Chương 25: Đào thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Đào thoát

Hãn Hải cúi đầu không dám nhìn ánh mắt Chu Tiến. Sự tức giận của ba có dùng đầu ngón chân cậu cũng có thể cảm nhận được. Nhưng là, ba đến làm cái gì, đưa mình đi sao?

Chưa mở miệng, Chu Tiến đẩy Hãn Hải, Hãn Hải thuận thế liền ngã trên mặt đất, đau đến thấu trời xanh lại bị Chu Tiến kéo dài đến trên giường. Hãn Hải hoảng sợ nhìn ba, không biết ba muốn làm cái gì.

Chu Tiến khóa cửa phòng, không biết từ đâu lấy ra sợi dây thừng, đem con trai trói lại.

Hãn Hải vốn cả người đang đau, lại bị như vậy càng thêm đau hơn gấp bội.

Chỉ thấy Chu Tiến chờ cậu, lạnh lùng nói: "Nghĩ muốn rời đi nhà này, nhà này thật sự không thể lưu được ngươi sao?"

Hãn Hải không dám trả lời, cậu hiểu được, ba vẫn không thể chấp nhận lựa chọn của mình, ba là đổi ý, ba sẽ không để cho mình đi.

"Tiến ca đổi ý?"

"Tiến ca? Hừ! Ngươi gọi như vậy lần nữa thử xem." Chu Tiến giận dữ, vốn đã nổi giận trong bụng, Hãn Hải cư nhiên lại chọc hắn nổi giận lần nữa.

Hãn Hải nhếch miệng, trên môi khô nứt, trong lòng thập phần khó chịu: "Vậy gọi là gì? Chu lão đại, hay là...BA..."

Chu Tiến nghe con trai nói xong lửa giận bốc lên đỉnh đầu, liền tát nó một cái: "Ngươi gọi người ngươi yêu đó, nhưng ngươi đừng mơ tưởng rời đi ngôi nhà này, ngươi mà đi thì nhìn ta đánh bại Triển Hạo như thế nào. Ta thật muốn thấy thời điểm Triển Hạo trắng tay, ngươi sẽ chọn ai."

Hãn Hải trong lòng chợt lạnh, ba cần gì phải làm như vậy, cả hai người đều ta người mà con quan tâm nhất, ba thật sự muốn đẩy con vào bước đường cùng hay sao?

Chu Tiến để Hãn Hải lại một mình liền đi ra khỏi phòng. Hãn Hải trong lòng nóng như lửa đốt, cậu không thể ở lại chỗ này, cậu không thể bị giam...

Hãn Hải ngồi thẳng, ngón tay linh hoạt di động mở dây thừng đang trói mình ra, mở cửa sổ, thả người nhảy trực tiếp từ lầu hai xuống. Đi ra ngoài biệt thự, vừa rồi đã dùng quá nhiều sức lực, khi nhảy xuống đất cậu thở hồng hộc, trên người ướt nhẹp. Lạnh quá, đau quá, chỉ sợ rằng vết thương đã nhiễm trùng. Hãn Hải không dám nghỉ lâu, lập tức chịu đựng mệt mỏi đau nhức rời đi.

Gọi một chiếc taxi, sắc mặt của Hãn Hải làm cho người tài xế trung niên chấn động. Hãn Hải sờ túi mới phát hiện trên người một phân tiền cũng không có, ngượng ngùng nhìn tài xế, tài xế cũng không phải là người không thông tình đạt lý, trời mưa như vậy đứa nhỏ này chỉ sợ là phải chạy về nhà đi. Này hỏi muốn đi đâu mà không đề cập đến giá cả.

Hãn Hải cảm động, trên đời này vẫn còn người tốt nhưng cậu thật sự không biết mình muốn đi đâu. Cậu không thể đi thành phố S cũng không thể ở lại nơi này. Bị thương nặng như vậy lại mắc mưa, cảm giác trên mặt có chút nóng lên rất là khó chịu. Trên người không có tiền, bác tài xế tốt bụng nhưng là đến bệnh viện rồi bác sĩ hỏi thương này thế nào mà có thì lại không thể nói được, ngủ ở khách sạn thì cũng không có tiền. Nhưng này không phải là chủ yếu, cậu thầm nghĩ rằng mình phải nhanh chóng rời xa nơi này.

Vì thế nhanh chóng cởi ngọc bội trên cổ, giao cho bác tài xế. Tài xế này cũng đã trung niên nên tất nhiên cũng hiểu biết một chút là khối ngọc này rất giá trị, nhưng là khó hiểu nhìn Hãn Hải.

Hãn Hải nói: "Đại thúc, ta cần phải đi, muốn đem khối ngọc này trước gửi cho thúc, qua một thời gian ta sẽ đưa cho thúc gấp đôi để đổi lại nó, được không?"

Đại thúc xem mặt Hãn Hải không giống như là người xấu, sắc mặt lại không tốt, vội vàng nói: "Ngọc bội này ta mua không nổi a, trên người của ta hôm nay chỉ kiếm được có mấy trăm đồng. Tiểu tử nếu ngươi có chuyện gấp thì trước ta không thu tiền ngươi, đưa ta một cái phương thức liên lạc, đến lúc đó nhớ trả lại cho đại thúc là được. Ta đưa ngươi đi trước."

Hãn Hải cảm kích nhìn đại thúc, nhớ kĩ dung mạo của thúc, vội vàng nói tạ ơn.

"Đại thúc, ta muốn đi ra nhà người thân ở ngoại thành, thúc đưa ta đến vùng ngoại thành, còn lại ta tự đi là được."

"Hảo."

Mưa to tầm tả, Hãn Hải cảm thấy cả người đều lạnh, quần áo đơn bạn trong đêm mưa gió bão bùng nhìn có vẻ yếu đuối quá, vết thương đang gào thét đau đớn. Cậu tiếp tục đi, nơi này chắc là ba sẽ không tìm được. Sau này, cậu muốn đi đâu, hiện tại nơi nào cũng không đi được, bạn nè người thân giờ cậu không thể tìm ai, phía sau, cậu chỉ có một mình.

Đầu hảo đau, rời đi nhà mấy tiếng, cậu cư nhiên có thể đi được đoạn đường xa như vậy. Xem ra tuy rằng ba đánh đau, đánh nặng nhưng không có hướng mấy chỗ tổn hại nặng mà đánh, chịu một lúc cũng không đau lợi hại như vậy. Nhưng là mấy vết thương trên đùi đau đớn vô cùng, mỗi bước đi đều là tra tấn, cậu cứ đi một chút rồi dừng, phía trước giống như có đèn, có nhà người dân sao? Có lẽ ngọn đèn mông lung làm cho Hãn Hải có thể yên ổn phần nào, nhưng là buộc thần kinh thả lỏng nhất, dựa vào sự đau đớn ở đùi mà cố gắng thanh thỉnh nhưng trong nháy mắt liền sụp đổ, cứ thế ngất xỉu trong mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro