🥕Chương 6. Phúc lợi phiên ngoại ( không liên quan đến chính văn )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🥒 Edit by Uyển bé bỏng

🍡

Ngày nọ ở rạp chiếu phim, Cố Ninh và Mạnh Diễn cùng nhau xem một bộ phim khoa học viễn tưởng mới phát hành.

Cố Ninh không hứng thú lắm với thể loại phim khoa học viễn tưởng này, thế nên cô vừa ăn bắp rang bơ vừa cầm điện thoại nhắn tin với bạn bè trên WeChat.

Mạnh Diễn ngồi bên cạnh đang xem rất nghiêm túc, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, Cố Ninh gõ chữ than thở với bạn mình: [Bạn trai chẳng lãng mạn chút nào thì nên làm sao bây giờ? Khó khăn lắm mới được bữa đi xem phim cùng nhau, thế mà anh ấy lại chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng nhàm chán! 】

Bên kia nhanh chóng trả lời lại: [Chúa ơi, anh ấy không hỏi cậu muốn xem gì à? Anh nhà mình lần nào cũng hỏi ý kiến ​​của mình trước hết á. 】

Hình như không phải, Cố Ninh cắn môi, trả lời: [Không, anh ấy có hỏi mình muốn xem gì, xong mình bảo xem gì cũng được, thế là anh ấy chọn bộ phim khoa học viễn tưởng đang hot nhất gần đây]

[Úi giồi, lúc đó cậu nói thẳng muốn xem phim hành động tình cảm với anh ấy có phải hay hơn không. 】

Không phải vậy! Cố Ninh xấu hổ bực bội, đang định phản bác lại thì chợt nhận ra trên đầu mình bỗng xuất hiện một bóng đen.

Mạnh Diễn thản nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động của cô, giọng điệu như hiểu rõ hết sự việc nói: "Thì ra là em muốn xem phim hành động tình cảm, nếu vậy thì em nên nói cho tôi biết sớm hơn."

"Em không có, là cậu ấy hiểu lầm đó." Cố Ninh xấu hổ cười cười, ngẩng đầu giả vờ nghiêm túc xem phim, "Em thấy phim này cũng khá hay."

Mạnh Diễn nhướng mày, "Hình như vừa nãy tôi nhìn thấy em bảo bộ phim này rất nhàm chán." Hắn dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp: "Còn nói tôi chẳng lãng mạn chút nào."

"Không có không có, anh đọc nhầm rồi." Cố Ninh nhanh chóng xóa lịch sử trò chuyện đi, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt hắn, "Anh xem đi, em chưa nói gì cả."

Màn hình điện thoại di động của Cố Ninh vẫn còn hiện giao diện WeChat, vẻ mặt Mạnh Diễn không chút thay đổi nhìn thoáng qua, giọng nói trầm thấp mang theo dấu hiệu nguy hiểm.

"Em ghi chú tôi thành gì vậy?"

Tay Cố Ninh run lên, suýt nữa đánh rơi điện thoại xuống đất, cô bình tĩnh uống một ngụm Coca, điềm nhiên nói: "Dễ thương to bự á, sao vậy."

"Không có gì." Mạnh Diễn im lặng trong chốc lát, "Tôi không dễ thương chút nào cả, nhưng mà 'to bự' là thật."

Cố Ninh suýt chút nữa sặc Coca, cô ngẩng khuôn mặt đang đỏ bừng lên chỉ trích: "Anh giở trò lưu manh!"

"Tôi chỉ giở trò lưu manh với em." Mạnh Diễn mặt không đổi sắc nói.

Được rồi, lại bị ghẹo, Cố Ninh cắn cắn môi, quyết định chơi lại hắn một vố.

May mắn hai người họ đang ngồi ghế tình nhân, điều này tạo cho Cố Ninh có rất nhiều không gian để chơi.

Cố Ninh dạng hai chân ra ngồi lên đùi Mạnh Diễn, chiếc váy bồng bềnh che đi đùi hắn, cô vòng tay qua cổ hắn, nhẹ nhàng thổi khí vào tai hắn, "Anh trai Mạnh Diễn bự bao nhiêu nè..."

Mạnh Diễn thuận thế ôm lấy eo cô, giọng điệu trầm thấp nói: "Bự bao nhiêu không phải em biết rất rõ à?"

Chơi một vố thất bại, Cố Ninh tủi thân nói: "Em không biết." Nói xong đứng dậy đi xuống khỏi đùi hắn.

Mạnh Diễn nắm lấy eo của Cố Ninh ấn mạnh một cái, nơi riêng tư nào đó của cô vừa lúc va vào nơi nào đó đang yên lặng đứng thẳng của hắn, hắn đẩy đẩy hông, cây hàng nóng rực cách một lớp vải dệt cọ vào huyệt nhỏ mềm mại kia.

"Hiện tại đã biết chưa?"

"Ừm..." Cố Ninh khẽ rên lên một tiếng, yêu kiều quyến rũ, cô vùi mặt vào cổ hắn, rên rỉ như một con mèo nhỏ, "Anh xấu quá..."

Mạnh Diễn vươn tay vói vào váy của cô, quần bảo hộ cản trở động tác của hắn, hắn không kiên nhẫn dọc theo đường may kéo mạnh sợi chỉ ra, quần bảo hộ bị đứt ra biến thành những mảnh nhỏ treo trên mông cô.

"Đừng ..." Cố Ninh đỏ mặt nhỏ giọng kháng nghị, giãy dụa muốn xuống khỏi đù hắn, "Không thể ở chỗ này..."

Không có quần bảo hộ ngăn cản thế nên Mạnh Diễn rất dễ dàng kéo quần lót mỏng manh của cô ra, ngón giữa thọc vào trong huyệt nhỏ chặt hẹp, bắt chước động tác làm tình chín nông một sâu thọc vào rút ra.

Hiển nhiên cô đã say tình, chất lỏng sền sệt chảy ra từ hoa huyệt. Nhưng nó vẫn quá chặt, căn bản không thể chứa thứ khổng lồ của hắn, Mạnh Diễn nhíu mày đưa thêm một ngón tay vào nữa.

"Đừng... Mạnh Diễn..."

Mạnh Diễn hôn mạnh lên môi cô, đem tiếng rên rỉ của cô chặn lại trong cổ họng, bàn tay nhàn rỗi vói vào áo cô sờ mó.

Một tay không thể cởi ra được, thế nên hắn đẩy thẳng áo ngực của cô lên, bàn tay to nắm lấy một bên ngực, xoa nắn nó thành nhiều hình dạng xấu hổ khác nhau, rồi nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vân vê quả mâm xôi nhạy cảm.

Mạnh Diễn cảm nhận được người trong lòng mình khẽ run lên, dâm dịch thấm ướt hết cả quần lót, hắn không chịu đựng được nữa rút ​​ngón tay ra, kéo khóa quần xuống, thả cây hàng đang sưng to đứng thẳng ra.

"Thả lỏng chút để tôi đi vào." Hắn nhẹ giọng dỗ dành bên tai cô.

Quy đầu dục vọng nhắm vào huyệt nhỏ xinh đẹp, Mạnh Diễn chậm rãi dùng lực, mới tiến vào một đoạn nhỏ đã bị kẹt cứng.

"Thả lỏng nào, nếu không em sẽ bị thương."

Mạnh Diễn đưa tay ra vuốt ve hạt châu nhạy cảm giúp cô thả lỏng, nhận thấy có khe hở xuất hiện thế nên hắn dùng lực đẩy mạnh, dục vọng thô dài hoàn toàn đi vào tận sâu.

"A ..." Cố Ninh cảm thấy có một cây gậy to dày đâm đến tận cùng vào cơ thể của mình, cô không kiềm chế được rên rỉ, "Quá sâu..."

May mắn bộ phim này cốt truyện là chính, âm thanh trong phim cũng rất lớn thế nên tiếng rên rỉ của Cố Ninh sẽ không thể lọt vào tai người khác được.

Mạnh Diễn ôm eo cô, thọc sâu vào nơi mềm mại nhất bên trong, cảm nhận đường hầm bên dưới đang bất giác liếm mút mình, hắn cúi đầu mút hôn cần cổ non mịn đang phơi bày ra trước mắt mình kia.

Làn váy che đi cảnh xuân, cơ quan sinh dục của họ liên kết chặt chẽ với nhau, nơi gặp nhau nhớp nháp nước nhờn.

Hắn không biết mệt mà liên tục va chạm, hết lần này tới lần khác thọc sâu vào, như thể muốn thọc ra thứ gì đó, toàn thân Cố Ninh co giật, cô nắm lấy bàn tay to lớn đang ôm lấy mông mình, như là đang bắt sợi dây cứu mạng duy nhất.

Cô muốn cao trào, Mạnh Diễn hôn lên môi cô, mút lấy lưỡi cô ngăn lại tiếng rên rỉ quyến rũ gợi tình.

Cố Ninh run rẩy kịch liệt, khoái cảm dồn dập như thủy triều vọt tới, ở chỗ sâu nhất trong huyệt nhỏ chảy ra một lượng lớn dâm dịch, tưới hết vào dục vọng của hắn, khiến hắn thở hổn hển dồn dập.

Phim sắp kết thúc, dục vọng của hắn vẫn không có dấu hiệu suy yếu, Mạnh Diễn ngậm lấy môi cô, giọng nói khàn khàn khẽ khàn dụ dỗ, "Gọi tên tôi."

"Mạnh Diễn ..." Cố Ninh muốn hắn mau bắn ra, thế nên xáp lại dán vào bên tai hắn nũng nịu thì thầm.

"Mạnh Diễn..."

"Anh trai Mạnh Diễn..."

Đôi tay hắn nắm chặt lấy mông Cố Ninh, thọc đến chỗ sâu nhất rồi đột ngột rút ra, dục vọng áp vào bụng nhỏ của cô, bắn ra làn tinh dịch trắng đục lên cái bụng ấy.

Mọi thứ cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.

Phim cũng vừa kết thúc, khán giả lần lượt ra về, Mạnh Diễn nhanh chóng thu dọn, lấy khăn giấy lau sạch những thứ trên bụng cô đi.

Cố Ninh vẫn còn ngại ngùng, núp trong lòng hắn không chịu đứng dậy, Mạnh Diễn nhấc bổng cô lên, ghé vào bên tai cô khàn khàn nói:

"Về nhà lại làm tiếp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro