Chương 1: Bị đè trên đất ép bú cu/tinh dịch bắn đầy miệng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ngư Thảo Mộc

Bạn cùng bàn của Úc Thanh là một cậu học sinh gầy bốn mắt, ngày thường rất thích nhìn người bằng lỗ mũi, nếu mà so sánh thì rất giống thái độ sai sử người hầu, Úc Thanh không thích nổi.

Cậu liếc mắt nhìn vị trí bên cạnh, bạn cùng bàn này đã một tuần không đi học.

Nguyên nhân nói đến cũng là do Úc Thanh, nhưng cậu thấy mình chả làm gì sai.

Chính mắt cậu nhìn thấy bạn cùng bàn lấy điện thoại đặt dưới bàn, dùng camera chụp góc dưới váy của bạn bàn trước. Cậu chỉ là đem sự thật này nói cho chủ nhiệm lớp mà thôi.

Đến chiều tan học, Úc Thanh đột nhiên bị một đám du côn chặn đường, tuy khó hiểu nhưng cậu đại khái cũng đoán ra là ai muốn tìm cậu gây hấn.

Là thành phố nhỏ ở Giang Nam, khí hậu nóng ẩm, còn là vùng lòng chảo nên cả ngày đều có sương mù. Nhưng hôm nay lại là một ngày có thời tiết tuyệt vời.

Úc Thanh bị bọn chúng túm lấy kéo vào dãy phòng bỏ hoang của trường học, ngước mắt lên là có thể thấy được hoàng hôn ngoài cửa sổ, cảnh đẹp mỹ lệ nhuộm đỏ cả góc trời cũng hắt lên tóc Lục Giang Nam một màu đỏ hồng.

Lục Giang Nam đang dựa nửa người vào tường hút thuốc, đóm lửa lập loè, vừa giống đom đóm vừa giống ngôi sao. Anh rũ mắt hút một hơi, sau đó phả ra một vòng khói lượn lờ, giọng điệu hơi nâng lên toát ra vẻ 'kiệt ngạo bất tuân': "Hmm, chính là cậu ta."

Đám côn đồ ném Úc Thanh xuống đất, vén tay áo sẵn sàng hành động: "Anh Lục, có đánh thằng nhóc này không?"

"Gấp cái gì."

Lục Giang Nam ngồi xổm xuống, túm lấy tóc Úc Thanh kéo lên ép cậu ngẩng đầu mặt đối mặt với mình, ánh sáng tối mờ nhưng Lục Giang Nam vẫn thấy rõ mặt mũi Úc Thanh: khuôn mặt trắng nõn, mắt to như mắt mèo, môi hơi nhếch lên, trên mũi lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Lục Giang Nam không khỏi nghĩ tới bốn chữ 'yếu ớt đáng thương'.

Hắn nhếch khoé miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Lớn lên như con gái thế này sao vẫn dám đi mách lẻo giáo viên vậy."

"Thả tay ra, tôi không quen anh."

Úc Thanh không chút sợ hãy nhìn anh chằm chằm: "Nếu anh dám đánh tôi, tôi liền báo cảnh sát bắt các người lại."

Mấy tên lưu manh phía sau liền phì cười: "Cậu biết anh ta là ai không?"

"Ba của anh ấy là cục trưởng Cục Cảnh Sát!"

"Cảnh sát nào dám vì việc nhỏ này mà bắt ảnh?"

Úc Thanh ngây ngẩn cả người: "Gì cơ?"

"Đừng đem ông già nhà tao ra doạ cậu ta."

Lục Giang Nam nhả ra một ngụm khói với Úc Thanh: "Cậu ngoan một chút, anh trai đây đánh cậu một cái giúp em họ anh trút giận, thuận tiện chụp ảnh làm bằng chứng, rất nhanh là xong thôi."

Úc Thanh nhớ đến bạn cùng bàn đáng khinh kia: "Em họ anh là Tưởng Văn Thiêm?"

"Bị cậu đoán đúng rồi, cũng không ngu lắm."

"Sao các người lại không nói lý như vậy!" Úc Thanh căm giận đứng lên, "Rõ ràng cậu ta chụp lén bạn nữ..."

"Buồn cười, em họ của anh đây là học sinh ba tốt, sao có thể làm ra loại chuyện xấu xa này." Lục Giang Nam cũng đứng lên, túm lấy bả vai Úc Thanh, năm ngón tay từ từ dùng sức: "Rõ ràng thằng nít ranh cậu học dốt đi bịa đặt hãm hại nó."

Úc Thanh: "..."

Cậu hiểu rõ rồi, gã này cùng Tưởng Văn Thiêm là người một nhà tất nhiên sẽ bênh vực nhau, cậu dù có nói toét miệng cũng vô dụng, hôm nay chắc chắn là sẽ bị đánh.

Nhưng Úc Thanh không hối hận. Cậu ngẩng đầu, trong mắt dường như hừng hực ánh lửa: "Cho dù anh có đánh chết tôi thì cũng không thay đổi được sự thật là em họ của anh chụp lén bạn nữ, hắn xấu xa, hạ tiện như thế thì anh cũng vậy nhỉ, tụi bây đều là cá mè một lứa! Phi phi!"

"Cái địt..." Lục Giang Nam khẽ cười, "Tới đây, lột quần áo nó cho tao."

Mấy tên côn đồ đã sớm gấp không chịu nổi: "Anh Lục, lột sạch nó rồi ném xuống hồ đi?"

"Hoặc là nhốt vào WC? Nghe đồn ở đây ban đêm có ma, hay là để thằng nhóc này trải nghiệm thử xem lời đồn đó có thật không..."

"Làm gì đó!" Vài đôi tay sờ lung tung lên người cậu làm Úc Thanh nổi da gà cục cục: "Không... Không được! Các người không được cởi quần áo của tôi!"

Lục Giang Nam hứng thú tràn trề nắm cằm cậu, trên tay cảm giác trơn nhẵn lại mềm mại: "Sợ cái gì, không lẽ cậu là con gái?"

Nghiêm túc mà nói thì Úc Thanh vừa không phải là nữ, cũng không phải là nam. Cậu có tới hai bộ phận sinh dục, là người song tính cực kỳ hiếm thấy.

Bí mật này chỉ có ba người biết: một là Úc Thanh, hai người còn lại là ba mẹ cậu.

Cậu vì che giấu thân thể khác thường, nghỉ hè tình nguyện phát tờ rơi, giúp bạn học làm bài tập để kiếm tiền thuê trọ, cậu không ở KTX ở trường. Tưởng tượng đến cảnh bí mật mà cậu đau khổ cất giấu sắp bị mấy tên xấu xa này phát hiện, lập tức tay chân Úc Thanh cảm thấy lạnh ngắt.

Không được...... Không thể bị bọn họ phát hiện!

Úc Thanh liều mạng giãy giụa, tuy rằng dáng người cậu hơi gầy nhưng khi đột nhiên dùng sức cư nhiên còn hất bay một tên lưu manh bên cạnh: "Cút ngay!"

Tuy nhiên hai tay khó địch lại bốn tay, rất nhanh cậu đã bị Lục Giang Nam dẫm lên ngực ấn trên mặt đất. Toàn thân cậu giờ chỉ còn mỗi quần lót.

Lục Giang Nam mở camera điện thoại, quay từ khuôn mặt Úc Thanh đi xuống, trên màn hình dần dần xuất hiện hình ảnh thân thể trắng nõn, tinh tế, mềm mịn. Trước ngực là núm vú nhỏ như hai viên anh đào chưa chín, xuống thêm tí nữa là cặp chân nuột nà trắng nõn...

Lục Giang Nam sờ soạng một xíu liền thấy hơi chút miệng khô lưỡi khô. Anh nghĩ thầm người này không chỉ có mặt mũi giống con gái mà cả dáng người cũng giống luôn. Có đứa con trai nào lại như cậu, chạm nhẹ một cái liền để lại vết đỏ hồng trên da.

Úc Thanh vừa xấu hổ vừa giận dữ mà kẹp chặt đùi quay đầu đi, không ngờ liền bị anh ta chụp lấy mặt lại. Lục Giang Nam liếc mắt nhìn đám đệ đang dừng động tác: "Tiếp tục đi, đem quần lót của cậu ta cởi nốt ."

Anh để ý đến khoảnh khắc Úc Thanh hoảng sợ trên màn hình, kéo lên khóe miệng cười nói: "Em họ nhà anh đây chính là đứa con ngoan nhất trong gia tộc, thành tích tốt, tính cách cũng tốt, cậu cư nhiên đi mách lẻo bịa đặt với chủ nhiệm lớp, có biết là ảnh hưởng không tốt tới em trai họ tôi không? Em họ của anh đây nhốt mình trong phòng không ăn không uống cả ngày! Tôi không chỉ muốn chụp mấy tấm ảnh cậu trần truồng, còn muốn viết lên mông cậu ba chữ 'tôi sai rồi'..."

Lục Giang Nam dừng một chút: "Nói không chừng nó xem xong liền nguôi giận, nguyện ý tiếp tục đi học."

"Cút ngay! Tôi không muốn!" Úc Thanh như lâm đại địch, cả người lông tơ đều dựng lên: "Tôi đi xin lỗi cậu ta được không! Cầu xin anh..."

Cậu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, giống như cừu non sắp bị thú dữ ăn thịt.

"Cậu sợ sao?" Lục Giang Nam nhướng mày, lập tức cảm thấy hứng thú với biểu hiện này của cậu: "Nếu tôi nói không thì sao?"

Dứt lời anh liền tự mình động thủ, tay chân Úc Thanh đều bị người khác giữ chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Giang Nam kéo quần lót của mình xuống, giữa hai đùi trắng nõn lộ ra chim nhỏ mềm oặt nằm đó, nhưng phía dưới hình như còn có gì đó....

Lục Giang Nam nhìn chằm chằm cái khe thịt lạ lẫm kia, hô hấp dần dần ngưng lại: "Đây là gì, hửm?"

Bên cạnh mấy tên côn đồ cũng tò mò mà thò đầu qua nhìn, Úc Thanh kịch liệt giãy giụa, dùng hết sức che lại thân dưới của mình: "Anh tránh ra hu hu hu hu! Cứu mạng! Cứu mạng!"

Cậu kêu la khàn cả giọng, thậm chí còn phát ra tiếng khóc nức nở, trái tim Lục Giang Nam tựa như bị lông chim quẹt một chút, ngưa ngứa.

"Tụi mày ra ngoài đi." Lục Giang Nam xua xua tay, "Vất vả rồi, tối nay tụi mày đi uống cứ tính bill cho tao."

Mấy tên lưu manh chỉ kịp thoáng nhìn thấy dương vật Úc Thanh cùng với cặp đùi trắng, nghe thấy anh nói vậy tuy rằng có điểm không cam lòng, nhưng vẫn buông Úc Thanh ra, tay đút túi quần cà lơ phất phơ mà đi ra ngoài.

"Cũng được đấy." Lục Giang Nam tắt đi di động, quỳ một gối xuống, tay đặt lên đùi Úc Thanh chậm rãi di chuyển đến mảnh đất thần bí ở giữa, tò mò sờ lên: "Thật sự là con gái hả?"

Úc Thanh bị lòng bàn tay ấm nóng của anh sờ tới mức run run: "Đừng chạm vào tôi!!!"

"Ngoan, cậu cũng không muốn bị những người khác biết đi." Lục Giang Nam hạ giọng, tận lực khiến mình trông ôn hoà chút: "Nói cho anh biết đi, cậu thế này là sao?"

Úc Thanh oán hận mà trừng mắt liếc nhìn anh một cái: "Anh cho rằng tôi sẽ tin tưởng anh sao? Anh cùng với em họ của anh đều khốn nạn!"

"Cậu không nói anh đây đành tự mình nghiên cứu ~"

Một chân Lục Giang Nam chen vào giữa hai chân Úc Thanh, một tay đè tay cậu vòng lên trên đầu, ngón tay đẩy hai mép lồn ra, đầu ngón tay dọc theo khe thịt đụng tới cái lỗ vẫn luôn ẩn giấu liền dừng lại.

Cái hình dạng cùng cấu tạo này, anh một chút cũng không thấy lạ, dù sao thì cũng từng học môn sinh học, nhưng đây vẫn là lần đầu tay anh chạm vào.

"Ha a... Không, không cần sờ chỗ đó......"

Úc Thanh hít một ngụm khí lạnh, xúc cảm lạ lẫm từ dưới thân vẫn luôn truyền lên não bộ: "Anh làm gì với tôi vậy! Thật kỳ quái..."

Yết hầu Lục Giang Nam lên xuống, giọng nói có hơi khàn khàn: "Cậu làm chuyện đó cùng đàn ông rồi sao?"

Úc Thanh mê mang mà nhìn phía anh: "Làm...... Làm cái gì?"

Lục Giang Nam bị ánh mắt ngây thơ không hiểu chuyện gì của cậu nhìn thì thân dưới liền nóng lên, bừng bừng nóng muốn cháy quần: "Chịch nhau ấy, chỗ này của cậu có lỗ lồn, đút vào chắc là sướng lắm ha..."

"Biến thái! Bệnh thần kinh!" Úc Thanh quả thực phẫn nộ tột đỉnh: "Anh cái tên khốn kiếp này! Mau thả tôi ra!"

"Tôi không thả." Lục Giang Nam sáp tới phía cậu, từng chút từng chút cúi xuống, thẳng đến khi môi sắp đụng tới môi của Úc Thanh. Nhưng anh không hôn, chỉ là cố ý phà lên mặt cậu hơi thở nóng bỏng mang theo mùi hương mát lạnh của thuốc lá, làm Úc Thanh cả người run rẩy: "Như vậy đi, mút cho anh, anh liền không địt cậu."

Úc Thanh căn bản không hiểu ý của anh cho lắm, hạ thân bị một vật cứng ngắc nóng bỏng cạ cạ, xúc cảm làm cậu sợ hãi đến nói không nên lời: "Tôi... Tôi không biết làm, anh dạy tôi đi... Chỉ cần không đút vào nơi đó, làm cái gì đều được..."

Lục Giang Nam tuy rằng rất muốn thử xem cảm giác cắm vào như thế nào vì anh vẫn là xử nam, tính cách anh ác liệt thích đánh nhau, nhưng anh vẫn muốn để dành lần đầu tiên cho người mình yêu.

"Há mồm." Lục Giang Nam khóa ngồi trên người Úc Thanh, dây nịt đã sớm tháo ra, con cặc to dài thẳng tắp nhắm ngay miệng Úc Thanh: "Ngậm lấy nó, đừng dùng răng, làm giống như ăn kẹo mút, nhẹ nhàng liếm, cậu liếm cho anh đây thoải mái, anh liền giúp cậu giữ bí mật, được không?"

"Anh... Anh nói phải giữ lời đấy..."

Úc Thanh nuốt một ngụm nước bọt, hé miệng, gian nan mà thử ngậm lấy con cặc to này, nhưng mới ngậm được một nửa liền nhả ra: "Không được, kỳ quá đi... Nó lớn quá"

Thứ này còn có nhiệt độ nóng bỏng, đầu khấc ướt đẫm. Úc Thanh chưa từng ăn qua cái gì như vậy, tế bào toàn thân cậu đều đang kêu gào kháng cự.

Nhưng Lục Giang Nam sao có thể bỏ qua. Khoang miệng Úc Thanh so với trong tưởng tượng của anh còn sướng hơn, vừa ấm vừa mềm. Anh nhấp hông một cái, quy đầu chọc lên môi Úc Thanh, không nhịn được mà cọ cọ: "Nhanh lên, bằng không anh liền đút vào lỗ nhỏ của cậu!"

...... Miệng mình mới ngậm thôi đã mỏi nhừ, nếu là phía dưới bị anh ta dùng cái đồ chơi này thọc vào thì chả đau chết à.

Nghĩ đến đây, Úc Thanh cũng không rảnh lo đến việc chưa bú quen, căng da đầu há miệng lần nữa. Con cặc cứng ngắc đè nặng lên đầu lưỡi, lập tức hướng bên trong đi vào, Úc Thanh cảm giác hít thở không thông. Cậu nâng mắt lên cầu xin nhìn về phía Lục Giang Nam, anh thì lại bị cậu nhìn đến lồng ngực nóng lên, vươn tay túm tóc Úc Thanh nắc mạnh eo.

"A hmm... hm..." Úc Thanh bị cắm đến nỗi nhíu mắt lại, nước mắt không thể kiềm được mà chảy xuống dọc theo gương mặt đến khóe miệng, thứ chất lỏng này lại bị con cặc đang ra vào nhanh chóng cuốn theo vào trong miệng. Cậu khó chịu muốn chết, đầu lưỡi hoàn toàn không thể cử động, cả việc hô hấp cũng biến thành hành động xa xỉ.

"Hah... sướng quá..." Lục Giang Nam thoải mái mà thở dài một hơi, hông nhấp càng lúc càng nhanh: "So với việc tự sục cặc sướng hơn nhiều..."

Úc Thanh lại không có một chút sung sướng nào, cậu thống khổ nhắm mắt lại, không ngừng cầu nguyện việc này nhanh kết thúc. Không biết qua bao lâu, cậu cảm giác được vật trong miệng giật giật vài cái. Lục Giang Nam dùng sức nắc mạnh, đầu khấc như muốn đút vào sâu trong cổ họng Úc Thanh.

Ngay sau đó một lượng lớn tinh dịch bắn vào khoang miệng, Úc Thanh vội vàng duỗi tay đẩy đùi Lục Giang Nam ra nhưng không đẩy ra được bởi vì Lục Giang Nam đã hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác sung sướng lúc xuất tinh.

Một lúc lâu sau anh mới đại phát từ bi mà rút ra, Úc Thanh dường như bị rút hết sức lực nằm ngã trên mặt đất, ngực phập phồng kịch liệt, từng chút há miệng hô hấp lấy không khí.

Từ góc nhìn của Lục Giang Nam, mơ hồ thấy được vài giọt tinh trùng dính trên môi cậu, ma xui quỷ khiến mà anh lại cúi xuống thở dốc dán lên bờ môi căng mọng kia, ngay sau đó liền luồn đầu lưỡi vào.

"Ah...uhm...." Úc Thanh bị hành động của anh dọa sợ, đây là hôn mà trong phim hay làm sao?

Không đúng, anh ta tại sao lại hôn cậu?!

Đầu lưỡi ướt át hơi vụng về cuốn lấy lưỡi Úc Thanh, ở trong miệng đưa đẩy, khuấy loạn, hơi thở vừa bình ổn lại bắt đầu dồn dập. Úc Thanh tưởng bản thân sẽ cảm thấy ghét nụ hôn này, nhưng khi khoang miệng ngập tràn hơi thở mang theo hương vị thuốc lá cùng với độ ấm của Lục Giang Nam, cậu lại không biết xấu hổ mà nứng...

Bộ phận chưa bao giờ dùng tới kia cư nhiên chảy nước nhoe nhoét. Phản ứng này từ khi sinh ra đến giờ Úc Thanh lần đầu trải nghiệm.

Cậu theo phản xạ thít chặt lồn lại, đề phòng bị tên biến thái trên người phát hiện ra. Sau khi kết thúc nụ hôn, cậu đỏ mặt chui ra khỏi người Lục Giang nam, lắp bắp nói: "Đ- Được rồi, việc tôi đồng ý với anh... tôi làm xong rồi, giờ tôi- tôi đi được chưa?"

Màn đêm dần bao trùm không gian, Úc Thanh khẩn trương nhìn về phía sườn mặt Lục Giang Nam. Đột nhiên anh cười nhẹ một tiếng: "Úc Thanh, tôi tên Lục Giang Nam, nhớ kỹ vào, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại."

______________
Lần đầu tui edit thể loại này, xin phép hỏi câu từ đủ dăm đủ nuwngs chưa mấy ní 🤭🫶🏻

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro