Chương 19: Không cần sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 19: Không cần sao?

Hãn Hải mang mặt nạ, một mình xâm nhập vào thư phòng của Phong Lôi đường Đường chủ Thôi Mạnh. Biệt thự Thôi gia đối với trình độ của Đạt Minh Thiếu chủ mà nói để tránh các vệ sĩ canh gác thì quả thật quá dễ dàng.

Thôi Mạnh nhìn đến vị khách không mời đang ở ngay trước mặt mình không khỏi kinh ngạc, nhưng dù sao cũng là người đứng đầu một bang nên sẽ không như những người bình thường bị dọa như chuột nhắt ngất đi.

"Ngươi đến giết ta?" Thôi Mạnh bình tĩnh cười nói.

Hãn Hải không nói gì.

"Đây là vì lí do gì mà đến?" Thôi Mạnh lại hỏi.

Hãn Hải vẫn trầm mặc.

"Thái độ làm người cũng quá kì đi? Thôi mỗ hồ đồ a, người của ta cư nhiên lại không phát hiện ra ngươi, tiểu tử thân thủ không tồi nha. Tiểu huynh đệ đêm khuya đến đây, có việc gì?"

Thôi Mạnh nhìn người dối diện cũng chỉ có thể thấy ánh mắt cùng môi, xem ra trong nháy mắt có chút thất thần...

Kỳ thật khi Hãn Hải đang nhìn Thôi Mạnh, thật sự thấy kinh hãi rất lớn. Người này, bộ dạng thế mà lại giống La Thủ Sơn như đúc, hắn cùng La Thủ Sơn có quan hệ gì...

Hãn Hải khẽ cười: "Chỉ là muốn cùng ngươi nói chuyện." Ngụy trang là chuyên môn của Hãn Hải, lúc này tự nhiên là không dùng đến giọng nói của chính mình.

"Nghe nói Thôi Đường chủ cự tuyệt hàng của Đạt Minh, không biết nguyên nhân là gì, là Đạt Minh ra giá cao hay là..." Dĩ nhiên biết là không nhưng Hãn Hải vẫn làm như cái gì mình cũng không biết.

Thôi Mạnh cười: "Nguyên lai là Đạt Minh thuyết khách, ngươi trở về đi. Ta sẽ không thay đổi chủ ý."

Hãn Hải tà cười, Thôi Mạnh bỗng nhiên cảm thấy được người thanh niên trước mặt này có một sức hấp dẫn nhất định, làm cho hắn có lưu lại một ý định trong đầu.

Hãn Hãi lùi đến phía sofa, không khách khí dựa vào lưng sofa, nghiễm nhiên một bộ dạng 'Ta liền ngồi xuống, chúng ta hảo hảo nói chuyện' tư thế.

Thôi Mạnh nói: "Ngươi không sợ ta gọi người mời ngươi ra ngoài?"

Hãn Hải nói: "Ta đi vào đây thì tự khắc sẽ đi ra được. Dây dưa xuống ta không dám cam đoan có làm cho thủ hạ của ngài bị thương hay không. Cho nên để cho ngài đỡ tốn một phần tiền thuốc men, ngài vẫn là cùng ta hảo hảo tâm sự đi!"

Hãn Hải nghịch ngợm nói, Thôi Mạnh thật không nghĩ là tiểu gia hỏa này không thấy trời cao đất rộng, ngược lại càng cảm thấy thú vị.

Thôi Mạnh cười lớn: "Tiểu huynh đệ, có hay không người đã nói ngươi quả thực rất cuồng vọng!" Nói xong đi đến bàn trà rót cho Hãn Hải một chén trà, chính mình ngồi ở sofa đối diện.

Hãn Hải không chút khách khí uống một hơi cạn sạch, Thôi Mạnh tò mò hỏi: "Ngươi không sợ ta động thủ trong trà?"

Hãn Hải làm càn tà cười: "Sợ hay không sợ, uống hay không uống, ngươi có bản lĩnh quản ta sao?"

Thôi Mạnh gật gật đầu tán thưởng: "Quả nhiên rất can đảm, hảo, ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi có thể làm cho ta hài lòng thì có lẽ ta sẽ suy nghĩ."

Hãn Hải gật gật đầu: "Nói xem."

Kỳ thực dựa vào thế lực của Đạt Minh, bên kia là Phong Lôi đường, tất nhiên sẽ xảy ra vấn đề. Phong Lôi đường này rốt cuộc có bao nhiêu thực lực hắn còn không biết, không thể mạo hiểm, cho nên hắn phải điều tra rõ ràng.

"Ngươi vì sao lại phải giúp Đạt Minh?"

Hãn Hải sửng sốt, mới nói: "Ta có lí do của ta không thể không giúp, nhưng đây không phải là lí do ngươi nên biết."

"Bắt ngươi cũng không được gì, hảo, ta đổi vấn đề. Ta cho ngươi biết lí do ta cự tuyệt Đạt Minh, bởi vì con trai của hảo huynh đệ ta từ nhỏ đã bị Triển Hạo cướp đi nhận hết mọi sự tra tấn, người độc ác như vậy dựa vào cái gì ta phải hợp tác cùng hắn? Tuy rằng chúng ta ăn cơm giang hồ, trên tay ai mà lại không dính máu nhưng giang hồ có quy củ của giang hồ, lấy một đứa nhỏ để thỏa lòng thù hận của mình, là người sao? Ngươi nếu giúp Đạt Minh, hảo, cho ta một lí do, chỉ cần đáp án của ngươi làm cho ta hài lòng, ta liền giúp ngươi."

Thì ra là thế, Hãn Hải đều hiểu được, là baba! Là baba đem chuyện của mình nói cho Thôi Mạnh, Thôi Mạnh không quen với hành vi của nghĩa phụ nên cự tuyệt hợp tác cùng nghĩa phụ. Thì ra là thế, Thôi Mạnh người này xem ra cũng là một người nhiệt huyết. Người này cùng La Thủ Sơn so sánh thì đều có một phần cương nghị, một phần quyết đoán thật trùng hợp là rất giống nhau, vẫn là nói La Thủ Sơn cùng hắn có quan hệ gì...

Thôi Mạnh thấy Hãn Hải thất thần, 'Đứa nhỏ này làm sao lại thả lỏng cảnh giác. Nếu hắn ra tay đánh lén phía sau chỉ sợ là phần thắng rất lớn...'

Hắn nào biết đâu Hãn Hải đối với hắn không có đề phòng hoàn toàn là bởi vì những lời nói căm phẫn trong đáy lòng kia.

"Như thế nào, không lời nào để nói?" Thôi Mạnh dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Hãn Hải.

"Ta... ta..." Hãn Hải trong mắt hiện lên một tia do dự, cậu nghĩ đến hai mươi năm đã qua, đau đớn sợ hãi tràn ngập trong tim của cậu. Đúng vậy, ngay cả Thôi Mạnh một người không quen không biết cũng vì cậu bị tổn thương mà cảm thấy bất công, như vậy baba đâu? Cậu cuối cùng cũng có thể hiểu được tâm tình của Chu Tiến, cậu thật sự cái gì cũng không cần, nhưng là, thật sự không cần sao?

"Ngươi đi đi! Xem ra ngươi không có cách nào vì Triển Hạo nói chuyện, thực tiếc nuối." Thôi Mạnh nhìn Hãn Hải đang đấu tranh nội tâm nói.

"Không! Ta có thể."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro