Chương 23: Cha con đại chiến III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Cha con đại chiến III

Hãn Hải trả lời một câu thành công làm cho Chu Tiến nổi cơn thịnh nộ đang cố gắng kiềm nén. Roi mây trên tay liên tiếp đáp xuống trên mông Hãn Hải, liên tiếp mấy roi, Hãn Hải đau đến phát run, kêu thảm vài tiếng hét lên bên môi rồi nhẫn nhịn.

Vết máu chảy qua đùi, nhiễm đỏ cả một mảng quần trắng. Một roi mây rơi xuống là một dòng màu chảy ra, người dùng roi mây lại không một chút thương tiếc, như trước vô tình một chút lại một chút tăng thêm lực.

"A..." Hãn Hải không nhịn được với tần suất đánh như vậy, nhịn không được thấp giọng rên rỉ phát tiết thống khổ.

"Đau? Ngươi còn biết đau, vì cái gì để cho hắn đánh ngươi, hắn có tư cách gì đánh ngươi, hả." Chu Tiến mắng, cũng chậm lại tốc độ hạ roi nhưng Hãn Hải vẫn có thể cảm nhận được 'trọn vẹn' đau đớn.

Bản tính quật cường lại chiếm lấy toàn bộ tinh thần của Hãn Hải, chiếm đoạt não cậu: "Người là...baba của Triển Hãn Hải ta...ba... Đương nhiên... Đương nhiên là có... tư cách...giáo huấn ta...Ân... A..."

Chu Tiến dùng toàn bộ khí lực đánh xuống một roi làm cho Hãn Hải đau thở không ra tiếng, ngón tay trắng bệnh nắm chặt lấy chân mình, mặt khác lại hung hăng cắn lấy cánh tay mình, chịu đựng mông đau nhức, thừa nhận lửa trời đang cháy bừng bừng...

"Ta có nói với ngươi chưa về việc không bao giờ được xưng họ mình 'Triển'? Ngươi rốt cuộc có đem ta để vào mắt hay không, hắn là ba ngươi, ta là kẻ thù của ngươi có phải hay không? Ta nói rồi một trăm roi mây, một roi cũng không thiếu, lên sofa nằm sấp đi." Chu Tiến hai mắt đỏ bừng, hoàn toàn không để tâm đến việc con trai có thể chịu đựng được một trăm roi mây tiếp theo hay không, hiện trong lòng chỉ có ghen tị ghen tị và ghen tị. Ngọn lửa như có thể bùng cháy hết tất cả mọi thứ.

"Sau một trăm roi mây này chúng ta không có bất cứ mối quan hệ nào nữa, ngươi muốn nhận ai làm baba, muốn theo họ ai thì cứ theo ta sẽ không nói gì nữa, từ nay về sau sự sống chết của ngươi không liên quan gì đến ta. Ta buông tay."

Hãn Hải kinh ngạc, hàn ý trong mắt lập tức đông lại, kinh hoảng nhìn Chu Tiến. Ba, ba thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Tâm tính lương thiện hay lạnh lùng, chỉ cần là họ 'Triển' thì không phải là con của người sao? Ba, người thật sự nhẫn tâm...

Nhìn thấy sự lạnh lùng trên gương mặt của Chu Tiến khiến cho Hãn Hải như bị đẩy vào vực sâu không đáy, nguyên lai, tất cả mọi chuyện đều do cậu tự cho mình là đúng, thua một lần vẫn mãi mãi chẳng thể thắng được. Một trăm roi mây kết thúc tình cha con, nguyên lai tình cha con là một loại tình cảm có giá rẻ như vậy!

Ba, người làm sao có thể tin tưởng con trai sẽ nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy; mặc dù trước kia bị người xem như phản đồ, hiểu lầm người không cần con; mặc dù người nổ súng với con, con cũng không dám không chịu... Hôm nay con trai nói ra những lời nói đó chỉ vì muốn có thể đổi lấy một chút sự chú ý từ người nhưng lại đổi lấy sự buông tay của người. Nhưng là, lúc này đây, con lại thua rồi... Dùng ân đoạn nghĩa tuyệt để đổi lấy một câu buông tay của người, kết quả như vậy tuyệt đối không phải là điều con muốn...

"Ba... Không cần..." Hãn Hải bây giờ giống như mội chiếc xuồng nhỏ lênh đênh trên đại dương mênh mông rộng lớn không tìm thấy phương hướng về nhà, chỉ có thể khuẩn cầu.

"Hoặc là đáp ứng ta ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn, từ nay về sau không can thiệp vào chuyện của ta với hắn ta sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra; hoặc là một trăm roi mây, ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt quan hệ cha con, ta buông tha cho Triển Hạo. Hai con đường này là do tự ngươi chọn, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, ta cho ngươi quyết định."

Hãn Hải tuyệt vọng cuối cùng nước mắt cũng rơi, thật sự như vậy sao? Ba... Người có biết con thật rất để ý người...

Hãn Hải cúi đầu mặc lại quần, chậm rãi đứng lên.

Sắc mặt Chu Tiến có hơi dịu lại, con trai chung quy vẫn là con mình.

Đau, đã không muốn phải phải lòng, nếu nhất định phải lựa chọn, để cho ta một mình gánh vác đi...

Hãn Hải đi đến trước mặt Chu Tiến, tinh tế nhìn ba, tựa như muốn đem hình ảnh khắc sâu trong lòng.

Chu Tiến vuốt ve mặt con trai, con trai luôn làm cho người khác phải đau lòng. Hôm nay thật sự rất tức giận, không có hảo hảo nhìn con trai.

"Đừng trách ba bức con ra quyết định, ba chỉ là muốn tốt cho con."

Hãn Hải ôm chặt lấy ba, vùi đầu vào cánh tay vững chắc của ba, không tiếng động rơi nước mắt: "Ba..."

Chu Tiến "Ân" một tiếng.

"Ba... Thực xin lỗi..." Hãn Hải lại nói một câu.

Chu Tiến vỗ vỗ lưng, trấn an con trai.

"Ba, ba, baba!" Hãn Hải không ngừng gọi.

Chu Tiến nhíu mày, lại nghe con trai nhỏ giọng nói: "Ba, Hãn nhi về sau không ở cạnh người phải tự chiếu cố thật tốt cho chính mình."

Hãn Hải nhẹ nhàng buông ra ba, cảm thấy thật áy náy ánh mắt âm trầm của ba. Cúi người nhặt lên lại roi mây đưa đến tay ba. Hãn Hải không dám nhìn thẳng vào ba, biết rất rõ bản thân không thể nào có thể chịu đựng được ánh mắt thất vọng đó.

Chu Tiến không có tiếp nhận, nói: "Đến cùng ngươi vẫn chọn hắn." Trong giọng nói không thấy sự bình tĩnh mà chỉ thấy bi thương.

Hãn Hải nửa quỳ, trên tay vẫn cầm roi mây, cúi đầu. Dùng trầm mặc trả lời Chu Tiến.

Tay Chu Tiến có chút run rẩy, tiếp nhận roi mây có chút không được tự nhiên.

Hãn Hải đứng dậy đi đến sofa, nhẹ nhàng cởi ra quần. Cởi quần đối với cậu là một sự tra tấn, vừa rồi gấp gáp nên máu thấm vào quần, đau quá nhưng lại không muốn để cho ba chờ. Khẽ cắn môi, dùng sức kéo luôn chướng ngại cuối cùng, trên mặt trắng bệch đầy mồ hôi, vô lực nằm sấp xuống sofa, cái mông thê thảm nâng cao lên.

"Một trăm roi mây, ba không cần phải lưu tình, Hãn nhi nhận được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro