Chương 15: Che giấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 15: Che giấu

Hãn Hải thầm mắng, 'Tiểu tử.'

Hoa Bân đưa tai gần lại, Hãn Hải ghé tai nói vài câu, Hoa Bân vẻ mặt ảo não, vì cái gì tôi luôn là tay sai vặt của cậu a.

Hãn Hải trừng mắt nhìn Hoa Bân một cái, Hoa Bân đành phải ngoan ngoãn di đến trước mặt La Thủ Sơn, nói với thái độ bất đắc dĩ: "Uy, trưa cùng nhau đi ăn cơm đi. Hắn nói."

La Thủ Sơn mắt sáng lên, vội gật đầu. Trong lòng cực kì cao hứng, thật sợ Hãn Hải không để ý đến mình.

Hoa Bân thật sự sợ tiểu tử này, chỉ một câu mà có thể cho hắn đến hai trạng thái vừa khiếp sợ mà cũng mừng như điên.

Các tiết học buổi sáng nhàm chán mà lại dài quá. Hãn Hải nhanh chóng làm hết các bài tập mà các thầy đã giao cho, cậu không muốn trường có thể bắt được tội lỗi nào của cậu. Tuy rằng thân phận của cậu đã không còn là bí mật nữa nhưng cậu không muốn mọi người nghĩ rằng cậu là một kẻ chỉ biết dựa vào ba của mình.

Mười một giờ bốn mươi phút, thầy giáo sẽ không lãng phí thời gian ở trên lớp, các sinh viên lần lượt ra khỏi lớp. Có không ít nữ sinh quay đầu lại nhìn Hãn Hải, bất đắc dĩ Hãn Hải phải giả vờ cúi đầu làm bài không ngẩng đầu lên nhìn. Nữ sinh vẫn không cam lòng dời mục tiêu nhìn qua Hoa Bân ôn nhu cười. Nhìn Hoa Bân phong lưu càng thêm tươi cười mê người rồi mới mỹ mãn rời đi.

Trong phòng học chỉ còn lại ba người. Hãn Hải nhíu mi, đối với một bài tập khó, bỗng nhiên nở một nụ cười nhẹ, thuần thục, xoát xoát xoát, cảm thấy mỹ mãn liền đóng lại bài tập. Xoa xoa bụng đói rồi quay qua hai người kia: "Đi thôi."

La Thủ Sơn lo lắng hỏi: "Hãn Hải, cậu không giận tôi sao?"

Hãn Hải trong lòng bốc hỏa, nói: "Tôi tức giận, tôi rất rất tức giận. Cậu có đi hay không?"

La Thủ Sơn luống cuống: "Đừng đừng. Tôi về sau sẽ không, tôi đi chung với hai cậu."

Hãn Hải cười, nhát gan như vậy, cũng không biết tại sao cậu lại để ý muốn làm bằng hữu.

~ Biệt thự ~

"Minh chủ. Đây là tài liệu về La Thủ Sơn, còn về Hoa Bân thông tin có hạn, chỉ biết hắn là người của thành phố S, là một thám tử tư."

"Nga, thám tử tư tại sao lại xuất hiện ở đây. Hắn thoạt nhìn thực hiểu Hãn nhi, chẳng lẽ trước đó hắn có điều tra qua, nếu là như vậy, xem ra ta đã quá lo lắng rồi." Triển Hạo đảo qua tư liệu về La Thủ Sơn: "Thì ra là hắn, La Thủ Sơn. Ha ha ha Phong Lôi đường thiếu gia lại xuất hiện ở đây, chuyện ngày càng thú vị."

Ngẫu Nhiên kì quái nói: "Minh chủ, La Thủ Sơn là Phong Lôi đường thiếu gia, như thế nào...nhìn lại như thế..."

Triển Hạo thở dài một hơi: "Ngươi không biết, ba của La Thủ Sơn là Phong Lôi đường Đường chủ Thôi Mạnh. Thôi Mạnh có hai người còn trai, một đứa theo họ cha một đứa theo họ mẹ. Hai đứa con đều vĩ đại như nhau, nhất là La Thủ Sơn, một tay súng xuất quỷ nhập thần, Thôi Mạnh rất thương đứa con này."

"Nhưng ngay tại sinh nhật mười lăm tuổi, ca ca của hắn đã bị hắn giết... Thôi Mạnh tự tay phế đi tay hắn, từ đó về sau Thôi Mạnh không còn quan tâm đến hắn nữa. Từ đó cho tới bây giờ đều do một tay ông ngoại là La Chủ tịch tự tay nuôi nấng."

Ngẫu Nhiên lắp bắp kinh hãi, bên cạnh Thiếu chủ lại có người như vậy, may mắn là tay hắn đã bị hủy nếu không thật không biết là phúc hay họa.

"Minh chủ, hắn ở bên cạnh Thiếu chủ có hay không..."

"Sẽ không." Triển Hạo thoải mái nói, "Tình huống ngày hôm qua người cũng thấy, đứa nhỏ này ở bên cạnh con ta, hơn nữa trong mắt hắn không có một tia sát khí, ngược lại có một phần đơn thuần, ta sẽ không nhìn lầm."

"Ngẫu Nhiên, ta muốn ngươi phái người âm thầm bảo vệ cho Hãn nhi, nhưng không phải là giám sát, Chu Tiến cùng Phong Lôi đường chắc cũng như vậy. Về phần cha con Đằng gia, Hãn nhi tuy nói cho hắn ba năm sống nhưng chỉ cần có hành động khác thường, nên làm gì không cần ta dạy ngươi đi." Nói đến đây, ánh mắt Triển Hạo có phần nghiêm trọng.

Ngẫu Nhiên lên tiếng, giết không tha!

"Đúng rồi, Hãn nhi không biết chuyện của ta với Chu Tiến, không được tiết lộ ra ngoài. Nhưng cứ như vậy, Chu Tiến sẽ biết chuyện ở đây, sẽ không ổn. Phái một vài người đi dẹp yên chuyện này không được lộ ra ngoài, tìm con ta gây phiền phức."

"Vâng."

Triển hạo thở dài một hơi, nói: "Tới giờ cơm trưa rồi, gọi Hãn nhi trở về đi."

Vừa phân phó xong liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Ngẫu Nhiên đi ra mở cửa thấy đầu nhỏ của Hãn Hải ló vào, cười tươi đi đến trước mặt nghĩa phụ: "Ba, con gọi Hoa Bân cùng La Thủ Sơn đến cùng dùng cơm, người sẽ không để ý đi?"

Triển Hạo kéo cậu lại, hung hắng đánh xuống một cái, Hãn Hải đau nhăn mặt: "Ba, đau!"

Triển Hảo làm bộ còn muốn đánh, Hãn Hải vội vàng lui về phía sau, tội nghiệp nhìn nghĩa phụ.

Triển Hạo cười: "Cái gì mà để ý hay không, lão tử nhỏ mọn vậy sao? Lại đây, lão tử muốn giáo huấn con."

Hãn Hải tinh ngịch lè lưỡi, ngồi xổm bên chân Triển Hạo lắc lắc tay nghĩa phụ, làm nũng nói: "Ba, con đói bụng, muốn đánh con cũng phải ăn no mới có khí lực không phải sao?"

Triển Hạo nhéo mặt tiểu tử kia, cười nói: "Con nói có đạo lý."

Hãn Hải thả tay nghĩa phụ ra, xoa xoa mặt cười bồi: "Đương nhiên đương nhiên..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro