Chương 26: Lòng nóng như lửa đốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Lòng nóng như lửa đốt

Chu Tiến đem dược trở lại phòng Hãn Hải, nhìn thấy Hãn Hải đã không còn ở đó, nhìn dây thừng dưới sàn, cửa sổ mở, hắn tức giận đập mạnh bình dược xuống sàn. "Xú tiểu tử!"

Cuối cùng vẫn là lo lắng nhiều hơn tức giận, trời mưa như vậy, mà nó lại bị thương nặng, làm sao có thể tự chiếu cố bản thân đây?

Chu Tiến nghĩ đến đó, trong lòng bỗng khuẩn trương, vội vàng chạy ra ngoài, ngay cả dù cũng không mang theo.

Chạy trong mưa, con trai sớm đã không thấy bóng dáng, bên này thông rất nhiều đường không biết con trai chạy đi hướng nào. Mưa gió lạnh ướt đẫm cơ thể hắn, sự lạnh lẽo này làm cho hắn tỉnh táo lại, thật sự mình đã quá kích, tại sao lại không nghĩ đến con trai có lẽ quá quẫn bách nên mới quyết định như vậy.

Chu Tiến hối hận bức con trai đến như thế. Nếu đối nghịch với Triển Hạo mà kết quả lại mất đi con trai, mọi chuyện như vậy còn ý nghĩa gì nữa chứ? Con trai đau đớn dưới roi mây, thống khổ lựa chọn, tại sao mình lại quên con trai lúc trước vì trở về đã chịu nhiều tổn thương, như thế nào hoài nghi mình không cần nó, Chu Tiến a Chu Tiến, ngươi từng vì hiểu lầm mà trách phạt con trai qua, vì sự ngu xuẩn của nó mà tức giận. Ngươi làm sao có thể thiếu tự tin với tình cảm cha con huyết thống này cơ chứ, ngươi làm sao có thể dùng phương thức ngu xuẩn như vậy mà thử thách con trai chứ?

Thương tâm khổ sở không phải chỉ mình mình mới có, con trai cũng có. Là mình đã lừa gạt trước, con trai phản ứng như vậy cũng là bình thường, thật sự là tức giận quá thành hồ đồ, hạ nặng tay như vậy.

A Đồng, em ở trên trời linh thiêng sẽ trách anh sao? Nhất định em sẽ trách anh không hảo hảo chăm sóc con trai, ngược lại còn trách phạt con quá nghiêm đi! Thực xin lỗi.

"Ba... Không cần... Không cần phế đi chân của con! Cầu ngài, hãy nghĩ đến mẹ..."

A Đồng, anh vậy mà lại nghĩ đến việc phế chân của con, nếu không phải con trai gọi em, anh thật sự liền...

Mưa che tầm mắt của hắn khiến hắn nhìn không rõ phía trước, vừa nhìn xung quanh vừa lau nước ở mắt, sợ nước che mất tầm nhìn. Bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, đâm vào một chiếc xe đang chạy đến rồi té ngã, người trên xe vội vàng xuống xem xét, nhìn đến Chu Tiến không có việc gì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chu Tiến thật ra không có thời gian cùng người lái xe xem xét, đứng lên cũng không để ý người tông mình. Vội vàng chạy đi tìm Hãn Hải.

Ra khỏi khu biệt thự là khu dân cư náo nhiệt, mặc dù là ngày mưa nhưng vẫn náo nhiệt như ngày thường. Hãn Hải thực thích nơi này, con hắn chính là không chịu ngồi yên. Trong biển người bao la này, con hắn có thể ở sao? Đi vào quán cơm nhỏ Hãn Hải thường đến, thân người ướt đẫm, ông chủ vốn tưởng rằng là người lôi thôi gì, tập trung nhìn thì biết là Chu Tiến, vội vàng tiếp đón: "Ông chủ Chu, sao lại không đem theo dù, mưa lớn như vậy mà."

Chu Tiến hỏi: "Ông chủ, Hãn Hải nhà ta có đến đây hay không, hoặc là ngươi có nhìn thấy nó không?"

Ông chủ nói: "Có a, hơn một tiếng trước ta thấy nó đi vội vàng trong mưa, ta gọi nó nhưng nó không trả lời lại ta." Vừa rồi hắn quả thật thấy Hãn Hải từ nơi này, một bộ dạng chật vật, hiện tại thấy Chu Tiến cũng đi ra, trong lòng cũng đoán được phần nào.

"Thật sự? Đi bên nào?" Chu Tiến như cá gặp nước, trong ánh mắt lập tức có ánh sáng.

"Ta thấy nó gọi một chiếc taxi rồi không thấy nữa. Ông chủ Chu, có phải hay không đứa nhỏ nháo? Hiện tại đứa nhỏ cần phải cưng chìu, đừng nghiêm khắc quá."

Cưng chìu? Chu Tiến bỗng nhiên chua xót, đứa nhỏ nhà khác được cưng chìu từ nhỏ đến lớn mà đứa nhỏ của hắn lại mang theo một thân thương rời nhà trốn đi. Mưa lớn như thế này, vết thương còn chưa kịp xử lí, đứa nhỏ chịu được sao?

"Cảm ơn ông chủ, không có việc gì chỉ là con trai cáu kỉnh thôi."

Đợi Chu Tiến đi xa, ông chủ mới nhớ đến lại không làm một món cho ông chủ Chu đem về nhà. Hãn Hải thường hay đến đây ăn, theo như lời thằng bé nói thì có hương vị của nhà, ăn rất ngon. Chu Tiến đau lòng con trai nên cũng thường xuyên đến đây, có đôi khi đi công việc về ghé vào mua về cho con trai. Ông chủ nhiệt tình mà đứa trẻ kia cũng vậy, cho nên ông chủ cũng rất thích hai cha con họ.

Trở lại biệt thự, đi vào phòng con trai, người đầu tiên Chu Tiến nghĩ đến chính là Triển Hạo, con trai có thể hay không về Triển gia, hay là về trường học. Thật sự là hồ đồ, con trai có di động. Vội lấy điện thoại gọi ngay cho con trai, chuông điện thoại lại quanh quẩn trong phòng, Chu Tiến thở dài một hơi, con trai buông tay. Tiếng chuông dừng lại rồi lại vàng lên, Chu Tiến bắt điện thoại của con trai, một giọng nói xa lạ vang lên: "Hãn Hải, sao cậu còn chưa về?" Đối phương dường như là bạn của Hãn Hải.

"Ta là ba của nó."

Đối phương sửng sốt, vội hỏi: "Xin chào bá phụ. Con là bạn học của Hãn Hải, Hoa Bân. Thì ra là về nhà, con yên tâm rồi." Hoa Bân cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, 'Tiểu tử thúi Hãn Hãi ngươi chết nơi nào' may mắn là vừa nãy không nói gì thêm.

"Ý của con Hãn Hải không về trường học?" Chu Tiến dự cảm không lành, đại học Nhã Thuyền có tuyến xe công cộng riêng, cũng chỉ 40 phút lộ trình, đi taxi phải nhanh hơn mới đúng a.

"Đúng vậy a, không có. Bá phụ, ý của người là..." Hoa Bân cũng bất an, Hãn Hải không phải xảy ra chuyện gì đi.

"Bạn học, Hãn Hải tạm thời không đi học một thời gian, nhờ con xin phép giúp Hãn Hải nghỉ nửa tháng, cảm ơn con." Chu Tiến nói xong tắt máy. Bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ, Triển Hạo, là ngươi sao?

Lẳng lặng ngồi trên sofa, không kịp thay quần áo, không kịp lau khô người, tâm phiền ý loạn ngồi, thời gian trôi nhanh, lại một giờ nữa trôi qua. Cuối cùng đưa ra quyết định, hắn run run nhấn một dãy số, giọng nói trầm ổn của đối phương truyền đến.

"Chu Tiến?"

"Đúng vậy."

"Có việc?"

"Hãn Hải ở chỗ của ngươi?"

"Không có, không phải nó ở trường học sao?"

"Triển Hạo, chúc mừng ngươi a, dưỡng phụ như ngươi còn hơn cả thân phụ như ta. Con ta vì ngươi mà rời nhà bỏ đi, ngươi cao hứng đi."

Chu Tiến vẫn lửa giận bốc lên. Buồn bực, khẩn trương, lo lắng, sợ hãi, khủng hoảng cứ bao trùm lấy tim hắn, con trai không ở trường cũng không ở Triển gia, nó ở đâu được cơ chứ? Hỏa đầy mình không biết phát tiết nơi đâu, cuối cùng phát hỏa với người trong điện thoại.

Bên kia truyền đến thanh âm đập bàn, tiếp theo là giận dữ hét lên: "Ngươi nói cái gì? Người làm gì Hãn nhi?"

Chu Tiến cười lạnh: "Hừ, Triển Hạo ngươi nhớ kỹ cho ta, Hãn Hải hôm nay chịu 100 roi mây đều là vì ngươi, đây là ngươi thiếu nó, ngươi thiếu nó." Nói xong cúp điện thoại, hai tay vô lực buông. Thiếu con trai đâu chỉ có mình Triển Hạo...

Bên kia, Triển Hạo nóng lòng sốt ruột, Hãn nhi bị thương, chưa trở về nhà, vậy đang ở nơi nào, ở nơi đâu?

"Ngẫu Nhiên, lập tức phái người đi tìm Hãn nhi, nhanh lên, tìm được lập tức báo cho ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro