Chương 16: Cơm trưa cùng ly biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Cơm trưa cùng ly biệt

La Thủ Sơn ngồi nghiêm chỉnh, thập phần hưng phấn chờ đợi. Về phần Hoa Bân thì khi nghe đến tiếng bước chân ngày càng gần thì tim lại đập nhanh. Hãn Hải không cố ý an bài cho bọn họ gặp mặt, rốt cuộc thì chuyện gì xảy ra, không lẽ là Triển Minh chủ đã hoài nghi rồi sao?

Hoa Bân cố thoải mái, mỉm cười che giấu bối rối trong lòng. Hãn Hải nếu làm cho Triển Minh chủ đến đây thì cùng nhau qua ải này.

Triển Hạo cười tiếp đón bọn họ, hai người cũng rất lễ phép.

Hãn Hải đúng là lợi dụng bữa cơm trưa để nghĩa phụ không còn hoài nghi nữa. Nhìn thấy Hoa Bân một bộ dạng hoàn mỹ, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.

Hãn Hải gắp rau cho nghĩa phụ, bầu không khí không tồi. Đúng lúc này Triển Hạo nhìn chằm chằm La Thủ Sơn nói: "Thủ Sơn, ta thấy tay con có chút gì lạ lạ."

Kinh ngạc những gì nghĩa phụ vừa nói, Hãn Hải nhìn nhìn, nói: "Ba, không có gì không thích hợp a." Cậu đương nhiên không thể nói có gì không thích hợp. La Thủ Sơn yếu đuối, trên tay không có chút khí lực, nhưng chỉ sợ nghĩa phụ lại không cho là như vậy, sợ không cẩn thận hỏi đến chỗ đau nhất của người ta.

La Thủ Sơn bỗng nhiên mặt trắng bệch, nhưng rất nhanh lại thản nhiên: "Bá phụ nhãn lực thật tốt. Tay phải của Thủ Sơn... từng bị tổn thương. Tuy rằng bây giờ vẫn có thể hoạt động được nhưng đã không còn như ngày xưa nữa."

Hãn Hải lúc này mới bừng tỉnh, La Thủ Sơn không phải trời sinh yếu đuối mà là đến từ sự tự ti, nếu như hai tay hắn hoàn hảo thì sẽ không có ai có thể bắt nạt... Huống chi lần trước Đằng Tuấn nhục nhã hắn tuy rằng không có ra tay nhưng ít nhất vẫn dám nói rằng không muốn. Xem ra cái này cũng không sai.

Triển Hạo gật đầu, không tồi. Tâm không gian tà, tâm địa lương thiện, thành thật. Hãn nhi cùng Thủ Sơn làm bằng hữu không tồi!

Triển Hạo nói: "Thì ra là thế, không quan hệ, một ngày nào đó nó cũng sẽ tốt hơn thôi. Đúng rồi, ta còn phải cảm ơn con ngày hôm qua đã đứng ra thay Hãn nhi nói chuyện.

Nghe Triển Minh chủ nói như vậy, La Thủ Sơn xấu hổ vô cùng: "Không, chuyện này là do con, đều là do con gây ra..." Nửa câu sau liền nuốt vào khi nhìn thấy cái trừng mắt hung hăng kia liền phải im bặt.

Hãn Hải tức giận đến mức hung hăng gắp bông cải cho ngay vào miệng, nhai lấy nhai để như thể đó là kẻ kia chứ không phải bông cải. Tức chết ta, nói bao nhiêu lần vẫn không đổi.

La Thủ Sơn không dám nhiều lời, Hoa Bân cũng nhịn cười đến đỏ mặt. Nếu không phải Triển Hạo đang ở đây, chỉ sợ hắn đã không mặt mũi mà cười.

Triển Hạo nhìn con trai đáng yêu, trong lòng cũng thích thú, cười nói: "A Bân, Thủ Sơn. Hãn nhi ở đây đều nhờ hai con chiếu cố. Hãn nhi tùy hứng, hai con bao dung nó một chút. Hãn nhi cũng hai mươi mốt tuổi, vẫn không hiểu chuyện."

Hừ! Tiểu tử kia đang dùng ánh mắt phát hỏa để kháng nghị lời nói hưu nói vượn của nghĩa phụ.

La Thủ Sơn xấu hổ cười cười, thật có lỗi nhìn Hãn Hải. Tiểu tử kia buồn bực liền gắp khổ qua lên.

Nghĩa phụ dường như rất nhiệt tình a! Này không: "Đúng rồi. Hai con chắc là lớn hơn Hãn nhi đi? Như vậy thì xem như ca ca chiếu cố đệ đệ cũng tốt."

Hoa Bân nhỏ tiếng cười: "Đúng vậy a! Bá phụ, con lớn hơn Hãn Hải nửa năm." Nói xong cười cười nhìn Hãn Hải đang buồn bực.

La Thủ Sơn thì lại đang ấp úng, nhìn đến ánh mắt sắc như dao của Hãn Hải, ý chính là 'Ngươi nếu dám nói, hừ.'

La Thủ Sơn nuốt nước miếng: "Thủ Sơn năm nay hai mươi hai tuổi."

Ha ha ha. Hoa Bân đắc y nhìn Hãn Hải, một vẻ mặt vô hại châm biếm. Tiểu tử kia, thì ra là nhỏ nhất. Ha ha ha. Bất quá không ngờ là Thủ Sơn lớn nhất a!

Hãn Hải vẻ mặt ủy khuất, tội nghiệp cầu xin nghĩa phụ đừng nói nữa. Tốt xấu gì cũng phải lưu lại một chút mặt mũi cho người ta chứ, nhỏ đâu phải là cái sai của cậu a!

Triển Minh chủ như cười như không, cũng không làm khó con trai. Hoa Bân tự nhiên, La Thủ Sơn lương thiện, có lẽ...

Kết thúc bữa trưa, Hoa Bân và La Thủ Sơn rời đi, nghĩa phụ và cậu lên thư phòng. Mười hai giờ hai mươi phút, còn bốn mươi phút nữa phi cơ cất cánh. Hãn Hải bày ra gương mặt khổ sở, bất giác xoa xoa mông nhỏ của mình. Nghĩa phụ không phải thật sự ăn no rồi sẽ giáo huấn mình đi.

Hôm qua vừa bị đánh hôm nay lại bị nữa, Hãn Hải vô cùng buồn bực.

Vào thư phòng, đóng cửa, nhìn đến nghĩa phụ ngồi trên sofa, cọ cọ cạ cạ, cuối cùng vẫn đi đến bên cạnh nghĩa phụ, cười: "Ba, việc kia, người ăn no rồi sao?"

Triển Hạo cười tươi: "Đúng vậy. Cho nên có khí lực đánh con, lại đây."

"Ngạch, ba, người có còn thấy đói hay không, Hãn nhi đi..."

Không chờ Hãn Hải nói hết câu, Triển Hạo kéo con trai đặt đến trên đùi mình, đem quần của con trai cởi đến đầu gối, cái mông sưng sưng lộ ra ngoài. Hãn Hải "A" một tiếng "Ba, người xấu quá."

'Ba' một tiếng giòn vang làm cho Hãn Hải lập tức kháng nghị, "Ba thật độc ác, thương còn chưa có lành lại đánh." Miệng thì nói như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm sấp trên đùi nghĩa phụ không dám động. Nhưng là thương trùng thương rất đau a!

"Câm miệng. Lão tử không có nhiều thời gian nháo với con. Hai mươi bàn tay, đánh xong ta sẽ nói cho con biết vì sao."

Hãn Hải, đứa nhỏ thông minh nhưng khi nhận sai thì vô cùng ngốc. Trong đầu không ngừng suy nghĩ nhưng đến cuối cùng vẫn không biết mình đã làm sai cái gì rồi.

Đau đớn có thể làm cho hiểu rõ hơn, ai nói vậy? Một chút cũng không đúng.

Triển Hạo đánh rất chậm, một cái lại một cái, chọn vị trí ít thương nhất mà đánh con nhưng cũng có thể làm cho con trai cảm nhận được đau đớn.

Mông Hãn Hải hỏa hỏa đau, cố suy nghĩ nhưng vẫn không ra: "Ba, thật sự không biết."

'Ba' một bàn tay ngay chỗ thương nặng nhất trên mông Hãn Hải, Hãn Hải đau đến rơi nước mắt: "Thật sự không biết."

"Khi nào thì nhãn lực lại yếu như vậy, ngay cả tay Thủ Sơn bị tật cũng không biết. Nếu đứng ở trước mặt con là một sát thủ giỏi ngụy trang, con như bây giờ lơ là như vậy thì cho dù võ công của con có giỏi đến đâu cũng uổng phí. Tự con nói có nên đánh hay không." Triển Hạo tức giận lại đánh xuống một cái.

Hãn Hải kêu trời: "Ba không nói con không để ý." Trực giác nói cho cậu biết La Thủ Sơn không phải là người như vậy. Huống chi vừa rồi là cậu lo lắng cho tâm tình của La Thủ Sơn về tay cho nên mới như vậy, ba lại phạt cậu, oan uổng a!

Muốn trốn thoát lại bị nghĩa phụ đè lại, bàn tay đánh xuống mạnh hơn, đau a. Nghĩa phụ không giản đạo lý.

"Còn có Hoa Bân, làm sao lại trùng hợp như vậy lớn hơn con nửa năm? Ám khí con xem nhẹ, kia cũng là trùng hợp?" Triển Hạo ngừng tay, cảm giác được thân người con trai run lên.

Hãn Hải lúc này mới ý thức được, thông minh bị thông minh lầm. Nghĩ mang Hoa Bân theo có thể làm cho nghĩa phụ hết hoài nghi, không ngờ đến nghĩa phụ lại dễ dàng thử ra Hoa Bân giống Hiên Viên Diệp. Cậu hoảng hốt, trượt từ trên đùi nghĩa phụ xuống rồi quỳ xuống: "Ba, hiện tại việc con đi học cũng ổn lắm, ba đừng lo lắng."

"Hảo, mặc kệ có hay không nhưng ba vẫn phải nhắc nhở con cẩn thận một chút. Bất quá Hãn nhi, Hoa Bân nếu thật là người kia, mặc kệ trước kia làm thế nào mà có thể thoát được, sổ sách này ba đều ghi lại cho con."

Hãn Hải giật mình, Hoa Bân xú tiểu tử nhà ngươi, bổn thiếu gia bị ngươi hại thảm. Còn tên kia, hai ngươi cẩn thận một chút.

Nghĩ đến nghĩa phụ phạt vì lo lắng cho sự an toàn của mình, ủy khuất vừa rồi liền thành hư không, nghĩa phụ về thành phố S thì đến khi nào mới có thể gặp lại? Trong lòng đầy thương tiếc, mẫn cảm nói: "Ba, Hãn nhi sai lầm rồi, xin ba tiếp tục trách phạt." Nói rồi đứng lên nằm lại trên đùi nghĩa phụ, lại một lần nữa ngượng ngùng.

Triển Hạo cười cười, không đánh nữa thay con trai mặc lại quần, nhéo mũi con trai: "Hiện tại không nói ba không giảng đạo lý, bộ dạng nhận phạt làm cho ba luyến tiếc đánh."

Hãn Hải quỳ thẳng, cúi đầu hé hé ra gương mặt nhỏ: "Ba còn nói luyến tiếc đánh, thật là để ý hay không để ý đều là người."

Triển Hạo cười: "Con biết là tốt rồi."

Hãn Hải nghĩ muốn làm nũng một chút liền nghe thấy Ngẫu Nhiên ở ngoài cửa nói: "Minh chủ, thời gian đã đến. Có lên đường hay không?"

Hãn Hải nhìn nghĩa phụ, sắp phải ly biệt lại khó có thể nói tái kiến, "Ba, đừng đi. Hãn nhi làm sai, ba chưa phạt xong không được đi." Hãn Hải rối không biết nói gì để giữ nghĩa phụ lại lại nói ra lời này liền dở khóc dở cười.

Triển Hạo cũng cười khổ, nhưng mà không có lý do để không rời đi, không thể ở lại lâu: "Con trai, ba cho con tự ghi nhớ, lần sau phạm lỗi ba phạt gấp đôi."

Hãn Hải bỗng nhiên cảm thấy mình nhỏ đi, lại còn nói ra lời nói như vậy. Đành phải gật đầu, đứng lên nói: "Hãn nhi tiễn người."

Triển Hạo nhíu mày: "Còn chưa có bôi thuốc. Vừa rồi nhất định là động đến thương ngày hôm qua rồi."

Hãn Hải làm nũng: "Tiễn ba xong con sẽ bôi thuốc. Hãn nhi không nghe lời, để con đau một chút cũng đáng. Dù sao vừa rồi ba cũng chưa đánh xong, xem như là phạt đi."

Triển Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, thực không có biện pháp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro