Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Hữu cũng không hoàn toàn mất ý thức.

Ít nhất y biết mình được sư huynh đưa đến Thiếu Lâm, trong mơ hồ tựa như nghe thấy tiếng Miêu Miêu, người vây quanh đổi tới đổi lui, y muốn bảo bọn họ câm miệng, nhưng không chờ mở miệng lại chìm vào vô thức.

Sau khi tỉnh dậy không biết đã qua bao lâu, y vừa mới vừa động liền bị người ôm chặt, ấm áp quen thuộc khiến trái tim cũng ấm lên, thoải mái làm bản thân cứ muốn trầm luân.

Hắn hướng bên kia xê dịch, sờ sờ lên băng mắt, tay lại lập tức bị bắt lấy.

Văn Nhân Hằng nói: "Đừng lộn xộn."

Diệp Hữu nói: "Ta ngủ bao lâu?"

Văn Nhân Hằng nói: "Một ngày."

Diệp Hữu nói: "Tòng Vân đâu?"

"Chạy," Văn Nhân Hằng nói, "Hắn bị ngươi đánh cho một chưởng sau đó ném hai quả ám khí, người của bọn chúng vừa lúc đuổi theo, liền mang hắn đi, ta cho người đuổi theo không kịp."

Diệp Hữu "Ân" một tiếng, hỏi: "Sau thì sao?"

Văn Nhân Hằng cầm tay y chậm rãi thưởng thức, thuật lại mọi chuyện.

Lúc xảy ra chuyện, hắn liền ôm sư đệ về Thiếu Lâm, thuận tiện hạ lệnh cho ám vệ, bảo bọn họ tiếp tục diễn, để cho người khác nghĩ rằng mỹ nhân mất tích, tuy rằng việc này có thể đã không lừa gạt được Tòng Vân nữa, nhưng vẫn cứ thử một lần.

Sau đó là trị thương.

Văn Nhân Hằng thở dài: "May mắn ngươi trước đó đã ăn dược bách độc bất xâm."

Diệp Hữu cười cười: "Đối thủ là bọn chúng, đương nhiên phải cẩn thận."

Văn Nhân Hằng nói: "Kỷ Thần Y nói ngươi uống thuốc thì sẽ tỉnh lại, nhưng đôi mắt sẽ đau mấy ngày, phải dưỡng hơn một tháng, nếu không cẩn thận hít vào, nội tạng cũng sẽ bị tổn hại."

Diệp Hữu ngẩn ra, nhẹ nhàng a một hơi: "Quả nhiên khó đối phó."

Ám khí này của Tòng Vân, người không có chuẩn bị gì mà gặp phải, khẳng định sẽ luống cuống muốn che mắt lại, người có chuẩn bị cũng sẽ té xỉu, đều chạy không thoát. Nếu không phải Tòng Vân trúng một chưởng, nếu không phải bên cạnh vừa lúc có sư huynh, cuối cùng người xui xẻo tuyệt đối chính là y.

Y nói: "Ta thật hy vọng một chưởng kia có thể đánh chết hắn."

Văn Nhân Hằng biết sư đệ khẳng định đã dùng toàn lực, Tòng Vân có thể sống sót hay không đúng là rất khó nói, hắn lên tiếng: "Kỷ Thần Y nói sẽ chế giải dược khác, Tòng Vân nếu may mắn còn sống, về sau nếu đấu với hắn liền ăn dược của Kỷ Thần Y."

Diệp Hữu đồng ý, nhịn không được lại muốn sờ mảnh vải trên mắt.

Văn Nhân Hằng tóm lấy tay y, hỏi: "Mắt còn đau phải không?"

Diệp Hữu nói: "Không đau."

Văn Nhân Hằng nói: "Đắp thuốc, dưỡng mấy ngày rồi tháo xuống."

Diệp Hữu lại lần nữa gật đầu, hỏi: "Đây là nơi nào? Còn ở Thiếu Lâm sao?"

Văn Nhân Hằng nói: "Ân, ta sợ lại xảy ra chuyện gì, liền trụ lại," hắn vén tóc bên tai sư đệ sang một bên, cúi người ấn xuống một cái hôn, "Còn mệt sao? Vây ngủ tiếp đi, trời còn chưa sáng."

Diệp Hữu nói: "Ngươi tỉnh sớm như vậy?"

Văn Nhân Hằng nói: "Ta ngủ sớm."

Diệp Hữu đoán chừng sư huynh vẫn luôn ở bên bồi mình, phát hiện hô hấp lại gần, liền muốn chủ động lại gần hôn lên, lúc này trong đầu đột nhiên hiện lên điều gì, ngồi bật dậy.

Văn Nhân Hằng vội vàng ôm y: "Làm sao vậy?"

"...... Tà Dược Vương," Diệp Hữu biểu tình có điểm vi diệu, vừa như muốn cười vừa như không, "Nếu đám người Tòng Vân kia chạy đi gấp, hẳn là hiện tại Tà Dược Vương còn treo trên cây, trên người chỉ có một cái quần lót."

Văn Nhân Hằng vô ngữ, nói: "Hừng đông rồi nói sau."

Diệp Hữu gật đầu, một lần nữa nằm trở về, nói với sư huynh vì sao phải lưu lại mạng Tà Dược Vương. Văn Nhân Hằng "Ân" một tiếng, rũ mắt nhìn bộ dáng của y, vươn ngón cái chậm rãi vuốt ve gương mặt y. Diệp Hữu hiện giờ nhìn không thấy, cảm giác so trước kia nhạy bén hơn, thực mau bị điểm ái muội như có như không này làm cho tâm ngứa, nhẹ giọng nói: "Sư huynh ân......"

Lời y nói biến mất giữa đôi môi dán lấy nhau, hơi hơi ngửa đầu, bắt đầu đáp lại. Văn Nhân Hằng cùng y triền miên, lúc tách ra thấy y liếm một chút khóe miệng, ánh mắt hơi trầm xuống, nắm cằm y lại hôn sâu lên, tay thuận thế trượt xuống giải khai đai lưng của y.

Hô hấp Diệp Hữu rất nhanh biến loạn, thở dốc mà cười nói: "Ta lúc trước giống như nghe thấy tiếng của huynh."

Văn Nhân Hằng nói giọng khàn khàn: "Cái gì?"

Diệp Hữu nói: "Theo ta gì đó."

Văn Nhân Hằng cười một tiếng, chế trụ eo y càng thêm gần sát chính mình, ôn nhu hỏi: "Mỹ nhân, theo ta đi, ân?"

Diệp Hữu ôm cổ hắn, ngoài miệng cứng rắn: "Không cần."

Văn Nhân Hằng nói: "Không cần cũng phải muốn."

Dứt lời liền đè xuống, lại lần nữa hôn lên.

Sắc trời bừng sáng.

Văn Nhân Hằng liền buông người lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa, ra ngoài gọi người Ma Giáo tới, nói với bọn họ đến sau núi tìm Tà Dược Vương.

Hắc trưởng lão hỏi: "Cây nào vậy?"

Văn Nhân Hằng nói: "Không biết."

Hắc trưởng lão nói: "...... Phu nhân, sau núi nhiều cây như vậy."

Văn Nhân Hằng nói: "Hoặc là ngươi phái một bộ phận người đi trước, chờ A Hữu rời giường, ta hỏi y một chút."

Hắc trưởng lão cũng biết tốt nhất không nên trì hoãn, liền theo lệnh rời đi, kết quả không tìm được Tà Dược Vương nhưng lại tìm được vài tên thủ hạ của Quân Trắng bị giáo chủ treo trên cây. Bọn họ đem người cột chắc, theo mấy người cung cấp phương hướng tới phía trước tìm, lại không thu hoạch được gì, thẳng đến khi tin tức từ giáo chủ truyền đến mới đổi hướng.

Bất quá giáo chủ hai mắt bị thương không thể hỗ trợ, chỉ có thể chỉ cho bọn hắn đại khái, thẳng đến buổi chiều bọn họ mới phát hiện Tà Dược Vương, ánh mắt yên lặng nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Tà Dược Vương lừng lẫy giang hồ nhiều năm, chưa từng thảm như vậy.

Trời vào thu, thời tiết liền lạnh, nội lực hắn bị chế trụ không có biện pháp dùng, bất động ở chỗ này đông lạnh cả đêm, hôm nay lại qua ban ngày, hắn cứ như vậy nghĩ có khi trong nháy mắt mình thật sự có khả năng sẽ chậm rãi biến thành một khối thây khô.

Hắc trưởng lão đã biết thân phận người này, khách khí nói: "Tà Dược Vương, cửu ngưỡng đại danh."

Tà Dược Vương không thể nói càng không thể động, duy trì tư thế có chút chật vật, trầm mặc nhìn hắn.

Hắc trưởng lão cũng không trông cậy hắn có thể mở miệng, nói xong liền lấy ra mặt nạ đã chuẩn bị tốt cho hắn dán lên mặt, sau đó liền xách ra một cái váy.

Tà Dược Vương: "......"

Hoàng hôn trải lên đường núi nhiễm một tầng đỏ ửng, các bá tánh thắp hương xong, tốp năm tốp ba cùng nhau xuống núi, lúc này vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một đại hán trung hậu thành thật đẩy xe gỗ chạy như điên lên, mặt đầy nôn nóng.

Trên xe đẩy là một vị lão phụ nhân mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, vẻ đầy bệnh tật, cr giác tùy thời có thể nhắm mắt xuôi tay.

Đại hán trong miệng không ngừng ồn ào "Nhường một chút, nhường một chút", mang theo bụi đất cuồn cuộn, ở trong ánh mắt mọi người hoặc tò mò hoặc đồng tình thẳng hướng vào Thiếu Lâm, sau liền rống giọng: "Đại sư có ở đây không? Lão nương ta sắp không xong, tâm nguyện duy nhất trước khi chết chính là muốn gặp cao tăng Thiếu Lâm! Người mau tới nha! Người đâu! Người đâu ——!"

Thiếu Lâm nháy mắt bị kinh động.

Từ Huệ đại sư nghe tin liền tới, nhìn lão phụ nhân bệnh tình nguy kịch, thở dài niệm Phật, trong lòng cảm khái không thôi, vội vàng mang bọn họ tìm một nơi an tĩnh. Ông đang muốn vì lão phụ nhân niệm kinh, liền thấy đại hán tới bên cạnh.

Đại hán thấp giọng nói: "Đại sư đừng cảm động, mang chúng ta đi tìm Kỷ Thần Y, đây là Tà Dược Vương, giáo chủ lệnh chúng ta đưa lên đây."

Từ Huệ đại sư: "......"

Ma Giáo là người thế nào a?

Từ khi biết được những gia phó kia là do Hiểu công tử tìm ở Ma Giáo, Từ Huệ đại sư liền đối với Ma Giáo để lại ấn tượng sâu sắc, hiện giờ lại thêm việc này, ông càng cảm thấy người Ma Giáo không đàng hoàng, nghĩ thầm khó trách bạch đạo nhắc tới Ma Giáo liền đau đầu, đến giáo chúng đã như vậy thì Diệp giáo chủ kia có bao nhiêu khủng bố, làm bạch đạo nghĩ tới là nghiến răng nghiến lợi.

Đại hán duỗi tay ở trước mặt ông vẫy vẫy: "Đại sư? Đại sư? Choáng váng sao?"

Từ Huệ đại sư không nghĩ cùng hắn chấp nhặt, mang hắn tới chỗ Kỷ Thần Y.

Mấy người Văn Nhân Hằng cùng Kỷ Thần Y đã  nhận được tin tức trước, đang chờ bọn họ.

Văn Nhân Hằng không muốn bại lộ thân phận liền dịch dung, thấy bộ dáng buồn cười của Tà Dược Vương, thần sắc nửa điểm cũng chưa thay đổi, lên tiếng phân phó: "Trước giữ cằm hắn, nhìn xem trong miệng có cơ quan hay độc dược không."

Tà Dược Vương biết mình sớm muộn gì cũng bị như vậy, cũng không hề ngoài ý muốn, đánh giá Văn Nhân Hằng, không nhìn ra thân phận người này.

Văn Nhân Hằng không nhìn hắn, nói: "Kiểm tra cả móng tay của hắn."

Tà Dược Vương vô ngữ.

Miêu Trưởng Lão cùng Kỷ Thần Y đều cùng nghề, tự nhiên biết rõ nơi nào có thể giấu dược, liền tiến lên chỉ điểm một phen.

Ma Giáo giáo chúng không nghi ngờ, nghe lời mà đem người từ đầu đến chân lục soát một lần, quần lót Tà Dược Vương rốt cuộc vẫn không thể giữ được, đương nhiên bọn họ xem xét xong lại cho người này mặc vào.

Văn Nhân Hằng ngồi ở trên ghế đá cách đó không xa, liếc mắt bên kia một cái, đối Miêu Trưởng Lão vẫy tay.

Miêu Trưởng Lão mặt vô biểu tình nhìn hắn, do dự trong chốc lát, chung quy vẫn chậm rì rì bước qua.

Văn Nhân Hằng nói nhỏ với hắn vài câu, hỏi: "Nhớ rõ?"

Miêu trưởng lão "Ân" một tiếng, đột nhiên cảm thấy Văn Nhân Hằng làm phu nhân của bọn họ cũng không xấu, Văn Nhân Hằng đối ai cũng đều khách khí, lịch sự văn nhã, không giống Tạ Quân Minh cùng giáo chủ kêu hắn là Miêu Miêu, mà là gọi Miêu Trưởng Lão, rất hiểu chuyện a!

Hắn vì thế lui ra hai bước sau lại quay trở về, trịnh trọng bổ sung: "Đã biết, phu nhân."

Văn Nhân Hằng không biết hắn nhớ tới cái gì, cũng không có ý muốn tìm hiểu, nhìn bọn họ cho Tà Dược Vương dùng dược, hạ cổ xong, bảo đảm người này không làm ra phiền toái gì, lúc này mới cởi bỏ huyệt đạo, yên tâm rời đi.

Vừa mới rảo bước tiến đến tiểu viện, hắn liền dừng laik.

Diệp Hữu không biết ra khỏi phòng khi nào, đang đứng ở trong viện, trên đôi mắt quấn vải, che khuất gương mặt sắc bén, phủ lên vẻ tinh xảo, dáng vẻ khó có được một chút bất lực, làm người đặc biệt muốn ôm, hảo hảo đau một chút.

Hắn không khỏi thả chậm bước chân.

Diệp Hữu nhạy bén mà nghiêng đầu: "Ai?"

Văn Nhân Hằng không mở miệng, tiếp tục tiến lên phía trước. Diệp Hữu lui về phía sau nửa bước, hô một tiếng Hắc Trưởng Lão, nghe thấy đối phương trả lời, ngữ khí vẫn như thường, liền đoán ra hẳn sư huynh của y, lúc này mới nới lỏng thần kinh, hơi chờ đợi, phát hiện sư huynh đã trước mặt. Văn Nhân Hằng đem người kéo vào trong ngực: "Sao lại ra đây?"

Diệp Hữu nói: "Muốn hít thở thông khí."

Văn Nhân Hằng nói: "Mang ngươi ra ngoài đi dạo nhé?"

Diệp Hữu nói: "Không cần."

"Vậy ăn cơm đi." Văn Nhân Hằng lôi kéo sư đệ vào nhà, sau khi ăn xong lại giúp y tắm giặt, thừa dịp đôi mắt y nhìn không thấy, đùa giỡn vài lần.

Diệp Hữu cười tủm tỉm nói: "Nhìn không ra a sư huynh, không nghĩ tới ngươi thích ta nhiều như vậy."

"Ngươi biến thành dạng gì ta đều thích." Văn Nhân Hằng giúp hắn lau khô nước trên người, ôm đặt ở trên giường.

Hiện giờ Tà Dược Vương mất tích, Tòng Vân sinh tử không rõ, Diệp Hữu phỏng chừng Quân Trắng hẳn là sẽ không dễ dàng xuống tay, bởi vậy ở lại Thiếu Lâm hai ngày, rồi cùng sư huynh cùng nhau rời đi, chạy đến hội hợp cùng nhóm bạch đạo kia.

Hai người đi qua một huyện nhỏ, chạng vạng tìm được tửu lâu ăn cơm, bên tai nghe người trên đường nói: "Nghe nói chưa? Diệp giáo chủ cùng Đào cô nương không phải giả đâu."

"Người ta vẫn luôn nói là bằng hữu a."

"Bằng hữu nào có như bọn họ? Ta khẳng định là vì Tạ Cung Chủ làm loạn.

"Cũng phải...... Không nghĩ tới hai ma đầu thế mà thành loại quan hệ này, khả năng Tạ Cung Chủ sớm đã coi trọng Diệp giáo chủ, lần này rốt cuộc đã theo đuổi được."

"Không sai, bằng không trước kia hắn tới Ma Giáo làm gì?"

"Bất quá Tạ Cung Chủ cũng lợi hại a, làm Diệp giáo chủ sống chết yêu hắn, không biết hắn làm thế nào a."

"Không phải là......"

Diệp Hữu: "......"

Văn Nhân Hằng: "......"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro