽ có rất nhiều thủ vệ bảo hộ, có thể bị cung tiễn bắn bị thương, trận chiến này hẳn là cực kỳ thảm thiết."
Ngọc Phù lắc đầu: "Nô tỳ nghe nói chỉ là một đám thổ phỉ nhỏ ở gần Hô Hòa bộ lạc, Đại hoàng tử mang theo không ít người nhưng cuối cùng chỉ vài chục người còn sống."
Tô Diêu giữa mày hơi động, gật đầu ý bảo Ngọc Phù tiếp tục nói.
"Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử đều là nhi tử của Hoàng Hậu quá cố. Thời điểm để tang Hoàng Hậu nương nương, hai vị hoàng tử thế nhưng ở trong phủ vui vẻ uống rượu nhạc, còn dám sủng hạnh vũ nữ nên bị Ngự Sử đài dâng tấu chương buộc tội. Hoàng Thượng dưới sự tức giận trách phạt hai người, mỗi người hai mươi đại bản. Không ngờ rằng Tam hoàng tử thân thể hư nhược, hai mươi đại bản không chống đỡ nổi. Sau đó tuy chỉ mất nửa cái mạng rồi điều dưỡng hai năm nhưng cuối cùng vẫn là mất. Nhị hoàng tử may mắn không có việc gì, chỉ bị tước đoạt tước vị giam cầm trong phủ, cuối cùng lại mất trong phòng một người ca cơ, nghe nói là...hoan ái quá mức."
Tô Diêu giữa mày nhíu chặt: Hai cái nhi tử con Hoàng Hậu chết đi giống như một trò đùa, đừng nói là người khác, ngay cả nàng khi nghe một chút cũng cảm thấy không đáng tin.
Đó chính là nhi tử của Hoàng Thượng, những kẻ dám đánh trượng chẳng lẽ không muốn sống? Trực tiếp đem người đánh chết? Còn có Nhị hoàng tử, thế nhưng lại chết ở trên người một nữ nhân,thật đúng là...Một cọc gièm pha!
"Tứ hoàng tử trong khoảng thời gian đi cứu tế không cẩn thận rơi vào bên trong dòng lũ chảy xiết, lúc vớt lên người đã không còn thở, vội đưa tới kinh đô rồi chôn cất, Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử cùng là một mẫu thân sinh ra, thế nhưng tính tình hai người đó lại không hoà thuận,còn dám... khinh bạc tú nữ Hoàng Thượng mới tuyển vào cung. Hoàng Thượng trách cứ nhiều lần vẫn không thay đổi, thậm chí còn yêu thích nam sắc, khoảng thời gian bị giam cầm nhiễm bệnh hoa liễu, vì vậy rồi chết đi. Đến nỗi Thất hoàng tử, tiểu thư hẳn là nghe nói qua...ngài ấy điên rồi."
Ngẫm lại hiện tại Sở Phi Diễn chức vị cao như vậy, nhìn kết cục của mấy vị hoàng tử, nàng cảm thấy trong đó không thể thiếu bút tích của vị Sở tướng gia này: "Thất hoàng tử vì sao lại bị điên?"
" Nô tỳ nghe nói là ngài ấy bị sấm sét trong đêm dọa sợ rồi phát điên, các thái y thay nhau thăm khám nhưng không tìm ra nguyên nhân, sau này Hoàng Thượng cũng dần dần không để ý đến vị hoàng tử này nữa."
"Hoàng Thượng vậy còn vị hoàng tử nào đã trưởng thành nữa không?"
"Có một vị Bát hoàng tử, hiện tại đã chín tuổi, nhưng thời điểm sinh ra bàn tay trái mang tật chỉ có hai ngón, giống như càng tôm. Hoàng Thượng coi đó là điềm xấu nên để ngài ấy an tĩnh trong cung, thỉnh thoảng mới ra gặp người."
Tô Diêu gật đầu, trách không được nàng chưa từng nghe có người nhắc đến Bát hoàng tử, lí do là người tàn tật, người như vậy ở hoàng gia giống như một vết nhơ... bị tước đi quyền lợi tranh đoạt.
Thấy Tô Diêu ngưng mày suy tư, Ngọc Phù dâng đến một chén trà nhỏ đến tay Tô Diêu an tĩnh đứng một bên.
Sau một lúc lâu Tô Diêu mới thở dài, chống cằm dựa vào cạnh bàn, sâu kín nói một tiếng: "Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Sở tướng gia tốt."
Bắn người trước hết phải bắn ngựa, bắt giặc trước hết phải bắt vua, nếu quyết định muốn tìm một cái đùi để ôm cũng phải tìm cái đùi tốt nhất.
Mấu chốt là vị Sở tướng gia kia lớn lên tướng mạo tuấn mỹ,lại còn giữ mình trong sạch, bên người bây giờ còn không có nữ nhân, thời điểm ôm đùi cũng không thể ủy khuất chính mình !
Ngọc Phù ở một bên giật khóe môi, có chút chần chờ nói: "Tiểu thư, Sở tướng gia bộ dạng tuấn mỹ không ai có thể so, chính là...Ngài ấy không gần nữ sắc, nhiều năm qua Hoàng Thượng tự mình ban thưởng không ít nữ tử, chỉ tiếc không ai có thể ở bên người ngài ấy, tính tình......"
Tô Diêu có chút bất ngờ chớp mắt nói: "Tính tình ngài ấy thế nào sao?"
"Tiểu thư chỉ thấy một mặt của Sở tướng gia nên không hiểu rõ cũng khó tránh khỏi, tính tình ngài ấy cực kỳ lạnh lùng, có người nói rằng ngài ấy đã từng hạ lệnh đem nữ tử tới gần mình quét mật ong lên người rồi ném tới ổ kiến lửa. Ngài ấy cũng từng đem người không hợp tâm ý nấu lên, còn có không ít quan viên trong triều bị đánh... may mắn mới có thể toàn thây. Không may mắn thì ngũ mã phanh thây, hình phạt chém eo......"
Ngọc Phù không khỏi rùng mình khi nói đến, những hình phạt đó chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy.
Tô Diêu nuốt nước miếng, thật là không thể tưởng tượng được bên ngoài giống như ánh trăng ngọn gió, bên trong khẩu vị lại nặng như thế.
Nhưng mà nàng không muốn từ bỏ.
Hoàng Thượng tuổi đã cao, còn chán ghét Vinh Vương phủ, Thái hậu thì liên tiếp khó xử, nói không chừng lúc nào đó sẽ ra tay với nàng, còn vị hôn phu trên danh nghĩa Cố Viễn Du, hắn quyền thế không đủ lớn, chỉ là nhi tử của Lại Bộ Thượng Thư, chức quan ngũ phẩm không thể can dự triều chính, làm sao có thể chống lại phủ Vinh Vương?
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Sở Phi Diễn mới là người thích hợp nhất, nhưng tính cách hắn như vậy, làm thế nào mới có thể tiếp cận?
Xem trên mặt Tô Diêu không có bao biến hóa, Ngọc Phù chỉ cảm thấy trong tâm trầm xuống: "Tiểu thư, người thật sự...Thật sự đối với Sở tướng gia......"
Tô Diêu giơ lên khóe môi, trong mắt mang theo ánh sáng: "Đúng vậy, ta đã yêu thích tướng gia từ lâu, cho dù biết ngài ấy làm những chuyện đó, ta cũng không cảm thấy sợ hãi...Thích một người không phải chính là như thế sao? Dù cho vạn kiếp bất phục, dù cho nhung nhớ tận xương, ta sẽ luôn đối với hắn như lúc ban đầu, năm tháng không bao giờ thay đổi."
Ngọc Phù ngẩn ra, tiểu thư đối với Sở tướng gia thế nhưng rễ tình đã đâm sâu?
Tô Diêu lộ ra vẻ tươi cười: "Ngọc Phù, ngươi nói vị Ninh các lão kia năm nay sẽ xuất hiện ở bữa tiệc trong cung?"
"Ninh các lão khoảng thời gian trước mới hồi kinh, còn tới hoàng cung cùng Hoàng Thượng chơi cờ, vì đã từng là đế sư, lần này cung yến ngài nhất định sẽ đến tham dự."
***Đế sư : Người dạy Hoàng Đế
"Tốt," Tô Diêu trong mắt quyết tâm càng thêm kiên định, "Chờ lát nữa ngươi giúp ta đi truyền tin tức, mời An Bình quận chúa tới đây."
"Vâng."
Mấy ngày kế tiếp, Mộc Trăn Trăn bên kia vẫn luôn thật an tĩnh, cũng không có ý bảo ma ma khó xử nàng.
Tô Diêu trong lòng có mưu tính lớn, đơn giản đem chuyện trước mặt đặt sang một bên.
Màn tổ chức học tập cung quy đã xong, Tô Diêu chọn lựa một ngày có thời tiết khá tốt đưa thiệp mời cho các tiểu thư trong cung, muốn mời các nàng đến Lãnh Thúy Hiên thưởng trúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro