Chương 18: Nghĩa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Nghĩa

Chu Tiến giơ tay lên, chuyện lúc trước là do cha con chưa nhận thức nhau để rồi để lại bóng ma trong lòng, trước đó Ưng Thất có khuyên nhủ nhưng Chu Tiến không nghe, bây giờ nó như đâm cho Chu Tiến một đao.

Ưng Thất cũng biết Chu Tiến đau lòng con trai, chuyện này mà không xử lý tốt thì theo tính tình của đứa trẻ kia không biết sẽ có chuyện gì nữa. Đến lúc đó hối hận không phải là Chu Tiến hay sao? Bởi vậy đối với sự mạo hiểm của Chu Tiến, cũng phải có một dự phòng sơ xuất.

"Tiến, tôi biết ông không thích nghe những lời này, tôi cũng không muốn nói nhưng ông cũng phải nghĩ lại, không đề cập đến thì sự việc không phải là sẽ không phát sinh. Nghĩ lại đến Hãn Hải, đứa nhỏ đó tình nguyện dùng đến cái chết cũng không muốn để lộ chân tướng ra, vì cái gì? Không phải nghĩ đến ông không đau nó không thương nó, nó ở bên cạnh ông phục vụ quên bản thân. Phải nghĩ đến đứa nhỏ kia bao nhiêu lần bảo vệ chu toàn mạng sống của ông mà ngay cả tính mạng nó nó cũng chẳng màn. Nó đế ý đến ông như vậy, đối với Triển Hạo nó cũng sẽ như vậy. Nếu nó biết ông đối phó với nghĩa phụ nó, nó ngay cả mạng cũng sẽ không cần nữa. Đây chính là hai mươi năm cha con, không phải nói từ bỏ là có thể từ bỏ được." Ưng Thất không nói gì nữa, đem con trai của ngươi ra bức ngươi, ngoài ra không trông nom cái gì nữa hết.

"Từ bỏ không được cũng phải từ bỏ, nó là con tôi phải theo họ của tôi, nó lưu trong mình dòng máu của tôi, ta không cho nó nhận giặc làm cha." Chu Tiến trừng mắt, không chịu thua.

"Tôi là nhắc nhở ông, giấu được lần đầu không thể giấu được những lần sau. Hãn Hải một ngày nào đó nó cũng sẽ phát hiện."Ưng Thất biết Chu Tiến nói một không nói hai, ngăn cản vô ích.

"Không cần ông quan tâm, tôi là ba nó, dám cùng tôi đùa giỡn tính tình, lão tử liền gia pháp hầu hạ." Chu Tiến bị Ưng Thất nắm được thóp, hiện tại ai không biết được nó là con trai bảo bối của ta. Nãy lão Thất không phải nói năng hồ đồ, phát hiện thì phát hiện, lão tử còn phải nhìn mặt nó mà sống sao.

"Ngày mai tôi cùng người của Phong Lôi đường nói chuyện, Triển Hạo lần này đừng mong sống khá giả. Đúng rồi, mọi chuyện tiến hành thế nào rồi."

Ưng Thất nghĩ thầm, bây giờ mới vào vấn đề chính: "Sự việc vừa mới bắt đầu, tôi cũng đã liên hệ mấy nhà, tranh thủ dùng những món hàng khác để thay thế vào chúng. Chỉ cần là kiếm tiền, dưới những người đó liền tạm thời không có động tĩnh gì, từ từ đem phương thức kiếm tiền thay đổi một chút. Muốn những tên kia không biết, thời gian cũng là một vấn đề quan trọng, theo tôi phỏng đoán, chậm thì nửa năm, nhanh thì ba tháng, chúng ta là đều nhanh như vận tốc ánh sáng! Đến lúc đó như thế nào cùng Đường chủ giải thích...." Ưng Thất lúc này lộ vẻ khó xử, trên đời này khó khăn là không phải làm như thế nào mà là như thế nào làm cho ra chuyện danh chính ngôn thuận!

Chu Tiến ngược lại rất lạc quan: "Không cần lo âu vô cớ, phần cơm giang hồ này có ai là muốn ăn suốt đời? Hiện tại gạt bọn họ chẳng qua là sợ bọn họ lo không nổi, ai àm không muốn ăn cơm sạch sẽ, chỉ sợ là họ bất mãn đến lúc đó sẽ tạo phản. Tôi nhớ lúc trước con của Triệu chủ ghen tị với Nhất Phi, giờ Nhất Phi đi Anh Quốc, Hãn Hải lại trở về, lại nhìn Hãn Hải với ánh mắt thù hận a. Tiểu tử kia chắc chắn là được việc thiếu mà bại việc thừa, đến lúc đó đến tay họ, bọn họ cũng sẽ không phẩn đối."

Ưng Thất cười nhạt, 'ông cho rằng sự việc đơn giản như vậy, tẩy trắng còn khó hơn lên trời, không nói đến trong bang chính là cảnh thự bên kia cũng đã cho người điều tra. Một khi điều tra ra không loạn mới là lạ.'

Dường như hiểu thấu ý nghĩ của Ưng Thất, Chu Tiến nói: "Lão Thất, không cần lo lắng. Ở bên kia tôi cũng đã dự tính được vải chuyện, cái này không phải là đem sự nghiệp của tôi..., đó là đại ân đã giúp hắn a. Cũng sẽ không bị người ta xem thường, cũng không chấp nhận được chó mèo mà tùy tiện khi dễ."

Ưng Thất thở dài một hơi: "Được rồi, không nói chuyện này, chuyện của Hãn Hải làm sao bây giờ?" Quả nhiên sắc mặt Chu Tiến tối sầm lại ngay, Hãn Hải chỉ sợ là lại chịu không ít vạ lây.

Ai nhờ Chu Tiến chỉ nói: "Để cho nó ở yên ở kí túc xá đi, sổ sách này lão tử ghi nhớ. Xú tiểu tử này không chạy thoát được đâu."

~~~ Đại học Nhã Thuyền ~~~

Hoa Bân nhìn vẻ mặt buồn rầu của Hãn Hải, thập phần hiểu ý nói: "Huynh đệ, ngày mai là cuối tuần La Thủ Sơn về nhà chỉ còn có hai chúng ta. Yên tâm, tôi sẽ hảo hảo chiếu cố cậu." Nói xong còn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Hãn Hải, giống như một ca ca.

Hãn Hải chán ghét bỏ tay Hoa Bân ra, nhớ đến nghĩa phụ muốn La Thủ Sơn hảo hảo chiếu cố đệ đệ là mình đã cảm thấy khó chịu mà còn nghĩ đến chuyện của Hoa Bân, càng thêm cười không nổi.

"Nghĩa phụ đã hoài nghi cậu." Hãn Hải tức giận nói.

Hoa Bân ngẩn người, lập tức cười nói: "Dù sao cậu cũng sẽ không để tôi có chuyện gì, tôi không sợ."

Hãn Hải vậy mà nở nụ cười, huynh đệ tín nhiệm mình như vậy. Nắm chặt tay Hoa Bân, hung hăng nói: "Hừ, đều là bởi vì cậu, làm hại bổn thiếu gia ta bị đánh."

Hoa Bân giãy tay ta, cười nói: "Còn có khí lực, chứng minh đánh không nặng đấy thôi." Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng cũng thập phần áy náy, không biết Hãn Hải bị thương thế nào. Buổi sáng khi đi học cũng biết là Hãn Hải đã phải chịu gia pháp nhưng không nghĩ đến lại vì mình. Nắm lấy vai Hãn Hải ý muốn nhìn thương của Hãn hải.

Hãn Hải hừ một tiếng: "Đừng có ở đây mèo khóc chuột giả từ bi." Nói thì nói như thế nhưng vẫn cởi ra áo nằm úp sấp trên giường. Nếu không có xem, không biết chừng là lại suy nghĩ miên man đi đâu.

Hoa Bân nhìn đến vết thương đầy trên lưng, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu. Vết thương như vậy nếu ba năm trước thì là chuyện thường ngày nhưng mà ba năm trở lại đây thì là lần đầu. Nhìn đến thương của Hãn Hải trong lòng liền cảm thấy áy náy.

Hoa Bân cười: "Rõ ràng, về sau ba của cậu giáo huấn cậu thì cứ nói ra tôi đi, cậu cũng sẽ không phải chịu khổ."

Hãn Hải mặc lại áo, hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Bân liếc một cái: "Nếu là như vậy thì ba năm trước tôi đã không thả cậu đi."

Hoa Bân vẫn cười: "Đúng a, cậu để lại hậu họa cho mình, không sợ tôi sẽ lấy mạng cậu sao?"

Hãn Hải cười gian tà: "Hoa Bân, ba năm trước cậu có rất nhiều cơ hội có thể giết tôi nhưng cậu vẫn không làm. Cho dù lúc đó nghĩa phụ tôi biết thân phận của cậu, thậm chí tôi cố ý để cho cậu bắt tôi nhưng cậu vẫn khinh thường những thủ đoạn đó. Ở Đạt Minh cho dù bị đánh chết cũng không muốn bán đứng ba của mình, nghĩa phụ tôi muốn tôi tự tay giết cậu. Cậu nói, nếu lúc đó tôi không mạo hiểm cứu cậu thì cậu còn mạng để báo thù sao?"

Hoa Bân cười ha ha nói: "Nói như vậy, lúc trước lưu tôi một mạng là vì để cho tôi báo thù a." Người này.

Hãn Hải nhíu mi: "Cậu có bản lĩnh thì cứ việc, tôi không sợ."

Hoa Bân bật cười: "Cậu cứ như vậy nói chuyện với ca ca sao? A đúng rồi, tôi nghe nói Hoắc Nhất Phi cũng là ca ca ngươi, ngươi đối với hắn cũng như thế này?"

Hãn Hải ném gối qua vào Hoa Bân: "Anh của tôi mới không phải cậu, không đức hạnh, làm ca ca tôi, kiếp sau đi! Phi ca hiện tại ở Anh Quốc, ca còn có một thân đệ đệ, ba của tôi phái ca đi tiếp nhận sản nghiệp ở Anh Quốc. Chuyến đi này...cũng nhiều năm."

Hoa Bân ngược lại rất hứng thú: "Ba của cậu có sản nghiệp ở Anh? Tôi rất muốn biết, trong khoảng thời gian này ba cậu rốt cuộc đã làm cái gì. Cho tôi một chút thời gian, tôi cam đoan sẽ tra rõ ràng hết."

Hãn Hải bĩu môi: "Vậy trông cậy vào cậu, bất quá ngày mai tôi có chuyện phải đi an bài một chút, tôi muốn gặp Phong Lôi đường Đường chủ. Tuy rằng nghĩa phụ sẽ không có việc gì nhưng ta lo lắng Phong Lôi đường 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro