Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Nhân Hằng nói: "Tạ Quân Minh một ngày không nháo sự liền khó chịu sao?"

Diệp Hữu cười một tiếng, cúi đầu ăn đồ sư huynh gắp cho.

Mắt y còn chưa tháo vải, căn bản không biết mình gắp cái gì, cũng may Văn Nhân Hằng biết khẩu vị của y, không cần mở miệng liền đem đồ ăn để vào trong chén —— kỳ thật Văn Nhân Hằng vốn tính tự mình uy, nhưng Diệp Hữu không chịu, Văn Nhân Hằng cũng không có miễn cưỡng.

Bất quá gương mặt kia thật sự quá tai họa, cho nên trước khi ra cửa Văn Nhân Hằng đã cho y dịch dung, y hiện giờ chỉ là người mù bình thường, người khác nhìn thoáng qua cũng không có để ý, tiếp tục thảo luận đại sự giang hồ.

Diệp Hữu rất có hứng thú lắng nghe, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, nói: "Hắn nguyên bản là người không chịu ngồi yên, hiện tại cả ngày ở cùng một đám bạch đạo, nếu không tìm chút việc vui thì không phải là hắn nữa."

Văn Nhân Hằng nói: "Về sau chuyện của chúng ta truyền ra, còn không biết bọn họ sẽ nói cái gì, nói ngươi chỉ có mấy tháng đã đổi tới ba người."

Diệp Hữu cười nói: "Người khác nói cái gì cùng ta có quan hệ gì đâu?"

Văn Nhân Hằng bất đắc dĩ lắc đầu, cũng biết sẽ như thế này.

Tạ Quân Minh cùng Diệp giáo chủ, sư đệ nhà hắn bình tĩnh mà để bạch đạo nguyền rủa nhiều năm như vậy, hiển nhiên cũng không để bụng chủ.

Diệp Hữu nói: "Ngươi nếu không thích nghe người khác bố trí ta, chúng ta để bọn họ đổi cách nói khác đi."

Văn Nhân Hằng vừa lúc cũng muốn làm vậy.

Tạ Quân Minh nếu dám ngồi mùng một, hắn liền dám ngồi mười lăm, hắn tuyệt đối phải đào cho Tạ Quân Minh cái hố, để cho người khác biết là Tạ Quân Minh không quý trọng, chứ không phải Diệp giáo chủ phong lưu đa tình, chân trong chân ngoài.

Diệp Hữu không chờ sư huynh đáp lời, hỏi: "Đang suy nghĩ đến lúc đó nên làm gì sao?"

"Không có," Văn Nhân Hằng thầm nghĩ chính mình nếu còn không thu thập được một người như Tạ Quân Minh thì không cần lăn lộn nữa, sờ tay sư đệ, ôn nhu nói, "Việc này ngươi không cần phải xen vào, ăn cơm đi."

Sau khi ăn xong hai người nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm đợi chừng nửa canh giờ thì Đao Ba Nam tới.

Lúc trước Văn Nhân Hằng cho người theo Quân Trắng chạy tới Thiếu Lâm, Đao Ba Nam thì lưu lại cầm chân đối phương, hiện giờ mới cùng môn chủ nhà mình hội hợp. Hắn thấy môn chủ đỡ một người ra cửa, thần sắc tức khắc biến đổi.

Tuy rằng người này thay đổi diện mạo, nhưng hắn liếc mắt một cái liền có thể nhận ra là Hiểu thiếu gia.

Hiểu thiếu gia lợi hại như vậy tại sao lại bị mù? Thật hay giả đây? Lúc trước rơi xuống sông mất tích không phải diễn thôi sao? Sao mấy ngày không gặp đã thành như vậy? Chẳng lẽ đây cũng là giả bộ? Hắn hơi hơi hé miệng, khiếp sợ mà nhìn bọn họ.

Văn Nhân Hằng nhìn hắn một cái.

Đao Ba Nam vội hoàn hồn, thay bọn họ vén lên màn xe.

Văn Nhân Hằng đỡ sư đệ lên xe ngựa, quay đầu lại nhìn về phía thủ hạ, hỏi: "Gần đây có động tĩnh gì không?"

Đao Ba Nam nói: "Không có động tĩnh gì, chính là Từ Nguyên Phương Trượng còn có Ngụy công tử, Đinh công tử mấy ngày nay đều đưa tin, dò hỏi có tìm được Hiểu thiếu gia không......" Hắn tạm dừng một chút, cuối cùng nhịn không được nói, "Môn chủ, Hiểu thiếu gia đây là?"

Văn Nhân Hằng nói: "Bị thương một chút, qua mấy ngày là khỏe, việc này đừng nói ra bên ngoài."

Đao Ba Nam vì thế yên tâm, đưa tới người Song Cực Môn chuẩn bị xuất phát. Văn Nhân Hằng chui vào xe ngựa, thấy sư đệ đã ngồi tốt, liền đi qua đem người bế lên ôm vào trong ngực.

Diệp Hữu thả lỏng dựa vào hắn, phát hiện bị hắn cầm tay, cười nói: "Thừa nhận đi, ngươi chính là thích ta như bây giờ."

Văn Nhân Hằng nói: "Ta chỉ là thấy ngươi rất nghe lời."

Diệp Hữu nói: "Ta vẫn luôn nghe lời."

Văn Nhân Hằng không có ý kiến.

Hắn kỳ thật rất thích sư đệ ỷ lại mình.

Trước kia bọn họ còn chưa bày tỏ, mỗi khi sư đệ lạnh lùng, hắn đều muốn đem người này trói lại, khiến sư đệ chỉ có thể biết mình hắn, khi nào thành thật nghe lời mới thả người. Hiện giờ y tạm thời bị mù, mọi việc đều dựa vào hắn, khiến hắn đặc biệt vừa lòng.

Hắn nhìn sườn mặt sư đệ, lại gần hôn lên khóe miệng một cái.

Diệp Hữu bị thương không nặng, lại dưỡng hai ngày liền tháo vải.

Đoàn người chạy đến hội hợp cùng bạch đạo, nửa đường liền nhận được tin tức, bọn họ chậm hơn Từ Nguyên Phương Trượng một bước, đuổi tới Thắng Âm Thành thì nhà Minh Chủ đã bị đốt, bọn họ ở giữa đống phế tích tìm kiếm, nửa điểm manh mối cũng chưa phát hiện ra.

Diệp Hữu đối với việc này một chút cũng không ngoài ý muốn.

Quân trắng đã đi một nước cờ này chủ yếu để bạch đạo cho rằng Minh chủ có người giúp đỡ, bằng không xác định chắc chắn bại lộ.

Hắn nói: "Hồi âm đi, nói đã tìm được ta, để bọn họ ở Thắng Âm Thành từ từ chờ chúng ta."

Văn Nhân Hằng cũng nghĩ như vậy, liền sai người đi truyền tin, sau đó phân phó Đao Ba Nam mang tới mảnh vải, cẩn thận đeo cho sư đệ.

Đến Thắng Âm Thành vừa lúc chạng vạng.

Đoàn người Từ Nguyên Phương Trượng đang ăn cơm, đột nhiên thấy bọn họ vào cửa, rối rít đứng lên, Đinh Hỉ Lai cùng Ngụy Giang Việt và nhóm thiếu bang chủ còn trực tiếp chạy qua thật nhanh. Đinh Hỉ Lai hai mắt đỏ bừng: "Hiểu công tử, ngươi không có việc gì thật tốt quá!"

Diệp Hữu nói: "Để các ngươi lo lắng rồi."

Cát bang chủ cũng đi tới, hỏi: "Thân thể thế nào? Bị thương sao?"

Diệp Hữu nói: "Vẫn tốt, lúc ấy ta bị nước cuốn đi, hôn mê mấy ngày mới tỉnh."

Văn Nhân Hằng bổ sung: "Sau còn sốt ba ngày, lúc này vừa vặn khỏi."

Mọi người vừa nghe, vội vàng đỡ y ngồi xuống, sợ y lại bị mệt.

Lúc trước Hiểu công tử sinh tử không rõ, sĩ khí bạch đạo giảm đi, không ít người thần sắc ngưng trọng, hiện giờ người còn sống, mặc dù  là Quân Đen, bọn họ cũng cảm thấy có y ở bên thực không tồi, cũng thực kiên định.

Tạ Quân Minh ngồi ở cách đó không xa nhìn bạch đạo bộ dáng như chăm bảo bối, trong lòng "Tấm tắc" một tiếng, nghĩ thầm một ngày thân phận Diệp Hữu bị vạch trần, bạch đạo phỏng chừng sẽ xấu hổ và giận dữ lắm đây, có khi còn muốn vung đao băm người này.

Hắn cười nói: "Hiểu công tử đã trở lại thì tốt, mấy ngày nay nghe bọn họ nhắc ngươi mãi," dứt lời nhìn về phía người bên cạnh, "Bảo bối nhi, đây là Hiểu công tử lúc trước ta đã đề qua với ngươi, ngươi lúc trước không phải rất tò mò sao, mau nhìn xem."

"......" Bách Lý trưởng lão đeo mặt nạ giáo chủ, khóe môi treo lên nụ cười nhạt chuẩn "phong cách Giáo chủ", trầm mặc mà nhìn về phía giáo chủ nhà mình.

Nội tâm hắn đau kịch liệt không thôi.

Nếu sớm biết phải trả giá đại giới thảm thế này, hắn lúc trước không dám nhất thời nhanh miệng bi phẫn. Mấy ngày này, nếu không phải biết Tạ Quân Minh đối với nam nhân không có hứng thú, hắn thật sự đã hoài nghi ma đầu này coi trọng mình.

Nhưng hiện giờ có nghĩ cũng vô dụng, bộ dáng vẫn phải làm cho đúng, hắn hơi hơi mỉm cười: "Hiểu công tử, cửu ngưỡng đại danh."

Diệp Hữu nói: "Không dám nhận, Diệp giáo chủ hảo."

Bách Lý trưởng lão lười biếng "Ân" một tiếng, dư quang quét thấy Tạ Quân Minh gắp cho đồ ăn mình không thích, còn vẻ mặt sủng nịch mà nhìn, không nhịn được lại lần nữa đau kịch liệt, chịu đựng muốn cùng thứ này đồng quy vu tận, gắp lên ăn.

Tạ Quân Minh mấy ngày không sai biệt lắm cũng chơi đủ rồi, chỉ gắp một chút liền chuyển tầm mắt, đối Diệp Hữu vẫy tay: "Hiểu công tử ăn cơm chưa? Không ăn thì cùng nhau ăn đi."

Diệp Hữu nói: "Không được, ta sẽ ăn cùng sư huynh."

Tạ Quân Minh nói: "Dễ a, Văn Nhân môn chủ cũng tới cùng ăn luôn."

Diệp Hữu khách khí từ chối, lấy lí do thân mình không khoẻ, bảo tiểu nhị đem đồ ăn lên lầu rồi rời đi.

Bọn họ vào căn phòng bạch đạo đã đặt trước, mới vừa ngồi xuống không bao lâu, Đinh Hỉ Lai cùng Ngụy Giang Việt liền gõ cửa phòng. Nhậm Thiếu Thiên bưng đồ ăn, theo vào dọn mâm xong, liếc mắt đánh giá Hiểu công tử một cái, thông qua hai mắt y nhìn ra tinh thần còn tốt, yên tâm thối lui đến một bên.

Diệp Hữu nhìn bọn họ: "Có chuyện cần nói sao?"

Đinh Hỉ Lai nói: "Không có, chỉ là muốn bồi ngươi ăn cơm."

Diệp Hữu nhìn về phía Ngụy Giang Việt: "Ngươi thì sao?"

Ngụy Giang Việt là thật sự có chuyện muốn nói.

Một phương diện hắn cùng Hiểu công tử đánh cuộc thua, hắn muốn nghe xem Hiểu công tử sẽ nói muốn gì, bất luận cái gì đều có thể.

Về phương diện khác, hắn mấy ngày này phi thường thống khổ, chỉ cần nghĩ người có lẽ đã rơi vào tay Quân Trắng, cuộc sống hàng ngày khó an ổn, mấy ngày trước khi không có tin tức, hắn vẫn luôn gặp ác mộng. Hiện giờ đã thấy người, hắn quả thực có loại cảm giác muốn rơi nước mắt, trong nháy mắt hắn thật sự muốn đem người hung hăng ôm vào lòng, kể ra tâm tình của mình mấy ngày này.

Nhưng mà hiện tại hiển nhiên không phải thời cơ tốt, vô luận là Đinh Hỉ Lai hay Văn Nhân Hằng đều ở bên cạnh, hắn trước mắt vẫn ở tình cảnh nguy hiểm, cho nên chỉ có thể nói giọng khàn khàn: "Cũng không có."

Diệp Hữu tất nhiên không tin, liếc hắn một cái, không truy hỏi.

Đinh Hỉ Lai an tĩnh bồi y trong chốc lát, hỏi: "Nhà Chung thúc thúc bị đốt, có thể thúc ấy bị oan uổng không? Tỷ như nhà thúc nguyên bản cái cũng không có, Quân Trắng cố ý đốt để khiến người khác cảm thấy có cái gì đó."

Diệp Hữu thực ngoài ý muốn: "Ngươi còn có thể nghĩ được vậy."

Đinh Hỉ Lai ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Là Thiếu Thiên nói."

Diệp Hữu nhìn Nhậm Thiếu Thiên, khen: "Cũng biết dỗ người a."

Nhậm Thiếu Thiên cười một chút, vẫn là như trước cảm giác không có hảo ý. Đinh Hỉ Lai phát ngốc, nhìn bọn hắn, hỏi đây là ý gì. Diệp Hữu liền nói: "Tiếu tiên sinh là người của Minh Chủ, vậy giải thích như thế nào?"

Đinh Hỉ Lai: "......"

"Còn có, nếu hắn thật sự trong sạch, Quân Đen vì sao phải cắn chết hắn?" Diệp Hữu nhìn biểu tình của hắn, nói, "Mặc kệ như thế nào, Minh Chủ không sạch sẽ là sự thật, chỉ là nhiều việc chưa rõ ràng."

Đinh Hỉ Lai buông thõng vai, rõ ràng mấy ngày này hắn bị đả kích liên tiếp, Thiếu Thiên lúc này mới cố ý trấn an hắn, buồn bực một trận, hỏi: "Vậy Chung thúc thúc sẽ đi nơi nào?"

Diệp Hữu nói: "Ân, để ta suy nghĩ một chút."

Ý của y không thay đổi, vẫn cảm thấy Minh Chủ đi tìm ma đầu.

Ma đầu nếu biết được Quân Trắng muốn biến mình thành dược nhân, hẳn là sẽ tìm Quân Trắng tính sổ, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ biết thân phận của Quân Trắng, việc này Quân Trắng cũng có thể đoán được, nhưng kỳ quái chính là Quân Trắng phản ứng quá bình tĩnh, không chỉ không khẩn trương, còn có tâm tư tính kế khi bọn họ rời Thiếu Lâm.

Bởi vậy muốn sao bọn họ là có dựa vào, hoặc là chỗ của ma đầu giấu huyền cơ, bọn chúng chắc chắn Minh Chủ không vào được, hai loại này vô luận cái nào cũng đều cần nghiền ngẫm.

Đinh Hỉ Lai hỏi: "Ngươi có ý gì không?"

Diệp Hữu nói: "Không có, mấy ngày này Quân Đen có động tĩnh không?"

Đinh Hỉ Lai nói: "Cũng không có."

Diệp Hữu cười nói: "Ta là Quân Đen hiềm nghi lại lớn."

Đinh Hỉ Lai cả kinh: "Ngươi nói là Quân Đen muốn để Quân Trắng hoài nghi ngươi?"

Diệp Hữu nói: "Ân, dù sao ta hiện tại mặc kệ làm gì, Quân Trắng đều muốn giết ta."

"Vô sỉ," Đinh Hỉ Lai thực tức giận, "Mệt ta cảm thấy Quân Đen còn có điểm tốt, hắn sao lại có thể như vậy? Lão đại, chúng ta diệt xong Quân Trắng liền diệt Quân Đen đi, đều ra tay cho bọn chúng biết ai lợi hại."

Diệp Hữu lặp lại nói: "Lão đại?"

Đinh Hỉ Lai phản ứng một chút, giải thích nói: "Nói sai."

Diệp Hữu nhướng mày.

"...... Hảo đi," Đinh Hỉ Lai nói, "Ngươi mất tích mấy ngày trời, có một lần ta tâm tình không tốt nên uống say, nói với bọn họ ngươi là lão đại của ta, bọn họ cũng đều biết," hắn nhịn không được bắt lấy tay Diệp Hữu, "Lão đại ngươi thu ta đi, ngươi bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt đối không đi hướng tây, bảo ta nhảy sông, ta tuyệt đối không nhảy vực, ta sống là người của ngươi, chết là ngươi...... Nga không được, có chết phỏng chừng vẫn bị chôn trong mộ phần Đinh gia, chuyện này ta không làm chủ được nha."

Mọi người: "......"  

~Tiểu Lai dễ thương quá đi~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro