Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thuymynzu (Myn)

Sau khi tan học cùng ngày, Lục Minh Tu lại gặp phải Khương Thuật.

Lục Minh Tu mang tai nghe, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không chú ý tới bóng dáng Khương Thuật ngậm thuốc lá đứng ở cổng trường, tận đến lúc đối phương đi mình đã được một đoạn đường, Lục Minh Tu mới phát hiện bên cạnh có người.

Lục Minh Tu vốn dĩ không muốn để ý đến hắn, nhưng thấy miệng hắn mấp máy, tháo xuống một bên tai nghe, hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

"Không có gì."

Khương Thuật hai tay chống nạnh quay đầu đi.

Lục Minh Tu đeo tai nghe lên, trong lòng mắng một câu, không thể hiểu được.

Cứ như thế đi qua một đường phố, Lục Minh Tu dừng ở trước sân ga giao thông công cộng. Khương Thuật cũng dừng lại ở sân ga bên cạnh, Khương Thuật một chút cũng đều không yên ổn, liên hồi làm những động tác khác nhau, một hồi đá đá chân, một hồi cúi đầu chuyển cái vòng, hay là từ trên lối đi bộ nhảy xuống rồi lại chạy lên.

Lục Minh Tu cứ có cảm giác đối phương đang nhìn lén mình.

Nhưng mà mỗi lần Lục Minh Tu nhìn qua, ánh mắt đối phương căn bản không hề nhìn nơi này, ngược lại Khương Thuật sẽ còn ngẩng đầu lên, đôi lông mày cau lên ánh mắt hoài nghi nhìn lại mình. Lục Minh Tu cuống quít quay đầu đi, làm động tác như vậy có cảm giác như là bản thân đang nhìn lén Khương Thuật vậy.

Không khéo, Khương Thuật bỗng nhiên chất vấn nói: "Uy, ngươi nhìn ta làm cái gì?"

"Ai nhìn ngươi, ta đang nhìn xem xe buýt có tới chưa."

"Thế xe buýt đã tới sao?"

"Không có," Lục Minh Tu bổ sung nói, "Sao ngươi không tự nhìn đi?"

Khương Thuật nói: "Ta bị cận thị."

"À......" Âm thanh Lục Minh Tu có chút dài.

"Con mọt sách?"

"Gì? Ngươi đang gọi ta?" Lục Minh Tu nhíu mày.

Khương Thuật: "Còn không phải sao?"

Lục Minh Tu cực kỳ không hài lòng với xưng hô này, tuy rằng thành tích của hắn cho tới nay đều rất cao, nhưng hắn cũng không phải là một người chỉ biết mỗi đọc sách: "Ta cũng không phải là con mọt sách."

"Đùa chứ, ngươi không phải thì ai phải? Người trong Trường trung học Sư Đại tất cả đều là con mọt sách," Khương Thuật khinh thường mà cười nói, "Còn nữa, xem ngươi như thế này, trừ bỏ học tập thì cái gì cũng không biết, là một ngốc tử."

Lục Minh Tu mắt trợn trắng.

"Không phục? Vậy để ta hỏi ngươi trả lời."

"Ngươi hỏi đi."

Khương Thuật hỏi: "Dưa chuột rõ ràng là màu xanh lục, vì cái gì lại gọi là dưa chuột?"

"Bởi vì......"

"Không biết đi, tiếp, ta lại hỏi ngươi một câu," Khương Thuật có chút đắc ý mà nhướng mày, "Khái niệm hàm số là gì?"

" Câu này thì đơn giản?" Lục Minh Tu đáp lưu loát.

Nào ngờ Khương Thuật lúc ấy liền cười ra tiếng, Lục Minh Tu nghĩ mình cũng không trả lời sai, nhưng là bị hắn cứ như vậy mà tùy ý cười nhạo thì vẫn cảm thấy thập phần mất mặt, Lục Minh Tu hô: "Ngươi cười cái gì?"

"Còn nói không phải trừ học tập cái gì ngươi cũng không biết?"

"Thần kinh." Lục Minh Tu vừa thẹn lại vừa bực, hắn đứng dịch sang bên cạnh một ít, ý đồ phân rõ giới hạn cùng người nào đó đang cười giống hết một tên ngốc.

Sau một lúc lâu Khương Thuật ngừng lại tiếng cười, thấy Lục Minh Tu không để ý tới hắn, thế bước bước một lảo đảo lắc lư mà đi tới đi lui, bất tri bất giác đã đi tới trước mặt Lục Minh Tu. Lục Minh Tu ngước mắt nhìn thoáng qua, đối phương đứng ở dưới bậc thang, nhưng vẫn hơi cao hơn một chút so với chính mình.

Thật là người so người sẽ tức chết.

Khương Thuật hỏi: "Ngươi ngồi tuyến xe nào về nhà?"

"520."

"Nga, ta không yêu ngươi." (trong tiếng trung, 520 đọc lái đi một chút sẽ thành "ta yêu ngươi")

"Nhàm chán."

Vừa vặn tuyến xe 520 vào trạm, Lục Minh Tu chạy nhanh rẽ vào giữa đám người, trải qua một phen xô đẩy mới lên xe, nhưng mà lúc Lục Minh Tu đi vào trong toa xe thì trên xe đã không còn nhìn thấy chỗ ngồi trống.

Khi Lục Minh Tu cho rằng mình sẽ phải đứng hết cả đoạn đường thì có người từ bên cạnh đâm đâm khuỷu tay. Lục Minh Tu kêu nhỏ một tiếng, hắn xoa khuỷu tay quay đầu lại, chỉ thấy Khương Thuật chỉ chỉ vị trí trống bên cạnh mình: "Ngồi không?"

Lục Minh Tu lúc này mới phát hiện ngồi sau mình chính là Khương Thuật.

Lục Minh Tu muốn đặc biệt có cốt khí mà nói tiếng không, cớ sao hiện thực tàn khốc, hắn đành phải hướng ác ma mà cúi đầu. Ngồi vào bên cạnh Khương Thuật, dựa cửa sổ, Lục Minh Tu đem cặp ôm đằng trước ngực, lại giơ tay đẩy cửa sổ xe ra, gió nhẹ thổi đến trên người, Lục Minh Tu cảm giác cả thể xác và tinh thần đều thoải mái.

"Thế nào, thoải mái đi."

"Ừ." Lục Minh Tu tận lực bảo trì ánh mắt nhìn thẳng phong cảnh ngoài cửa sổ, để tránh phải đối mặt với Khương Thuật. Nhưng Lục Minh Tu cảm nhận được ánh mắt sáng như đuốc đến từ Khương Thuật , khi xe đi được một đoạn đành phải quay đầu, có chút mất tự nhiên mà nói: "Cảm ơn ngươi."

"Nguyên lai ngươi vẫn hiểu lễ phép."

Lục Minh Tu bĩu môi.

Xe buýt đã đi qua nhiều trạm, trên xe hành khách lên lên xuống xuống, càng đến mặt sau xe lại càng đông, Khương Thuật nhìn thoáng qua địa chỉ trên bản tin sân ga, hỏi: "Nhà ngươi ở khu trường trung học Sư Đại, sao lại chuyển tới tam trung học?"

Lục Minh Tu dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần: "Ai cần ngươi lo."

Khương Thuật hít hà một hơi, hắn đếm trên đầu ngón tay: "Người dám nói chuyện với ta như vậy, với tính tình của ta, ta đã sớm đem hắn ấn ở trên mặt đất đánh một trận rồi."

Lục Minh Tu nghĩ thầm Khương Thuật cũng không thể đem hắn ở trên xe buýt nhiều người như vậy mà đánh, đợi lát nữa hắn xuống xe, hai người cũng không có khả năng là xuống cũng một điểm, cho nên liền yên tâm chút.

Một lúc là có thể thoát khỏi cái tên này □□.

"Lão tử hôm nay tâm tình tốt, lười không muốn cùng ngươi so đo." Khương Thuật nói thầm, cùng lúc đó, xe buýt báo đã tới đường Nam Đình Liệu, Lục Minh Tu lập tức tỉnh táo lại, hắn đeo cặp xuyên qua Khương Thuật, chạy thực nhanh xuống xe.

Đến khi Lục Minh Tu thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên vai hắn trên vai bỗng nhiên nằng nặng, Khương Thuật cư nhiên cũng xuống xe, lại còn có duỗi tay đặt ở trên vai hắn. Lục Minh Tu xấu hổ mà nói: "Ngươi sao cũng xuống xe?"

"Hửm, trạm này là của nhà ngươi mua, không cho phép người khác xuống xe à?"

"Không có không có." Lục Minh Tu vội vàng lắc đầu, gia hỏa này như vậy, khiến cho có cảm giác giống như cố tình theo dõi mình. Ngay sau đó, vì muốn cắt đuôi Khương Thuật, Lục Minh Tu vòng vô số ngõ, vào vài con hẻm nhỏ, chính là Khương Thuật gắt gao mà đi theo hắn.

"Ngươi đi theo ta làm gì?"

"Ai đi theo ngươi, ta đi đường của ta thôi."

Sắc trời dần tối, Lục Minh Tu cũng không rảnh cùng hắn ở chỗ này nháo, chỉ đành phải trở về nhà, khi đến tiểu khu dưới lầu, Lục Minh Tu xoay người đối với Khương Thuật nói: "Đây cũng là ngươi đi đường của ngươi? Nói đi có phải ngươi muốn đến nhà ta đúng không?"

"Nhà ngươi ở chỗ nào?"

"Tầng năm, 501."

"Trùng hợp như vầy, nhà ta phòng 502."

Lục Minh Tu kinh rớt cằm: "Thiệt hay giả?"

"Giả," Khương Thuật phụt một tiếng cười lên tiếng, "Chỉ muốn đùa ngươi một chút, xem ngươi sợ tới mức kia ngốc rồi kìa."

Lục Minh Tu có chút dại ra.

"Ta đã nhớ kỹ nhà ngươi nằm ở đâu rồi, tạm biệt."

Nói xong, Khương Thuật một bên vẫy tay một bên bước ra ngoài tiểu khu, Lục Minh Tu nhìn Khương Thuật lên một chiếc xe taxi, trong lòng nhất thời trăm vị tạp trần (bối rối, nghĩa ngữ cảnh này thôi ^.^). Lục Minh Tu phát hiện giáo bá này không chỉ giống như lời đồn rằng tính tình không tốt lắm, thậm chí đầu óc cũng có chút không được bình thường.

Lục Minh Tu một bên tính toán phải đối phó với phiền toái này về sao như thế nào. Thở dài đi lên trước cửa phòng lầu nhà mình, hắn từ trong cặp móc ra chìa khóa mở cửa: "Mẹ, con đã trở về."

Mẹ Lục Minh Tu đang ngồi ở trên sô pha, vừa ăn cơm vừa xem phim cẩu huyết buổi tối. Nhìn thấy Lục Minh Tu trở về, Lục mẫu buông xuống chén, dò hỏi mang theo chút giọng điệu chất vấn: "Sao mà về muộn như vậy?"

"Trên đường kẹt xe, chậm trễ một ít thời gian."

"Ngươi lại ở bên ngoài lêu lổng đúng không?"

"Con sao có thể đi chơi bời được?"

Lục Minh Tu đi vào phòng đặt cặp mình xuống.

Lục mẫu đi theo đến: "Minh Tu ta nói cho ngươi biết, ngươi nhưng ngàn vạn không được phép ở bên ngoài chơi game chơi máy tính gì đó, những thứ kia nhất định là hại người, ta nghe nói Tam Trung bên kia có rất nhiều quán game, ngươi không được phép đi!"

"Mẹ, mẹ cũng đâu phải không biết, con chưa bao giờ chơi trò chơi."

Lục mẫu cau mày, nhìn chằm chằm Lục Minh Tu, trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi, nàng lạnh lùng mà nói: "Ở trong trường học cũng không cần chơi với đám người lêu lổng không đứng đắn, chỉ được chơi với nhưng người học tốt, nếu không đến lúc đó lại giống ở trường Sư Đại, bị hiệu trưởng bảo chuyển trường, ngươi vứt mặt mũi của ta đến không dậy nổi."

"Mẹ!" Lục Minh Tu cắn răng, đôi tay dùng sức mà nắm chặt quai cặp, hắn trừng mắt, quở trách mẹ mình, "Con nói rồi bao nhiêu lần, sự kiện đấy căn bản không phải là con sai, hiệu trưởng bảo con chuyển trường là vì muốn tốt cho con."

"Cho dù trách nhiệm chủ yếu không phải ngươi, nhưng vẫn là có......"

"Đủ rồi! Mẹ có thể hay không đừng nói nữa?" Lục Minh Tu càng nghĩ càng giận, thật sự không nhịn xuống liền nói to tiếng, mẫu thân hoảng sợ, nhưng ngay sau đó lại càng hung ác mà mắng mỏ hắn. Lục Minh Tu đứng dậy đem người đẩy ra phòng, sau đó dùng sức đóng cửa lại rồi khóa trái.

Lục Minh Tu cảm thấy chóp mũi có chút cay cay, nhưng thanh âm quở trách không ngừng vẫn như cũ, xuyên thấu qua cánh cửa truyền quanh quẩn bên tai hắn. Lục Minh Tu mệt mỏi đi đến mép giường, rồi nằm lên chiếc giường cùng đệm mềm mại, hắn dùng gối đầu che đầu, qua hồi lâu, bên ngoài thanh âm mới an tĩnh xuống.

Di động vang lên một tiếng, Lục Minh Tu mở di động, phát hiện là WeChat xin kết bạn. Đối phương chân dung là Sauron, đặt tên là "Tam trung Bành với yến". Lục Minh Tu đồng ý lời mời kết bạn của đối phương, cũng gửi kèm một cái dấu chấm hỏi.

"Tam trung Bành với yến": Ta là Khương Thuật.

Lục Minh Tu đoán được là hắn.

"Lục Minh Tu": ...

"Tam trung Bành với yến": Suy xét sao rồi?

"Lục Minh Tu": Suy xét gì?

"Tam trung Bành với yến": Làm tiểu đệ của ta đó.

"Lục Minh Tu": Không có hứng thú đáy.

"Tam trung Bành với yến": Vì cái gì?

"Lục Minh Tu": Ta chỉ muốn học tập tốt thôi.

Tuy rằng lời này nói ra nghe có vẻ có chút dối trá, nhưng Lục Minh Tu đúng thực chỉ nghĩ đến hoàn thành tốt việc học, chuyện khác cũng không có nhiều hứng thú lắm, càng miễn bàn là loại làm tuỳ tùng của giáo bá, chắc chắn sẽ bị mụ mụ lôi ra mắng ba ngày ba đêm.

"Tam trung Bành với yến":...... Ngươi vẫn là ngưới đầu tiên dám cự tuyệt ta.

"Lục Minh Tu": Ngươi đã hỏi qua rất nhiều người?

"Tam trung Bành với yến": Không, ngươi là người đầu tiên.

Lục Minh Tu hoàn hồn nói: Đừng nản chí, về sau người cự tuyệt ngươi còn nhiều lắm.

Qua ước chừng nửa giờ, Khương Thuật mới gửi tới tin nhắn.

"Tam trung Bành với yến": Ta thực thưởng thức ngươi

"Tam trung Bành với yến": Có dũng khí.

"Lục Minh Tu": Chia sẻ một ca khúc: [ dũng khí / Lương Tĩnh Như ].

-----------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro