Chương 17: Cố chấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Cố chấp

Tiễn nghĩa phụ xong, Hãn Hải cảm thấy trong lòng trống rỗng. Hai ngày này nghĩa phụ quan tâm và yêu thương, còn cố ý giấu người chuyện của Đạt Minh, Hãn Hải cũng hiểu được mọi việc khó khăn.

Trở lại biệt thự, người hầu trong nhà đối với tiểu thiếu gia anh tuấn rất có hảo cảm, lão gia trước khi đi phân phó cho dù thiếu gia có về đây ở hay không thì vẫn phải hảo hảo chăm sóc. Tiểu thiếu gia nghịch ngợm đáng yêu như thế, thật làm cho người khác không thể không yêu thương.

Tiểu thiếu gia xoa xoa hai má của mình ngồi trên sofa không biết đang nghĩ cái gì, ánh mắt chuyển động không ngừng. Vú Trương nhìn thấy không khỏi buồn cười.

"Tiểu thiếu gia, lão gia phân phó, tiểu thiếu gia rãnh thì dành một chút thời gian về đây." Vú Trương ở đây làm việc đã mười năm, có thể xem như người trông coi biệt thự này lâu nhất nhưng gặp mặt Hãn Hải là lần đầu tiên.

Hãn Hải sau một lúc thất thần thì nhìn thấy vú Trương, "Nga, đã biết. Nhưng là, dì là..." Không thể trách Hãn Hải, từ ngay hôm qua về đây căn bản là không có thời gian tham quan biệt thự, chỉ là nhớ đến mùi vị của bữa trưa.

Vú Trương hiền hậu nhìn Hãn Hải cười cười: "Tiểu thiếu gia, ta là bà vú. Lão gia phân phó cho ta hảo hảo chăm sóc cậu, cậu bảo ta vú Trương là được rồi."

Bà vú. Hãn hải chấn động, trong đầu hiện ra một hình ảnh, dáng vẻ nghịch ngợm liền đổi thành biểu tình lạnh như băng. Quay đầu đi, không muốn nhìn vú Trương. Làm cho vú Trương cảm thấy kì lạ.

"Vú Trương, dì đi xuống đi. Ta về kí túc xá, không cần chuẩn bị cơm chiều cho ta."

Vú Trương đành phải nhận lệnh, khom người thi lễ. Hãn Hải thở dài một hơi, trong lòng thoải mái hơn một chút. Bà vú? Ha ha, người nào tốt với ta sẽ bị ta hại chết, Hãn Hải, cuối cùng thì kiếp trước ngươi đã tạo ra nghiệt lớn đến thế nào?

Đứng đậy, phía sau truyền đến cảm giác đau đớn. Mai là thứ bảy, xem ra phải đi gặp Phong Lôi đường rồi.

~~~ Chu Trạch ~~~

Chu Tiến nhíu mi nhìn Ưng Thất, Ưng Thất nhún vai: "Ông nhìn tôi cũng vô dụng, sự thật chính là con trai ông bị ông lừa chạy mất. Không bao lâu, Đạt Minh Thiếu chủ Triển Hãn Hải ở trường Nhã Thuyền đi học ai cũng đều biết. Haiz, che che giấu giấu đưa con trai ra ngoài, cuối cùng lại đem đến địa bàn của người ta."

Chu Tiến nghe Ưng Thất oán giận, hừ một tiếng: "Kêu ông tìm trường học lại tìm đến địa bàn của người ta, điều này có thế oán ai."

Ưng Thất vẻ mặt oan uổng: "Sao có thể trách tôi, ông cần gấp như vậy. Hơn nữa chủ tịch của Nhã Thuyền từ trước đến nay chưa bao giờ lộ diện, ai biết lại là đối thủ một mất một còn với ông."

Chu Tiến khinh thường nói: "Hãn Hải ở trong trường chịu ủy khuất, không trách thúc thúc ông thì trách ai?"

Ưng Thất nói: "Vậy đón con trai ông về đi, đến lúc đó mọi việc lộ ra, đừng trách tôi không giúp ông. Con trai ông nếu biết việc đó không oán ông mới là lạ."

Chu Tiến nhíu mi, cố ý nói: "Tôi phạm cái gì?"

Ưng Thất bị thái độ thờ ơ của Chu Tiến làm cho tức giận đến phát run, 'Ông ông ông ông, hảo Chu Tiến a, xấu xa! Cuối cùng tôi cũng biết được đứa nhỏ kia cứng đầu khó bảo như vậy là do ông, chỉ có ông mới di truyền cái xấu cho nó, hừ!'

"Hảo, tôi đây đi nói cho con trai của ông biết, nói ông đem nghĩa phụ thương mến của nó ở thành phố H đã đoạt hết sổ sách của người ta, phổng tay trên mười hai công trình xây dựng làm cho người ta phải bồi thường một khoảng lớn. Còn phải khen lại ông đem hết số tài sản đó đi quyên góp từ thiện..."

Chu Tiến cười cười: "Triển Hạo không phải rất thích chia rẽ cha con người ta lắm sao? Tôi giúp hắn quyên góp cho viện cô nhi, giúp hắn chuộc tội, tại sao lại không được?"

Ưng Thất cảm thấy được có chút theo không kịp, Chu Tiến trước kia không phải rất nghiêm túc sao, sao mà sau khi tìm lại được con trai rồi thì tính tình lại trở nên xấu như vậy. Hay là hắn căn bản chính là như vậy? Mình quen hắn ba mươi năm, tại sao lại không biết hắn còn có bộ mặt này? Nói là giúp cho con trai xả hận nhưng lại làm ra loại đùa dai này, tức chết ta!

"Ông... dược. Chặn đứng đường sống của người ta, lợi dụng quan hệ cá nhân với Phong Lôi đường ngăn cản hai bang giao dịch, ông giải thích thế nào?"

Chu Tiến càng cưới lớn: "Tôi không có chặn đứng đường sống của hắn, bất quá chỉ làm cho hắn thống khổ. Những việc này so với những việc hắn làm với tôi, có là gì."

Ưng Thất tức giận, nếu chỉ là một mình Phong Lôi đường thì đương nhiên không có gì, đằng này Chu Tiến lại chặn đường ở thành phố H. Các bến tàu chỉ cần thấy thương thuyền của Đạt Minh thì sẽ không cho cập bến, chuyện này càng không có gì đi.

"Được rồi, Tiến, nhưng tôi phải nhắc nhở ông đừng quên lúc trước vì chuyện của Đạt Minh mà thiếu chút nữa Hãn Hải bị xử trí như kẻ phản đồ. Nếu như không có biến thì Hãn Hải chỉ sợ là chết trong tay ông. Lần này ông làm gì tôi đều không ngăn nhưng ông hãy nghĩ đến con trai ông, có lẽ nó đã sớm tha thứ cho Triển Hạo, ông còn khúc mắc gì nữa, ông đã khiến cho hắn thảm như vậy thì bỏ qua mọi chuyện đi. Nếu như Hãn Hải biết chuyện này không biết là nó có thể làm ra chuyện ngốc gì nữa đâu a."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro