Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miêu Tòng Thù rất sầu lo: “Người yêu hiện tại của ta hắn thực sự rất nghèo.”

Cũng chỉ là một tên mặt trắng tướng mạo tuấn tú, thật ra thì ngồi trông coi không sơn chẳng có của cải gì, hơn nữa tính cách quái gở, hoàn toàn là một người bị bệnh thần kinh.

Linh khí, dược thảo và tiền bạc y đều cho người yêu hiện tại rất nhiều, còn người yêu hiện tại đưa cho y một khối phá thạch đầu.

Vũ Yếu Ly nghe xong lại cảm thấy kỳ dị, hắn chần chờ hỏi: “Người yêu hiện tại của ngươi tiện tay đưa cho ngươi Ngũ Hành Đạo Ngọc?”

Hắn vốn không biết đấy là linh khí phòng ngự gì, nhưng vừa rồi ở gần Miêu Tòng Thù nghe được y hô câu ‘Ngũ Hành Đạo Ngọc’.

Nếu nhớ không nhầm, linh khí phổ Thất Di Thiên có ghi chép về một loại linh ngọc do trời sinh đất dưỡng, tự cất chứa, thu nạp khí âm dương ngũ hành, tồn tại từ thời thượng cổ, chỉ được sử dụng vì đại năng.

Sau đó linh khí mất tích, rất nhiều thiên tài địa bảo vì không đủ linh khí mà dần dần diệt tuyệt, được ghi lại tên trong phổ Thất Di Thiên. Trong đó ‘Ngũ hành Đạo Ngọc’ cũng có tên trong linh khí phổ Thất Di Thiên.

Tiện tay tặng một Ngũ Hành Đạo Ngọc chính là tên mặt trắng không có việc lớn gì ngồi coi giữ không sơn, thế thì hắn cũng muốn nghèo như vậy.

Miêu Tòng Thù lấy viên đá màu đen treo trên cổ ra, hất cằm lên đưa Vũ Cách Ly nhìn: “Đáng tiền sao?”

“Ngũ Hành Đạo Ngọc có giá không có chợ.” Vũ Yếu Ly cầm khối hắc thạch đầu kia lên nhìn một chút, ngay sau đó đặt xuống nói: “Khối đá này của ngươi chẳng qua là một khối đá bình thường. Phía trên nó khắc trận pháp có tính phòng ngự, còn dung hợp một chút đạo pháp.”

Hắc thạch đầu trừ trận pháp phòng ngự cực mạnh thì chỉ có một ít linh khí, có lẽ chính là một vật dẫn trận pháp phòng ngự.

Vũ Yếu Ly nhất thời không có hứng thú, hắn còn tưởng là Ngũ Hành Đạo Ngọc thật.

“Hẳn là Hắc Xá Ngọc.” Vũ Yếu Ly nói: “Nó là đồ thay thế Ngũ Hành Đạo Ngọc, không thể chủ động hấp thụ linh khí nhưng có thể bảo tồn linh khí. Một số tu sĩ lòng dạ đen tối hay rưới linh khí vào Hắc Xá Ngọc giả vờ là Ngũ Hành Đạo Ngọc, sau đó mang ra ngoài lừa người có tiền mà không có chỗ tiêu, kẻ ngu thiếu kiến thức.”

Miêu Tòng Thù: “À.” Hóa ra có chuyện như vậy.

Y nhét khối Ngũ Hành Đạo Ngọc giả này vào trong y phục, đồng thời dập tắt ý nghĩ không thực tế rằng người yêu hiện tại là một tu nhị đại thâm tàng bất lộ.

Tính toán, dù sao những năm này y để dành được rất nhiều của cải. Nuôi được mặt trắng nhỏ.

Vũ Yếu Ly đang muốn nói nữa, bỗng nhiên cảm giác được có ánh sáng chập chờn trong không khí, hắn lập tức đứng dậy nói: “Tiểu sư thúc về rồi, ta đi trước đây.” Nói xong hắn chạy như thể lửa đốt tới mông.

Miêu Tòng Thù thu túi đựng đồ lại, vừa lúc Đăng Tây Chi đi tới.

Đạo bào lam bạch hạc văn như mây bay lướt qua mặt bàn, góc áo dính vài vệt máu, tay áo bào che khuất vết máu nhưng rất nhanh lại bị xê dịch. Đăng Tây Chi ngồi xuống, sắc mặt thâm trầm nhìn Miêu Tòng Thù.

Miêu Tòng Thù lấy đào trong giới tử ra xoa xoa rồi không coi ai ra gì mà ăn, thầm nghĩ y phải giữ cho người yêu hiện tại vài món linh khí phòng ngự, tiện thể mang ít hạt giống thuốc về Côn Luân trồng.

Người tu chân giới đều cho là Côn Luân có thần chủ, cho rằng khắp Côn Luân đều là chim quý thú lạ, kỳ hoa dị thảo, thật ra khắp Côn Luân đều là nguyên liệu đồ ăn bình thường, trong núi có một mặt trắng nhỏ mê mệt câu cá cả ngày.

—— Mặt trắng nhỏ này là người yêu hiện tại của y.

Miêu Tòng Thù lấy thân làm chứng người yêu hiện tại của y không phải thần chủ Côn Luân gì cả.

Nếu là thật, thần chủ Côn Luân kia thật không có phẩm cách.

“Sao ngươi không nhìn ta?” Gương mặt Đăng Tây Chi đột nhiên xuất hiện trước tầm mắt Miêu Tòng Thù, bởi vì gương mặt tuấn mỹ rất có lực sát thương, cho nên rất nhanh chiếm lấy sự chu ý của Miêu Tòng Thù. “Ta bị thương.”

Đăng Tây Chi vén ống tay áo lên, chỉ thấy ba vết thương sâu đến mức thấy cả xương đang chảy ra máu đen.

Miêu Tòng Thù gặm một miếng đào, liếc nhìn ba vết thương kia, ngước mắt đối mắt với Đăng Tây Chi, nhất thời cảm thấy miếng đào dường như cũng chẳng thơm ngon đến vậy.

Y suy nghĩ một chút, đề nghị đúng trọng tâm: “Hay ngài thử động ngón tay một chút, nhấp chỗ vết thương rồi đọc khẩu quyết trị liệu xem?”

Đăng Tây Chi rủ mắt, lông mi màu bạc trắng ngay ngắn như phiến lá cây nhỏ, hắn nói: “Ta không biết.”

Miêu Tòng Thù: “…” Y còn nhớ long tộc da dày thịt béo sẽ không dễ dàng bị thương, hơn nữa khả năng tự chữa lành là số một. “Ta cũng không biết khẩu quyết trị liệu, cũng không có thảo dược chữa thương. Không thì ngài tìm Vũ Yếu Ly?”

“Ta có thuốc.”

Vừa dứt lời, một chai thánh dược chữa thương liền vô căn cứ xuất hiện trên mặt bàn.

Đăng Tây Chi nói: “Miêu Thù, giúp ta xử lý vết thương.”

Cứ thế này nếu y không giúp xử lý vết thương, đối phương có thể để mặc cánh tay chảy máu không ngừng.

Miêu Tòng Thù không thể làm gì khác hơn là sờ lỗ mũi cầm chai thuốc lên, đổ ra một viên thuốc màu xanh, bóp nát rồi vẩy lên chỗ vết thương của Đăng Tây Chi.

Thuốc là linh dược, vừa đổ ra liền có mùi thảo mộc thoang thoảng xông vào mũi. Vẩy vụn thuốc một cái, vết thương được cầm máu kết vảy rất nhanh, qua một lúc là có thể hồi phục như ban đầu.

“Thuốc tốt.” Miêu Tòng Thù khen.

Đăng Tây Chi: “Ta nghiên cứu chế ra thuốc trị thương. Nếu ngươi muốn, ta cũng cho ngươi.”

“Không cần.” Miêu Tòng Thù từ chối hắn, y và người yêu hiện tại đều không phải người hiếu chiến, chưa cần dùng tới loại thuốc trị thương đặc biệt tốt như vậy. “Ngươi để mà dùng đi.”

Đăng Tây Chi là long tộc, long tộc có thuộc tính hiếu chiến. Trước đây ở Động Đình rất hay giao đấu với người khác, vì thế bị thương là chuyện bình thường như cơm bữa.

Khi đó Miêu Tòng Thù sẽ quan tâm hắn, quan tâm hắn bị thương, bây giờ ngược lại chẳng có cảm giác gì.

Y cầm đào lên lại xoa xoa ăn, suy nghĩ hay là trồng thêm rừng đào nữa?

Đăng Tây Chi nhìn ra y không hề quan tâm cũng chẳng có hứng thú, nụ cười thản nhiên trên mặt lập tức rút đi như thủy triều. Hắn ngồi bên cạnh Miêu Tòng Thù, nhìn chằm chằm gò má y nhẹ giọng nói: “Tu vi của ngươi vẫn không cao.”

Tu vi của Miêu Tòng Thù là Kim Đan kỳ, mấy trăm năm trước là Kim Đan kỳ, mấy trăm năm sau vẫn là Kim Đan kỳ, thậm chí tu vi còn có dấu hiệu quay ngược lại.

Trước đây Đăng Tây Chi và y ở bên nhau thường xuyên đốc thúc y tu luyện, thái độ đối với con cá biển như y vô cùng bất mãn, luôn luôn coi y không có chí tiến thủ.

Cái này thật giống như nguyên nhân thực sự khiến y bị đá?

“Căn cốt ta không tốt lại còn lười, không rớt khỏi cảnh giới Kim Đan chứng tỏ ta đã cố gắng rồi.”

Đăng Tây Chi: “Sát biên tám trăm sơn mạch Thái Huyền Tông xuất hiện một bí cảnh, kiểm tra được rất có thể là bí cảnh thượng cổ. Vạn Pháp đạo môn có mấy danh ngạch nhập cảnh, ta đưa ngươi vào đó tìm cơ duyên.”

Miêu Tòng Thù: “Không được không được.”

Đăng Tây Chi giống như không nghe thấy lời cự tuyệt của y: “Ta sẽ bảo vệ ngươi. Miêu Thù, ngươi cần phải nhanh nâng cao tu vi.” Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Tương lai không xa ở đây, tu chân giới sẽ lại nghênh đón một trận đại phục linh khí.”

Miêu Tòng Thù gãi gãi má: “Chuyện tốt.” Nhưng y không nghĩ ra linh khí hồi phục thì có liên quan gì đến con cá biểu là y?

Đăng Tây Chi tiến đến, đưa tay nắm bả vai Miêu Tòng Thù, dựa trán vào cổ ý, thân mật giống như hai trăm năm trước bọn họ vẫn còn ở bên nhau.

Hắn hoài niệm thời niên thiếu khinh cuồng, Miêu Tòng Thù thì bị doa sợ nổi da gà khắp người.

Trong đầu tất cả đều là hình ảnh người yêu hiện tại hung ác khủng bố phát hiện ra y bên ngoài cua trai, ghen tị phát cuồng, nổi điên vác dao bổ củi chém sạch gà trân châu nuôi trên núi Côn Luân, chặt hết quả thụ linh thực, thậm chí tàn nhẫn chiên hết cá bạc nuôi trong hồ.

Miêu Tòng Thù nghĩ tới hình ảnh này nhất thời cảm thấy thương xót trong lòng, vội vàng đẩy Đăng Tây Chi sang một bên: “Động Đình long quân, ta có thể giúp ngươi chữa thương, những chuyện khác không bàn nữa, nhất là chuyện tình cảm.”

Hắn hoàn lương.

Thật sự.

Đăng Tây Chi nhếch môi nhìn y, không biết là sắc trời hay ánh sáng có vấn đề, dù sao thấy Miêu Tòng Thù bài xích hắn quá rõ ràng, đôi mắt màu xám bạc không khỏi ảm đạm xuống.

Phải biết Đăng Tây Chi luôn luôn cô cao lãnh ngạo, nhất là tướng mạo sinh ra đã khác với người thường, vừa có vẻ đẹp yêu tộc câu hồn đoạt phách, lại kiêm uy nghiêm kiêu ngạo của một long quân. Một đại mỹ nhân thanh lãnh hoa quý như thế bỗng chốc lộ ra vẻ kinh ngạc và nét khổ sở, quả thực rất dễ khiến người ta mềm lòng.

Đổi lại là người ngoài, dù không biết thương hương tiếc ngọc đến mức nào cũng sẽ mềm lòng nói vài lời hay.

Nhưng Miêu Tòng Thù y chỉ là một hải vương đầu sắt hơi cặn bã, trái tim sẽ vĩnh viễn không xao động vì người yêu cũ.

Vì vậy y nói: “Ngươi muốn ngủ ở đây hay tự về phòng? Dĩ nhiên ta không có ý đuổi ngươi, sân nhà này đều là của ngươi, ngươi là chủ nhân ngươi định đoạt. Ta ngủ ngoài sân hay trên cây cũng được.”

Đăng Tây Chi chợt đứng lên, thân ảnh cao lớn rơi xuống trước mặt Miêu Tòng Thù, ẩn trong tối, biểu cảm không nhìn ra là tốt hay xấu, chỉ là nắm sau cổ Miêu Tòng Thù, ghé sát bên tai y, khí tức mập mờ tỏa ra nói vào trong tai: “Ta đợi ngươi thích ứng.”

“Nhưng mà Miêu Thù này, tính nhẫn nại của rồng không tốt lắm đâu.”

Nói xong, hắn nhìn Miêu Tòng Thù thật sâu, trong mắt có sự cố chấp và nóng bỏng, còn có khát vọng đè nén.

Môi hắn lướt nhẹ lên tóc sau gáy Miêu Tòng Thù một cái mới rời đi.

Miêu Tòng Thù thầm nghĩ đợi không nổi nữa, thừa dịp đêm khuya xuống núi chạy trốn.

Ý tưởng vừa mới lóe lên, trong không khí vọng lên truyền âm của Đăng Tây Chi: “Ngươi cứ thử trốn xem. Ba mươi sáu trạch bảy mươi hai hồ Động Đình đều là tai mắt của ta, chỗ nào có nước thì có ta.”

Ngọn lửa chạy trốn lập tức tắt ngúm.

Miêu Tòng Thù miễn cưỡng tê dại trở về giường, vừa gặm hoa quả vừa suy nghĩ xem trong giới tử của y có công pháp hay linh khí nào có thể tàng hình hay không.

Suy nghĩ một lúc, y ngủ mất.

Tiếng ngáy khò khò tuy nhỏ đến mức gần như không nghe được nhưng mỗi tiếng đều đặc biệt nhịp nhàng, biểu thị năng lực ngủ vượt quá người thường của y.

Sau khi y ngủ, khối hắc thạch đang đeo trên cần cổ kia phát ra ánh sáng yếu ớt, hắc thạch đầu trở nên trong suốt như chi ngọc, mềm mại sáng rõ. Rõ ràng ánh sáng yếu như hô hấp, lại điên cuồng hút linh khí trong không khí xung quanh.

Hắc thạch đầu trong vắt tựa như hắc ngọc có phẩm chất thượng giai, hoa văn trong ngọc lưu chuyển ngũ hành cùng âm dương.

Nếu như Vũ Yếu Ly ở đây, hắn có thể nhận ra khối Hắc Xá Ngọc hắn tưởng lầm là không đáng tiền này, thật ra chính là linh ngọc đã sớm mất tích trong lời đồn, Ngũ Hành Đạo Ngọc.

..

Núi Côn Luân.

Kính hồ.

Kính hồ trên đỉnh núi trong veo như lưu ly, phản chiếu bầu trời xanh thẳm cùng mây trắng tinh khôi. Mặt hồ lớn nhìn như vô tận, nước trong suốt trọn vẹn. Đàn cá màu trắng bạc trong hồ như thoi đưa, nối đuôi thành đoàn rong ruổi dưới nước.

Một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa hồ, như phù du trong trời đất. Con chim cắt màu đen mở hai cảnh chao liệng trên bầu trời, tiếng hót như tiếng hạc, tung bay giữa tầng mây, chợt lao thẳng xuống ba ngàn thước.

Nó thu lại đôi cánh, đứng ở đầu thuyền.

Mỏ dài thăm dò mặt nước, nhanh nhẹn hung ác mà chính xác mổ vào đuôi một con cá bạc, chưa kịp nuốt liền bị một giọt nước đánh trúng, cá bạc rơi vào trong nước, lật người lên rồi vui sướng vẫy đuôi bơi mất.

Nước hồ văng lên như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của con chim cắt.

Mỏ dài của chim cắt đen giương ra hai phát nhưng cũng không dám lên tiếng, tủi thân rúc đầu vào bộ lông, dùng bộ não quả dưa không quá thông minh trong đầu nghĩ tên chủ nhân bệnh thần kinh này vẫn cứ dễ giận như vậy.

Sống chết không để cho chim thú ăn vụng dù chỉ là một con cá bạc. Rõ ràng cá bạc trong hồ hàng ngàn hàng vạn đếm cũng chẳng hết, chưa nhắc tới trong đó có bao nhiêu con cá nhỏ đã ngỏm rồi.

Cạnh thuyền nhỏ, sợi dây câu vàng của chiếc cần câu giật giật, cá trong hồ mắc câu, kéo cần câu đi trượt xuống trong nước, ngay lúc cần câu treo ở mạn thuyền sắp rơi mất, một người xương thịt đều đều đưa tay vén màn vải của thuyền nhỏ ra, thật đúng lúc cầm lấy cần câu, dùng lực nhẹ nhàng nhấc cần câu lên.

Dây câu trên không vẽ ra một đạo hình cung, một con cá bạc trăm năm to bằng cánh tay người trưởng thành bị câu lên.

Cá bạc trăm năm còn chưa rơi vào thuyền đã bị một lực lượng không biết tên đưa vào giỏ trúc bên cạnh, chim cắt đen cạnh đó gõ gõ liếc nhìn, phát hiện trong giỏ trúc đã nhét đầy mấy chục con cá bạc trăm năm trân quý.

Phải biết cá bạc trăm năm nay tuy mang theo hai chữ trăm năm, thật ra có thể hai ba trăm năm hoặc lâu hơn, thịt kia, linh khí khắp người kia, đừng hỏi xem nó quý giá bao nhiêu.

Con chim cắt đen thèm ăn đỏ cả mắt, nhưng nó nào có dám đụng.

Không ai có thể giành ăn với người điên.

“Năm mươi mốt, năm mươi hai… sáu mươi.” Người trong thuyền đếm tới số sáu mươi, dường như đang do dự không biết đủ chưa, không đủ chắc phải gieo họa thêm cho cá bạc trong hồ. “Được rồi, ăn xong vừa vặn mang về.”

Hắn lầm bà lầm bầm, giọng nói vừa dày vừa trong, ngữ khí mang theo ý cười không che đậy, thật giống như vị ngọt nếm được nơi đầu lưỡi, vì vậy tâm tình hẳn là rất vui vẻ.

“Đi tìm y đi. Mang y về hay là tìm được y?”

Chim cắt đen dùng đầu óc lớn chừng hạt đào của nó nghĩ, có gì khác nhau à? Dẫn về không phải là cần tìm được trước sao? Hơn nữa muốn tìm ai?

Người trong thuyền nói rồi ăn một chút lại cười lên: “Tìm được y…”

Mắt chim cắt đen tham lam nhìn chằm chằm cá bạc trong hồ, tranh thủ nghĩ: Sau đó thì sao?

“Ăn y.”

Chim cắt bị dọa sợ, cánh run một cái rơi tõm vào trong hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro