Chương 43 : Vô cùng cảm tạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : TNTN ( Xin lỗi các nàng vì lâu lắm rồi mới đăng chương mới huhu, lí do vì login wattpad của ta có vấn đề mà còn dùng fb nên không vào được . Thứ 2 vì do đang đợi lịch nhập học mới nên chưa có thời gian edit )
Từ lúc tiến vào đến giờ Mộc Trăn Trăn chỉ chú ý nhìn Cố Viễn Du.
Đáng tiếc tầm mắt của Cố Viễn Du hoặc là nhìn về phía bảo tọa đế vương hoặc là nhìn theo phương hướng Tô Diêu, không hề chú ý đến nàng, làm cho tim nàng không khỏi sinh ra cảm xúc mất mát.
Lời này của Thái Hậu đã làm nàng khôi phục tinh thần, lại nghĩ đến tác dụng của việc bản thân khổ luyện dâng tặng tiết mục có thể hấp dẫn ánh mắt Cố Viễn Du đã khiến tâm tình nàng không khỏi nhảy nhót: "Hoàng Thượng, thần nữ xin bêu xấu."
Trong yến hội lần trước Mộc Trăn Trăn đàn một khúc nhạc về tình yêu. Tuy không mất mặt nhưng cũng khiến người ta cảm giác có chút không phóng khoáng.
Lúc này mọi người nhìn thấy Mộc Trăn Trăn đang tiến vào đại điện không khỏi lộ ra cảm xúc kinh ngạc.
Mộc Trăn Trăn ôm nghiêng tỳ bà trong ngực, búi tóc nàng vén cao, mặt mày diễm lệ.
Vóc dáng nàng cao gầy cùng thêm một thân vũ y màu vàng đơn giản càng đem nàng phụ trợ tăng thêm vài phần tinh tế.
Tô Diêu không khỏi rửa mắt nhìn, trong lòng nàng vô cùng kinh diễm: Quả thật là không thể coi khinh trí tuệ của người cổ đại.
Khuôn mặt Mộc Trăn Trăn lãnh đạm giống như tiên nữ từ trong bức họa Đôn Hoàng, vũ y sắc vàng chuyển động. Cổ, hông, cánh tay, mắt cá chân, nơi nào cũng được gắn chuông bạc, vì nàng mà rạng rỡ vạn phần.
Mộc Trăn Trăn thần sắc tự nhiên hành lễ, sau đó cánh tay mềm mại giãn ra, đem tỳ bà đặt trước ngực.
Mọi người nhìn thấy Mộc Trăn Trăn ôm tỳ bà đi lên đều cho rằng nàng muốn biểu diễn một khúc đàn, nhưng nhìn một lúc lâu mới phát hiện không có người mang ghế đến thì đều có chút không hiểu .
Cổ tay Trăn Trăn trắng nõn, bỗng nhiên đầu ngón tay nàng xẹt qua mặt đàn.
"Tranh!"
Tiếng tỳ bà vốn vang vọng, lúc này lại có thanh âm mở màn nhanh chóng làm mọi người chấn động, đem toàn bộ lực chú ý đặt trên người Mộc Trăn Trăn.
Mộc Trăn Trăn một tay ôm tỳ bà, tay còn lại tấu lên một khúc múa vũ.
Dải lụa trên cánh tay nàng theo áo choàng kim sắc uyển chuyển phiêu dật, mặt trên dùng chỉ vàng thêu đóa hoa, khi nàng bất động nhìn không ra, lúc này theo động tác mà lay động, kim quang lập loè, bốn phía vờn quanh nàng giống như ngân hà.
Nhạc sư cung đình thấy thời gian đã tới nhanh chóng phối hợp bằng đàn sáo.
Mộc Trăn Trăn ngẩng cao đầu, tỳ bà trong tay từ nơi bả vai xoay ngược ra sau.Mặt khác bàn tay kia cũng ngửa,tiếng tỳ bà lại lần nữa vang lên.
Tỳ bà gảy ngược!
Mọi người không khỏi tán thưởng, muốn vừa đàn vừa múa đã là vô cùng khó khăn,sức lực ở cánh tay nữ tử vốn không lớn, tỳ bà lại rất nặng. Vừa muốn đàn hay lại còn muốn múa ra xinh đẹp đòi hỏi người thực hiện cần có bản lĩnh. Mộc Trăn Trăn không chỉ làm được mà còn có thể gảy ngược tỳ bà...thật sự khiến người ta cảm thán!
Mộc Trăn Trăn thở hổn hển, tỳ bà trong tay nâng lên, chân trái cố gắng đứng kiễng, chờ đến hoàn thành động tác cuối cùng đã thấy tiếng động hò reo mãnh liệt: "Hay!"
Trên mặt Thái Hậu ý cười càng tươi: "Hoàng Thượng thấy thế nào?"
"Tốt, châu báu uyển chuyển tinh tú, như đoá hoa chấn động lòng người, người tới, thưởng cho Minh Châu quận chúa!"
"Thần nữ đa tạ Hoàng Thượng." Mộc Trăn Trăn trong lòng vui sướng khó có thể che lấp, sau khi hành lễ với Hoàng Thượng, khóe mắt nhanh chóng nhìn về phía Cố Viễn Du, lại phát hiện thần sắc của hắn ta nhàn nhạt, cũng không lộ ra nhiều kinh ngạc, sự vui sướng trong lòng nàng cũng nhanh chóng giảm mất ba phần.
Tô Diêu vẫn luôn quan sát Mộc Trăn Trăn nhịn không được động đậy trong lòng, chẳng lẽ Minh Châu quận chúa thích Cố Viễn Du? Khó trách lần đầu tiên gặp mặt đã nảy sinh địch ý, vốn tưởng rằng nàng ta ghen ghét việc mình được Thái Hậu thiên vị. Xem ra chỉ sợ là do hôn ước của nàng với Cố Viễn Du.
Tô Diêu ngước mắt nhìn lại, Cố Viễn Du phía đối diện liền mỉm cười gật đầu.
Ý cười trên môi Cố Viễn Du gia tăng, cầm lên chén rượu hướng về phía Tô Diêu tỏ ý mời, rồi đem rượu trong tay uống một hơi cạn sạch.
Một màn này thu vào tròng mắt làm cho Mộc Trăn Trăn khó chịu, nàng không rõ Tô Diêu rốt cuộc có gì tốt khiến cho Cố Viễn Du yêu thích. Lại nhớ đến lần trước Tô Diêu hại nàng xấu mặt, trong lòng vô cùng xúc động,chưa cần nghĩ ngợi đã mở miệng nói:
"Hoàng Thượng, Ngưng Hoa tỷ tỷ cũng vì ngài mà dâng tặng lễ vật. Tỷ tỷ, muội xem như đã thả con tép bắt con tôm, tỷ còn không mau lên?"
Tô Diêu đứng dậy một cách thong thả, đầu tiên là hành lễ, sau đó xoay người nói với Mộc Trăn Trăn: "Đa tạ Trăn Trăn biểu muội."
Khi trước vì muốn bảo mật không cho Mộc Trăn Trăn biết kế hoạch, nàng cùng Mộc Chiêu Ngọc vẫn luôn giấu diếm gắt gao, chính là chờ hôm nay khó xử Mộc Trăn Trăn.
Mộc Chiêu Ngọc lúc ấy còn lo lắng nếu Mộc Trăn Trăn không mở miệng thì các nàng chẳng phải là sẽ không có cơ hội? Tô Diêu cũng lo lắng một trận, nhưng xem ra vị Minh Châu quận chúa này đối xử với các nàng thật sự rất tốt!
Mộc Trăn Trăn giữa mày hơi động, trong mắt hiện lên một tia trào phúng: "Chúng ta chính là tỷ muội tốt, có gì mà cảm tạ."
"Đúng vậy, vẫn là muội muội luôn chiếu cố tỷ tỷ."
Mộc Chiêu Ngọc cũng đã đi ra phía trước, theo Tô Diêu hành lễ với Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, sau đó vội vàng đi xuống chuẩn bị.
Thời gian hai người chuẩn bị có chút lâu, Hoàng Thượng vốn dĩ có chút hứng thú. Nhưng vì lâu không thấy người đi ra, trong mắt đã hiện lên một tia không vui.
Ninh các lão đứng dậy: "Hoàng Thượng, lão thần nghe nói khoảng thời gian trước ngài tìm được khối đá mang theo điềm lành? Không chỉ có thể phát sáng vào ban đêm mà mặt trên còn có thiên văn, vừa vặn là bốn chữ thịnh thế an khang?"
"Chính xác là như vậy, là Tân Châu bên kia dâng lên, Ninh các lão nếu cảm thấy hứng thú, chờ sau khi yến hội kết thúc có thể tới Tàng Bảo Các nhìn một cái."
"Đất nước có minh quân, quốc thái dân an chính là điềm lành. Đã hơn trăm năm không thấy, lão thần phải đi xem kĩ một chuyến."
"Đương nhiên không thành vấn đề."
Có Ninh các lão mở miệng khen ngợi,cảm xúc của Hoàng Đế tốt lên một chút.
Cuối cùng Tô Diêu và Mộc Chiêu Ngọc đã chuẩn bị tốt, nội thị từ bốn phía nâng bình phong lên tới đại điện, sau đó lại xếp bình phong thành hình cung đặt ở trung tâm.
Có người cẩn thận quan sát,bình phong không chỉ cao lớn còn được trang bị bánh xe? Rốt cuộc sẽ có tác dụng gì?
Ánh nến bên trong đại điện dần vụt tắt mà ở bình phong lại sáng lên ánh đèn.
Mộc Trăn Trăn hừ lạnh một tiếng, đánh trống khua chiêng lớn như vậy nếu không lăn lộn ra cái gì, thật là khiến người ta cười rớt răng hàm!
Thời điểm mọi người ở đây không rõ nguyên do,bên trong bình phong bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh thướt tha.
Đường cong lả lướt không có mặc cung trang mà là y phục vũ đạo, ở trên ánh nến màu vàng chiếu rọi là eo thon lượn lờ, cánh tay như ngọc, mơ hồ có thể nhìn thấy tóc dài điểm xuyết hoa trâm, rũ xuống giống như thác nước. Đáng tiếc là cách bình phong nên không nhìn rõ lắm, lại vì vậy mà câu dẫn nhân tâm.
Cổ ngữ có câu: mỹ nhân như hoa cách đám mây. Càng là mông lung càng câu dẫn dục vọng tìm tòi của con người. Mọi người không khỏi trừng mắt muốn nhìn trộm mỹ nhân sau tấm bình phong.
Bỗng nhiên tiếng trống cùng chuông bạc tiếng vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro