Chương 22: Cha con đại chiến II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Cha con đại chiến II

Khi Chu Tiến đến bến tàu thì Thôi Mạnh cũng vừa đến, hai người nói chuyện thật lâu. Chu Tiến thật rất quyết tâm cũng không quan tâm đó có là đại ca hay không, chuyện của Triển Hạo vẫn không chịu thoái nhượng. Cuối cùng Đạt Minh đành phải chuyển từ đường thủy sang đường bộ. Mọi chuyện mau chóng được giải quyết, may là thế. Ngồi trên xe trên đường trở về Chu Tiến thở nặng nề vì chưa hết giận.

Ưng Thất trong lòng lo lắng cho Hãn Hải, tăng tốc chạy trên đoạn đường đáng lẽ phải mất hai tiếng mấy mới đến còn một tiếng hai mươi phút, còn lại chỉ có thể dựa còn bản thân con.

Ưng Thất rời Chu gia, Chu Tiến mới phát hiện có gì không đúng lắm, thầm mắng lão Thất hỗn đản. Nghĩ đến con trai còn quỳ ở thư phòng trong lòng lập tức khó chịu lập tức chạy nhanh lên thư phòng.

Cũng đã chạng vạng tối, thư phòng lại một mảng tối. Chu Tiến đẩy cửa ra, mơ hồ nhìn con trai đang quỳ nghiêm chỉnh. Đã hơn năm tiếng, thật sự vẫn quật cường như vậy sao? Chu Tiến nghĩ, bật đèn phòng lên, trong phòng bỗng nhiên sáng lên. Hãn Hải hơi hơi nghiêng đầu, chậm rãi mở mắt, cậu biết, ba cuối cùng cũng đã về, là vì muốn xử lí mình sao?

"Nghĩ rõ ràng?" Chu Tiến đưa lưng về phía con trai hỏi.

Kỳ thực Chu Tiến bắt Hãn Hải quỳ trong này cũng có nguyên nhân; một trong những nguyên nhân đó là sợ bản thân mình quá tức giận sẽ không khống chế được cho nên mới lựa chọn cho con trai ở đây để bình tĩnh lại mà bản thân cũng có thể điều tiết lại cơn thịnh nộ một chút. Chỉ là không nghĩ đã lâu như vậy rồi mà cơn tức vẫn không hề giảm mà ngược lại còn tăng lên.

Hãn Hải nhẹ nhàng di di đầu gối, vốn đã không còn cảm giác thì giờ đây cảm giác đau nhức lên thẳng trên não, mặt càng thêm không có chút huyết sắc, cũng may là dấu vết bị tát đã lui phần nào.

"Ba muốn con nghĩ cái gì?" Hãn Hải tuy quỳ nhưng ngữ khí không có một chút ý nhượng bộ. Hiển nhiên là Chu Tiến không thu được kết quả...

'Ba' một tiếng giòn vang, tay Chu Tiến tê rần, ngay cả hắn cũng biết cái tát này Hãn Hải chịu tuyệt đối không hề nhẹ. Quả nhiên, tiếng vang chấm dứt, khóe miệng Hãn Hải tràn một ngụm máu tươi, màu đỏ chảy trên màu trắng của da thịt, có vẻ dị thường...

Đối mặt với sự tức giân của ba, người quật cường không chút nào lùi bước, Hãn Hải chống lại ánh mắt của ba, nói: "Cầu baba buông tay."

"Buông tay. Không có khả năng." Chu Tiến cảm thấy đứa con trai này vì cái gì mà khăng khăng một mực bảo vệ Triển Hạo, trong lòng phi thường không thoải mái.

"Ba, vì cái gì ba phải khư khư cố chấp, vì cái gì, ba thật sự đế ý con sao? Ba thật sự yêu con sao?" Hãn Hải đau lòng chất vấn, nếu như ba thật sự thương cậu, vì sao tình nguyện nhìn cậu chịu thống khổ cũng không muốn buông tay.

Chu Tiến trừng mắt, tức giận phát run: "Nói cái gì, lặp lại lần nữa."

Hãn Hải đau lòng nhìn ba: "Con nói ba không cần con, con nói ba không thương con. Vì sao ba lại muốn làm tổn thương người con quan tâm, ba có nghĩ đến hay không những gì con muốn. Ba không có tư cách làm ba ta."

Chu Tiến ngẩn người, giận dữ cười: "Đúng vậy, ta không có tư cách làm ba ngươi, Triển Hạo có tư cách. Ta không cần ngươi, hắn đế ý ngươi. Ta không thương ngươi, hắn yêu ngươi. Nếu đã như vậy lúc trước ngươi trở về đây làm gì, sao không an an phận phận làm Triển Thiếu gia của ngươi đi, làm Đạt Minh Thiếu chủ của ngươi đi, trở về đây làm cái gì, làm cái gì hả?"

Chu Tiến tức giận đến cách xưng hô cũng thay đổi, con trai nói như vậy với hắn, đứa con trai này của hắn lại nói như vậy với hắn, nó là con hắn, là con hắn a! Là con hắn mà luôn miệng ngỗ nghịch hắn. Vì kẻ thù mà nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, ha ha ha ha...

"Ba, nếu ba thật sự đau con, xin ba buông tay. Hãn Hải có thể cái gì cũng không muốn, chỉ cần ba và nghĩa phụ hai người hòa hảo, Hãn Hải nguyện vì hôm nay đối với ba bất kính thừa nhận gia pháp, ba!"

"Không cần bảo ta là ba! Ta không phải là ba của ngươi, nơi này không có ba của ngươi, gia pháp? Ngươi cho là ngươi trốn được sao? Cổn đứng lên, tự mình đi lấy roi mây." Chu Tiến tức giận nói.

Hãn Hải hé miệng, trong lòng không một chút tư vị. Đầu gối nhúc nhích một chút đều như tra tấn, hai tay chống xuống đất, nâng lên một chân rồi lại đau đến mức quỵ xuống...

Chu Tiến cũng không gấp, lãnh mặt thấy đứa con trai gian nan đứng lên, đi đến bình hoa lấy ra một cây roi mây. Roi mây, cái roi mây này lần trước khi làm tiểu đệ của ba đã từng dùng qua, khi nhận lại nhau rồi thì ba luyến tiếc dùng, hôm nay...

Đem roi mây đưa cho Chu Tiến, dỗi đi đến bên sofa quỳ xuống, hai tay đặt nơi thắt lưng, suy nghĩ một lúc, do dự một chút, nếu như ba nhìn đến thương trên người mình... Trong đầu đột nhiên xẹt qua một ý tưởng, nhẫn tâm đem hai lớp quần kéo xuống đến đầu gối, mông cùng không khí tiếp xúc thân mật, mặt đỏ ửng hơi hơi cúi đầu nhìn vào đầu gối cùng đợi đau đớn đến...

Không ngoài dự liệu, Chu Tiến đi đến cũng không có trực tiếp đánh mà cầm lấy áo sơ mi vén lên, trên lưng từng lằn từng lằn roi rõ ràng hiện lên, mông cũng xanh tím sưng sưng, miệng vết thương vời mới bắt đầu kết vảy, quả nhiên là thương mấy ngày trước.

"Đây là ai đánh?" Chu Tiến trong mắt hiện lên ánh tàn nhẫn, hàn ý bắt đầu lan tràn.

"Con không nghe lời, ba con đánh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro