Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thúy Mynzu
Khi Lục Minh Tu chuyển tới tam trung, ngày đầu tiên đi học đã gặp gỡ Khương Thuật.

"Tránh ra tránh ra tránh ra!"

Tiếng xe đạp, cùng tiếng la gân cổ vang lên, từ phía sau Lục Minh Tu vụt tới vài tên thiếu niên bất lương ăn mặc áo quần lố lăng. Lục Minh Tu cùng những người khác né tránh sang hướng bên cạnh, những tên kia cưỡi xe đạp xe ngừng ở cổng trường, gần như đem toàn bộ đường vào cổng trường ngăn chặn lại.

"Làm cái gì vậy?"

"Lại là mấy người này, trường học như thế nào lại mặc kệ vậy."

Lục Minh Tu đã nghe nói qua phong cách học tập ở tam trung này chẳng ra gì, cho nên cũng không phải quá kinh ngạc. Lục Minh Tu giữ chặt túi trên vai lại một chút, cúi thấp đầu đi qua, hắn chỉ muốn vượt qua thời cấp ba một cách yên bình thôi, tốt nhất là không trêu chọc đến chuyện gì.

"Uy, ngươi đứng lại đó cho ta!"

"Nói ngươi đó."

"Ngươi nghe không thấy tiếng người a?"

Lục Minh Tu chân trước vừa mới bước vào cổng trường, cổ áo lại bị một bàn tay to dùng sức mà túm được. Lục Minh Tu bị kéo vào giữa một đám thiếu niên bất lương, Lục Minh Tu đứng vững bước chân quay đầu lại hỏi: "Ngươi, các ngươi muốn làm gì?"

Kéo hắn lại đây là một nam sinh không có màu tóc kỳ quái, chỉ là trên cổ cùng cánh tay lộ ra vài hình xăm, trừ chỗ đó ra thoạt nhìn như là một học sinh bình thường. Những người khác đều vây quanh người này, xem hắn là lão đại của bọn họ. (đại ca)

"Kêu ngươi đã nửa ngày, sao ngươi dám không để ý tới người khác?"

"Ta, ta không biết các ngươi ở kêu ta mà." Lục Minh Tu vô tội mà nhìn trước mặt nam sinh, đối phương cũng nhìn chính mình, nhưng bên trong đôi mắt tràn đầy ghét bỏ.

Bên cạnh tiểu đệ đẩy bả vai Lục Minh Tu: "Ai cho ngươi dám nhìn chằm chằm lão đại của bọn tao, mặt lão đại mà ngươi dám túy tiện nhìn à?" Sau khi tên tiểu đệ kia khen tặng rồi lại châm lửa diếu thuốc cho người gọi là lão đại: "Khương Thuật......"

Khương Thuật mấp máy môi muốn nói cái gì đó, nhưng lại yên lặng, môi thuận thế hạ xuống. Hắn thả lỏng tay, điếu thuốc lăn trên mặt đất một vòng, cùng với tàn lửa tơi xuống ở bên chân Lục Minh Tu.

Lục Minh Tu cúi đầu,trong lòng cảm thấy không yên, rồi lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Khương Thuật, hắn có chút không hiểu ra ý tứ ánh mắt của đối phương. Tận đên khi một lúc lâu qua đi, Khương Thuật liếc mắt một cái tới điếu thuốc trên mặt đất.

Vì thế Lục Minh Tu rất có nhãn lực mà hiểu ngay, hắn cong lưng, run run rẩy rẩy mà nhặt điếu thuốc lên đưa đến bên môi Khương Thuật, lại có chút dùng sức mà đem điếu thuốc nhét vào miệng đối phương: "Đại ca, ngài hút thuốc."

Khương Thuật phun điếu thuốc rơi trên mặt đất, lại phun ra mấy ngụm nước miếng đem tri bụi trong miệng nhổ ra, hắn giơ tay chỉ hướng Lục Minh Tu, Lục Minh Tu còn tưởng rằng hắn muốn đánh mình, sợ tới mức đôi mắt cũng không dám mở.

"Đừng đừng đừng, ta sai rồi ta sai rồi!"

Lục Minh Tu liên thanh xin tha, hắn quay đầu nhìn phía phòng an ninh, bảo vệ trực ban vốn nên ở đây thì lại không biết chạy đi đâu, bạn học đi ngang qua nhưng dưới uy bách của đám gia hỏa (đầu gấu) này căn bản không ai dám nói chuyện, Lục Minh Tu có thể nói là không thể trông chờ vào ai.

Nhưng mà Khương Thuật cũng không có đánh hắn.

Khương Thuật dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào một chút gương mặt của hắn, sau đó còn dùng giọng điệu có chút ôn nhu mà nói: "Ta thực coi trọng ngươi, làm tiểu đệ của ta đi."

"Cái gì?"

"Làm tiểu đệ của ta, về sau ở tam trung (cấp 3), ta che chở ngươi."

Khương Thuật túm túm mà nhướng mày, Lục Minh Tu vội vàng lui lại về sau mấy bước, hắn đột nhiên lắc đầu: "Không không không không cần, ta không có hứng thú với bang phái của ngươi."

Tiểu đệ bên cạnh khó chịu nói: "Lão đại, ngươi làm cái gì vậy? Người này thoạt nhìn vừa ngu còn vừa ngốc, một chút hiểu biết đều không có, ngươi không trị hắn còn chưa tính, còn muốn nhận hắn, vì cái gì chứ?"

Khương Thuật không chút nghĩ ngợi liền nói: "Bởi vì hắn đẹp."

Lục Minh Tu có chút đỏ mặt .

Tuy rằng không phải chưa từng có người khen hắn đẹp, nhưng lại là làm trò trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa Khương Thuật còn nói đến lớn tiếng như thế, Lục Minh Tu không khỏi có chút ngượng ngùng.

Tiểu đệ hỏi: "Nơi nào đẹp?"

"Ngươi mẹ nó mắt bị mù?" Khương Thuật đem tiểu đệ lải nha lải nhải nửa ngày này đánh một trận, sau đó lại giống cái giống như người không có việc gì đứng ở trước mặt Lục Minh Tu. Khương Thuật nhìn từ trên xuống dưới Lục Minh Tu, "Ngươi thoạt nhìn lạ mặt như vậy, là học sinh mới chuyển tới? Đồng phục còn không có......"

"Ừ."

Khương Thuật gật gật đầu: "Trường học nào chuyển tới?"

"Trường trung học Sư Đại."

"Móá, thật là trường trung học Sư Đại."

Lục Minh Tu có chút khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"

"Trường trung học Sư Đại như thế nào chạy đến nơi này."

Lục Minh Tu đang muốn giải thích, Khương Thuật liền không kiên nhẫn hỏi: "Ngươi nghĩ thế nào, chỉ cần ngươi làm tiểu đệ của ta, ta bảo đảm về sau ở Tam Trung, không ai dám đối kháng với ngươi."

"Cái này...... Ta thật có ý tưởng đấy."

"Ngươi đừng cho ngươi chút mặt mũi lại không cần a." Tiểu đệ bên cạnh hô.

Lục Minh Tu quay đầu lại, chỉ thấy bảo an đại thúc không biết từ nơi nào đã trở lại, hắn lúc này mới đánh bạo một bên đi một bên nói: "Ta còn phải đi học, không cùng các ngươi nói được, ta đi trước, về sau chúng ta có duyên lại chậm rãi nói cũng không muộn."

Khương Thuật khóe môi hơi hơi giơ lên, hắn giơ tay cản lại tiểu để muốn đuổi theo Lục Minh Tu: "Tính, hắn không phải nói có duyên thì nói cũng không muộn sao, ta cảm giác ta cùng hắn rất có duyên phận."

"Đại ca, ngươi nên không phải là......"

Khương Thuật cho hắn cái ót một cái tát: "Ngươi quan tâm cái rắm, câm miệng."

Lục Minh Tu đi tới lớp của mình, vội vội vàng vàng mà tự giới thiệu, sau đó liền ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tinh cùng chuyển tới với mình. Lục Minh Tu đem cặp sách cất vào ngăn bàn, sau trừng mắt nhìn Thẩm Tinh một cái: "Ngươi sao đi nhanh như vậy, không phải nói cùng nhau đi sao?"

"Ngại quá, vốn dĩ ta là đang đợi ngươi, nhưng mà ta đột nhiên thấy một soái ca vô cùng đẹp trai, cho nên ta liền đi theo hắn rồi đi mất" Thẩm Tinh thở dài một hơi, "Chỉ tiếc ta theo được một đoạn liền không thấy đâu nữa."

"Trọng điểm không phải là ngươi không chờ ta sao, ngươi có biết hay không bởi vì ngươi......"

Lời còn chưa dứt, Lục Minh Tu đã bị một nữ sinh vội vàng đi qua cửa hấp dẫn tầm mắt, nửa ngày đều không rời được mắt. Tận đển khi Thẩm Tinh đẩy hắn một phen, Lục Minh Tu mới hồi phục tinh thần lại. Thẩm Tinh hỏi: "Ngươi bị ma nhập à?"

"Ngươi không cảm thấy nàng thật xinh đẹp sao."

"Ngươi là nói Hứa Nghệ Tương a ——"

"Ngươi như thế nào lại biết nàng?"

"Trong trường này còn có người ta không biết sao?"

Lục Minh Tu vặn lại: "Ngươi cũng vừa mới chuyển tới thôi mà."

Cả một tiết Lục Minh Tu đều nhịn không được nhìn chằm chằm sườn mặt Hứa Nghệ Tương phía trước, mái tóc đen dài, tóc mái thưa, màu da trắng lạnh, ngũ quan tinh xảo, thật là phải nói người người hâm mộ...... Phi, nghĩ hay quá.

"Đinh linh ——"

Tan học Lục Minh Tu mới vừa ra khỏi phòng học, định đi WC, thì bị Khương Thuật chặn lại ở cửa. Nếu không phải Lục Minh Tu phản ứng nhanh, hắn nhất định đụng vào người Khương Thuật.

Khương Thuật nhìn ra hắn lo lắng: "Yên tâm đi, thân thể ngươi nhỏ như vậy không đâm ngã ta nổi đâu."

Lục Minh Tu cảm thấy bị trào phúng, nhưng nhìn thấy cánh tay cơ bắp của Khang Thuật, cảm thấy đối phương nói cũng đúng, liền không phản bác, chỉ là hỏi: "Ngươi tìm ta có việc sao?"

"Có a."

Lục Minh Tu đợi một hồi, đối phương cũng không nói chuyện, hắn đành phải lại hỏi: "Chuyện gì?"

"Thêm WeChat đi, về sau còn tiện liên hệ."

Về sau còn tiện liên hệ? Lục Minh Tu cảm thấy mình về sau cũng sẽ không cùng vị giáo bá này có cái gì liên hệ, cũng không muốn cùng hắn liên hệ cái gì: "Ngại quá, ta không có WeChat."

"Thế thêm QQ đi."

"Ta cũng không có cái kia."

Khương Thuật nhướng mày: "Số di động hẳn là phải có đi?"

Lục Minh Tu hé miệng nói: "Ta...... Không có di động."

Khương Thuật biểu tình có chút không quá tốt.

Lục Minh Tu lộ ra một nụ cười tươi tiêu chuẩn: "Thật sự, nhà ta vẫn luôn quản nghiêm, chưa bao giờ cho ta chạm vào những sản phẩm điện tử đó, cho nên ta chưa bao giờ dùng di động, thật sự là ngại, nếu ta có di động, ta nhất định không chút do dự cho ngươi WeChat, Weibo, QQ, số điện thoại,...."

"Thật vậy sao?." Khương Thuật lạnh nhạt mà nói.

Lục Minh Tu nâng ngón tay chỉ hướng WC, thử hỏi: "Kia nếu không việc khác, ta muốn đi WC được không?"

"Lăn đi."

"Được rồi."

Lục Minh Tu xoay người, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn bước bước chân không được tự nhiên đi vào WC, mới vừa cởi bỏ lưng quần, liền nghe thấy một tiếng huýt sáo, Khương Thuật cũng đi theo đến. Khương Thuật đứng ở vị trí bên cạnh Lục Minh Tu, cái này làm cho Lục Minh Tu cảm thấy không được tự nhiên.

Hai người đối diện không nói gì.

Ở dưới tình cảnh như vậy, cảm giác xấu hổ cùng mùi WC giống nhau rõ ràng. Vì đánh vỡ không khí xấu hổ này, Lục Minh Tu thuận miệng hàn huyên nói: "Cái kia, ngươi huýt sáo khá tốt nha."

Lời nói mới vừa nói ra, Lục Minh Tu liền muốn đánh miệng chính mình một cái, nào có người lúc đi WC lại tìm người nói chuyện phiếm, lại có là cùng với một người không thân.

Khương Thuật dừng huýt sáo, trong WC càng thêm an tĩnh, chỉ còn lại có âm thanh chất lỏng bắn ngập bình nước tiểu. Đương nhiên, thanh âm này toàn đến từ Khương Thuật, tâm Lục Minh Tu cảm giác xấu hổ vì nước tiểu không ra.

Lục Minh Tu nói: "Thật đáng tiếc, ta không biết huýt sáo."

"Không quan hệ, lần sau ta dạy cho ngươi." Khương Thuật run lên thân mình, hắn quần mặc tốt sau đột nhiên nghiêng thân hướng Lục Minh Tu, liếc liếc mắt một cái.

Lục Minh Tu không hề phòng bị, liền như vậy bị Khương Thuật nhìn sạch sẽ, không đợi Lục Minh Tu phát tác, Khương Thuật còn đánh thêm đòn phủ đầu khẽ cười nói: "Nha, còn không nhỏ sao."

"A? Ngươi có bệnh đi?" Lục Minh Tu cảm thấy xấu hổ và giận dữ khó hiểu, nước tiểu đã sớm ra ngoài hết, hắn xoay người mặc xong rồi quần, mặt năng đến không được, ngay cả cổ đều có chút đỏ lên.

Khương Thuật đối phản ứng lơn như vậy của Lục Minh Tu cũng cảm thấy khó hiểu, hắn lại tháo đai lưng của mình, thầm nói: "Không phải nhìn ngươi một cái sao, phản ứng sao lớn như vậy, ta cho ngươi nhìn xem của ta là được, bất quá ngươi đừng cảm thấy tự ti a......"

Lục Minh Tu mặt càng năng, trái tim cũng đạp liên hồi, hắn chưa từng thấy qua người mặt dày vô sỉ như vậy. Lục Minh Tu khi nhìn thấy Khương Thuật quần cởi ra, một bên chửi bậy một bên chạy ra bên ngoài: "Biến thái, quỷ mới muốn xem ngươi, đánh chết ta cũng không xem!"

"Ai, ngươi đừng đi a, ngươi sao lại còn nổi giận như thế?"

Ngươi nói thử xem?!

Lục Minh Tu tức giận mà hướng phòng học lớp mình đi, Thẩm Tinh đứng ngay cạnh cửa, nàng thấy Lục Minh Tu tiến phòng học rồi vội vàng tung ta tung tăng mà theo đi lên, còn có chút kích động hỏi: "Ngươi làm sao mà cùng Khương Thuật đi ra?"

"Khương Thuật?"

"Đúng vậy, hắn chính là giáo bá Tam Trung nha," Thẩm Tinh có chút hoa si mà nói, "Hắn lớn lên kỳ thật rất tuấn tú, chỉ tiếc tính tình kém một chút. Các ngươi có quan hệ gì thế, ta thấy hắn giống như gọi ngươi lại mà."

"Soái? Ngươi mắt bị mù đi?" Lục Minh Tu hồi tưởng lại hành vi của Khương Thuật ở trong WC, lập tức cảm thấy một trận khí lạnh, "Hắn chính là cái tên biến thái, ta đời này ta không thể cùng hắn có nửa mao tiền quan hệ."

-----------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro