Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mây

===========================

Giang Ninh chỉ là ngủ trong chốc lát.

Ngủ cũng không sâu.

Cô nghe được động tĩnh bên ngoài, có hai đứa nhỏ la hét ầm ĩ, cũng nghe được tiếng nói trầm thấp của Chu Liệt.

Anh về nhà.

Lông mi Giang Ninh giật giật, nhưng không mở to mắt.

Ngay từ đầu cô chỉ nửa nằm, dứt khoát hướng trên giường cho cả vài cái, lại kéo qua cái chăn mỏng đắp lên người.

Một lần này.... Càng ngủ càng sâu.

……

Khi Chu Liệt đem hai đứa nhỏ dỗ đi ngủ xong xuôi đã 9 giờ.

Trong phòng trở nên an tĩnh.

Động tác của anh cũng thật nhẹ.

Dọn sạch phòng bếp, rửa sạch lai chén đũa còn dư lại.

Sửa sang lại phòng khách, đem những món đồ chơi ném lung tung bỏ vào rương nhựa.

Mấy chuyện đơn giản này.

Anh đã làm không biết bao lần.

Chờ khi tắm xong trở lại phong cũng đã 10 giờ hơn.

Giang Ninh còn mê ngủ ở đầu giường, cái chăn đắp có chút hỗn độn.

Cô nằm nghiêng.

Lộ ra cái đầu tóc đen dài như thác nước, cùng với mắt cả chân trắng nõn mảnh khảnh.

Quạt một bên chuyển động tạo ra âm thanh kẽo kẹt.

Chu Liệt không bật đèn, sờ soạng lên
Thân thể của anh đè xuống làm ném bị lún xuống.

Mà Giang Ninh ở bên cạnh bởi vì nằm nghiêng mà lăn vào trong ngực anh, bị tay anh ôm lấy.

Lạnh.

Giang Ninh cảm nhận được hơi lạnh trên người Chu Liệt, lại nhớ lại chai
Hướng tới lòng ngực anh nhích lại gần chút.

Cô hỏi “A Hàng cùng Điềm Điềm đều ngủ rồi sao? ”

“Đã ngủ rồi, đọc nữa giờ truyện xưa, thật vất vả mới ngủ. ”

“Hôm nay mệt sao?”

“Không mệt.”

Giang Ninh nghĩ thầm, hẳn là cũng là không mệt.

Nếu nói mệt, làm thế nào giữa trưa về thao cô

Mười năm làm vợ chồng già.

Câu đầu tiên hỏi con cái.

Câu thứ hai hỏi chồng.

Nói xong từng đó.

Bọn họ phảng phất không còn lời nào để nói.

Trong phòng một lần nữa rơi vào an tĩnh.

Giang Ninh trong lòng nghĩ thầm: như vậy cũng tốt, cô có thể tiếp tục ngủ.

Trong không gian yên tĩnh, vang lên tiếng vuốt ve nhẹ nhàng.

Lòng bàn tay người đàn ông vén áo ngủ trên người cô lên, tiến quân thần tốc, vuốt ve bụng nhỏ vua cô.

Nhiệt độ cơ thể Chu Liệt nóng.

Lên giường được vài phút, luồng khí ẩm lạnh trên người anh đã sớm tan đi .

Lòng bàn tay của anh cũng mang theo độ ấm.

Chu Liệt ôm eo cô, vuốt bụng nhỏ của cô vòng quanh rốn nho nhỏ .

Đầu ngón tay như bình thường vuốt bên trái, vuốt ve vết sẹo nhợt nhạt.

Mổ.

Đó là khi Giang Ninh sinh Giang Hành cùng Chu Điềm lưu lại.

Giang Ninh vặn vẹo eo, trong miệng lẩm nhẩm “Nóng.”

Chu Liệt không chỉ không buông ra, còn ôm chặt hơn nữa.

Anh thấp giọng nói, “Hôm nay lại uống lạnh?”

Cả người Giang Ninh co lại.

Cô rầu rĩ, nhỏ giọng mắng;“Phản đồ. ”

Chu Điềm chính là phản đồ.

Con gái là áo bông tri kỉ của cha mẹ.

Nhưng rõ ràng Chu Điềm kia chỉ là tri kỉ của Chu Liệt.

Cho dù Giang Ninh đối với bé tốt như thế nào, chỉ cần nhìn đến Chu Liệt, liền sẽ quên sạch Giang Ninh chỉ trong nháy mắt.

Nếu lúc này bật đèn lên.

Chu Liệt liền có thể thấy hai tai Giang Ninh ửng đỏ, biểu tình vừa thẹn vừa quẫn bách.

Phụ nữ tuổi 30, lại viu một lon nước có ga, bị chồng dạy bảo.

Giống như đứa trẻ bốn năm tuổi.

Trong con ngươi Chu Liệt lóe lên trong bóng tối, tựa hộ cất giấu ý cười.

Nhưng là chờ anh lại mở miệng ——

Âm thanh thấp thấp nhắc nhở “Tuần sau, cái kia của em sẽ tới. ”

Không phải không cho uống.

Là không thể uống.

Thân thể Giang Ninh không tốt, đau bụng kinh rất nghiêm trọng.

Hơn nữa cô thích lạnh, càng là dầu đổ bìm leo.

Mấy năm nay có Chu Liệt quản nàng, mới tốt lên một ít.

Khi Chu Liệt nói, động tác trên lòng bàn tay cũng không dừng, mang theo luồng khí nóng, vuốt bụng nhỏ của cô.

Giang Ninh nghe xong.

Không trả lời.

Cô nghĩ trong lòng, thời điểm Chu Liệt bắt được Chu Điềm làm chuyện xấu, sẽ giáo huấn bé với ngữ khí ôn hòa.

Nhưng

Cô không phải đứa trẻ.

Cô là người lớn.

Giang Ninh như cũ buồn đầu(?), chỉ là không có buồn ngủ.

Chu Liệt còn sờ bụng nhỏ nàng, một vòng lại một vòng, như muốn đem hơi nóng từ bàn tau truyền tới ta cung cô.

Kỳ thật…… Cũng rất thoải mái.

Lòng bàn tay người danh ông theo da thịt hướng lên trên, vuốt vuốt.

Bàn tay thuần thục bóp lấy khối mềm mại, tiện đà dùng lòng bàn tay bao bọc lấy.

Chu Liệt trước sờ sờ bên trái, sau lại sờ sờ bên phải.

Từ bầu vú mềm mại, đến núm vú nhô lên, tất cả đều sờ qua một chút.

Giang Ninh cảm thấy người này có phải hay không kiểm tra trên người cô có rớt miếng thịt nào không.

Chu Liệt ở phía sau cô hỏi “Còn sưng sao?”

Giang Ninh trên mặt nóng lên, rầu rĩ lên tiếng, “Không có.”

Chu Liệt nói tiếp, “Anh bật đèn nhìn xem.”

Người đàn ông nói muốn bật đèn, kỳ thật cũng chưa đụng tới.

Giang Ninh lại nóng nảy.

Cô duỗi tay kéo cánh tay Chu Liệt ấn ấn ở bầu vú.

“Sưng một chút, ngủ một giấc liền không có việc gì.”

Giang Ninh da thịt rất trắng, rất non.

Liền cùng thủy đậu hủ giống nhau.
Rất giống đậu hủ.

Chạm vào một chút liền lưu lại dấu vết.

Mông cô bị đâm đều đổ lên, đùi bỉ véo ra dấu tay.

Ở trên bầu vú trắng bóng là một chạm liền lưu lại dấu vết.

Tay Chu Liệt tàn nhẫn, năm dấu tay lưu lại một vệt dài ở vú của cô.

Dâm mĩ lại sắc tình.
Q
Hôm nay lúc giữa trưa, Chu Liệt thai vú cô bắn ra.

Thời điểm kết thúc.

Thịt tuyết trắng ở giữa đời rực một mảnh, dùng nước lạnh rửa qua cũng không giảm.

Lời nói dối của Giang Ninh lập tức bị chọc thủng.

Chăn mỏng rớt.

Ngón chân trắng tinh như ngọc vô thức cuốn tròn.

————Hong edit nha————

Bổ một cái thượng chương tiểu trứng màu.

Chu Điềm: Ba ba, canh trứng! Điềm điềm muốn ăn canh trứng!

Chu Liệt sờ sờ nàng đầu: Đánh răng lúc sau không thể ăn cái gì, ngày mai ba ba làm tân canh trứng cho ngươi ăn.

Lão bà làm canh trứng, là hắn một người ~
===========================
Thực ra đang tính đi ngủ nhưng mà có bạn bảo hóng truyện nên tui edit nhanh nèeee.
Spoil: Tầm 2-3 chương nữa Ninh Ninh có hiểu lầm A Liệt xíu nhen mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro