chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Thiện Thiện ở trong điện thoại nhất thời không biết trả lời lại thế nào. Phản ứng đầu tiên của cô chính là cảm thấy đứa con gái Lâm Nhược Vũ này của mình là cái đồ không có gia giáo.

Ai nói Lâm Nhược Vũ ngoan ngoãn nghe lời? Rõ ràng y như một con nhím không dễ chọc.

Cô thở sâu, áp xuống sự không kiên nhẫn cùng hỏa khí trong lòng, nói: “Con còn nhỏ, rất nhiều chuyện là không hiểu rõ. Mẹ là mẹ con, mẹ cũng vì muốn tốt cho con...”

"Mẹ không ở đây con cũng rất tốt." Lâm Nhược Vũ cong hai chân, ghé vào trên giường lớn, cười nhẹ: "Hiện tại con sống rất tốt, muốn gì sẽ có đó. Con không hiểu vì sao mọi người cảm thấy con sống không tốt, hay là cảm thấy nếu cuộc sống con không tốt thì mọi người mới có thể tốt?!"

“Con...Con đứa nhỏ này, sao có thể nói ra những lời nói như vậy?”

Khương Thiện Thiện trong điện thoại kinh hãi, cô hoàn toàn không dự đoán được, đứa con gái chưa từng được cô chú ý lại nói ra lời nói như vậy.

Cái gì gọi là nếu nó không tốt thì người khác mới có thể tốt? Ai dạy đứa nhỏ nói ra lời nói như vậy?

Lâm Việt Hải vừa mới từ bên ngoài xã giao trở về, ở ngoài cửa nghe được tiếng cười của con gái ở trong phòng ngủ truyền đến, tựa hồ khá vui vẻ. Hắn mang theo một chút mùi rượu lên lầu, dựa vào cánh cửa phòng ngủ, nhìn người đang nằm sấp trên giường.

Trên người cô gái nhỏ chỉ mặc một kiện áo ngủ lụa màu vàng, hai cẳng chân trắng nõn nghịch ngợm cong lên câu vào nhau. Cái mông nhỏ bị vạt áo mỏng manh che phủ, ẩn hiện ra đường cong mê người.

Cô nằm đó nói chuyện điện thoại với mẹ, mang theo nho nhỏ sự cố ý chọc giận. Giống như Khương Thiện Thiện tức giận là một sự kiện đáng vui.

Lâm Việt Hải đi qua, ngồi bên người con gái, duỗi tay sờ lên cái mông nhỏ của cô, hỏi: “Đang nói chuyện gì?”

“Ba ba ~~”

Mông thịt của Lâm Nhược Vũ bị đột nhiên tập kích, cô kinh ngạc quay đầu lại, hỏi: “Ba ba, ba trở về lúc nào?”

Hắn đã trở về thật lâu, vẫn luôn dựa vào cạnh cửa, nghe cô cùng Khương Thiện Thiện gọi điện thoại.

Lâm Việt Hải không có trả lời. Cơ thể cường tráng đổ ập đến, nằm đè lên cơ thể nhỏ nhắn của Lâm Nhược Vũ, bàn tay đoạt lấy điện thoại trên tay cô, âm thanh lãnh đạm nói vào điện thoại: “Khương Thiện Thiện, là tôi.”

Bên kia điện thoại, Khương Thiện Thiện đã bị Lâm Nhược Vũ làm cho tức giận đến sắp mất đi lý trí, cô vừa nghe giọng Lâm Việt Hải, lập tức thét chói tai:  “Lâm Việt Hải, anh dạy con, chính là bộ dạng không giáo dưỡng như vậy sao?”

Người đàn ông nằm đè trên lưng thiếu nữ, hạ thể đã sớm căng phồng. Lâm Việt Hải dùng dương vật đang cương cứng bên trong quần tây chậm rãi cọ vào bờ mông mềm phía dưới, một bên cùng Khương Thiện Thiện nói chuyện:  “Lâm Nhược Vũ không phải tôi dạy, mấy năm nay, con bé vẫn luôn ở Khương gia, tôi chỉ phụ trách ra tiền. Cô cảm thấy con bé không được dạy dỗ tốt, vừa lúc chứng minh Khương gia các người có vấn đề. Vốn dĩ tôi cảm thấy có thể từ từ tính toán, nhưng Khương Thiện Thiện cô nhìn xem thái độ hiện giờ của mình đi. Cuồng loạn như vậy, tôi yên tâm đem con tôi trở lại Khương gia các người sao?”

Lâm Việt Hải không thích Lâm Nhược Vũ chịu ủy khuất, mặc kệ Lâm Nhược Vũ có sai hay không. Hắn chính là vô điều kiện nâng niu cô gái nhỏ của hắn. Đòi tiền hắn đưa tiền, muốn tài nguyên hắn cho tài nguyên, bọn họ muốn, hắn sẽ cho.

Chỉ duy nhất không được bắt nạt em bé của hắn, bản thân hắn đều luyến tiếc không nỡ hung dữ với cô câu nào. Khương Thiện Thiện vừa trở về đã bày ra bộ dạng bắt chẹt như vậy.

Vốn đang tính toán đang đợi tình hình xem như thế nào, nhưng hiện tại, Lâm Việt Hải hoàn toàn không yên tâm.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro