Chương 46: Say ông ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46: Say ông ý

Gió biển gào thét, vào mùa này ở nơi đây luôn khiến cho người ta khiếp sợ. Tụ Mộc Nhai luôn là nơi như vậy, ba năm trước cũng vậy, ba năm sau cũng là như vậy.

Phía sau Triển Hạo dẫn theo Hãn Hải, Thôi Mạnh dẫn theo La Thủ Sơn, chia ra đội ngũ của hai bên. Mà Hiên Viên Minh Phàm ở đối diện, Mạnh áp Hoa Bân. Hoa Bân hai tay bị trói ngược ra phía sau lưng, không thể cử động được.

Ở nơi trống trải như thế này lại có một cái bàn và vài cái ghế, nhưng thực tế thì chỉ có ba người ngồi. Thế nhưng tựa như vẫn đang chờ ai khác nữa.

Đợi khi mọi người đều đã ngồi xong, Hiên Viên Minh Phàm vẻ mặt cười cười nói: "Triển Minh chủ, hôm nay mời các vị đến đây là vì chuyện của ba năm trước. Hiên Viên gia môn bất hạnh, nghịch tử thiếu chút nữa đã hại chết Thiếu chủ, nay Hiên Viên không dám làm việc thiên tư, nghịch tử này giao cho Minh chủ tự xử lý. Mạnh!" Nói xong cho Mạnh một ánh mắt, Mạnh hiểu ý áp Hoa Bân đến trước mặt Triển Hạo, đạp một đạp ở sau đầu gối một đạp, khiến cho Hoa Bân quỳ trên mặt đất.

Nhìn Hoa Bân trên trán toàn là mồ hôi, cậu nhíu mày, lần này tuyệt đối không nhẹ.

Triển Hạo thản nhiên cười: "Hiên Viên gia chủ, người này thật là con của ngươi sao? Ta nhớ rõ Hiên Viên Diệp đã sớm chết, ta tận mắt nhìn thấy nó trượt xuống Tụ Mộc Nhai này. Từ đây ngã xuống không chết thì cũng làm mồi cho cá. Huống chi, Hiên Viên Diệp là hình hài này?"

Hiên Viên Minh Phàm mặt lạnh nhìn Hoa Bân đang quỳ trên đất, âm thanh phát ra lạnh lùng: "Nghịch tử này ba năm trước tìm được đường sống trong chỗ chết, thay hình đổi dạng, mai danh ẩn tích, ngay cả ta trước kia cũng không tìm được hắn."

Triển Hạo ha ha cười: "Ta thật không rõ, đây vốn là một chuyện tốt a! Nói vậy, Hiên Viên gia chủ vậy mà nhẫn tâm giao đứa bé này cho ta đâu? Nó không phải là con trai ngươi?"

Hoa Bân nghe thấy vấn đề này, theo bản năng nhìn Hiên Viên Minh Phàm. Hắn rất không hiểu ba sẽ trả lời vấn đề này thế nào, hắn nhớ rõ ba từng tuyệt nói với hắn, hắn biết quá nhiều...

Hiên Viên Minh Phàm đoan chính nói: "Nghịch tử như vậy ta không thể nào chấp nhận. Khởi vì một người như vậy không xứng đáng để Hiên Viên ta để tâm."

Nội tâm bi thương không thôi. Mày còn trông mong gì nữa, không phải đẫ hết hy vọng rồi sao? Làm gì cứ tự muốn rước lấy nhục vào thân.

"Nga? Nói như vậy, Ngẫu Nhiên, đem đứa bé lại đây." Thời điểm Ngẫu Nhiên nâng Hoa Bân lên, Hoaa Bân bị đá một đá vừa rồi không nhẹ, cả khi đứng lên cũng đều là tra tấn. Đôi con ngươi không thấy được ánh sáng.

Nếu như mọi chuyện có thể dơn giản như vậy, Hiên Viên Minh Phàm sẽ không đảm đương nổi cái danh hiệu cáo già này.

"Triển Minh chủ không muốn biết là ai đã giúp hắn, không muốn biết trong Đạt Minh có ai phản bội sao?" Hiên Viên Minh Phàm giả lã cười.

Cậu cười lạnh, quả nhiên, ý không ở trong lời.

Triển Hạo bỗng giận tái mặt, "Ngươi có ý gì?"

"Đứa nhỏ Diệp nhi này có thể chạy thoát, đều là dựa vào Triển Thiếu chủ đây thủ hạ lưu tình a!" Hiên Viên Minh Phàm nhìn Hãn Hải cười cười.

Người này quả nhiên âm hiểm, hắn cơ bản không thèm để ý Hiên Viên Diệp sẽ thế nào, mà là hắn muốn mạng của Hãn Hải. Quá độc ác!

Lúc này Thôi Mạnh bỗng nhiên cười thành tiếng: "Hiên Viên gia chủ, thật sự là làm cho Thôi mỗ nhìn được một trò hay a."

Hiên Viên Minh Phàm giật mình, hắn vốn nghĩ Thôi Mạnh chỉ đến để xem náo nhiệt, không ngờ hắn lại đứng ra lên tiếng.

"Thôi tiên sinh, không biết ngươi có cao kiến gì không?"

Thôi Mạnh cười nói: "Hiên Viên gia chủ ngày trước bắt cóc con trai cưng của ta, Thôi Mạnh ta đã vì ngươi là kẻ yếu nên không chấp, nhưng không nghĩ đến, ngươi vậy mà đem con trai ta thành người của ngươi, còn bịa ra chuyện con trai của chính ngươi sống lại, thật sự rất phấn khích đâu. Thiên nhi, con nói thử xem."

Hoa Bân tuy rằng đau, nhưng vẫn là cười cười, "Đúng vậy a. Ba, vị Hiên Viên này thật đúng là thú vị a." Ánh mắt của hắn có chút xa xưa, tựa như tất cả đều không có gì hết.

Hiên Viên Minh Phàm lắp bắp kinh hãi, đây là chuyện gì? Vốn tưởng rằng giao con trai của mình ra là có thể đẩy việc Hãn Hải làm chuyện thiên tư lên rồi, hoàn toàn không ngờ đến bỗng nhiên xuất hiện ra một Thôi Mạnh.

Hắn tự nhiên không nhiên, Hãn Hải nếu đã xin được Triển Hạo tha cho Hoa Bân, tự nhiên Triển Hạo sẽ tìm cho Hoa Bân một cuộc sống danh chính ngôn thuận. Ngày đó Thôi Mạnh hứa hẹn sẽ giúp Triển Hạo, Triển Hạo cũng không khách khí, liền muốn Thôi Mạnh nhận Hoa Bân làm con nuôi. Thôi Mạnh vốn làm người ngay thẳng, nghe nói Hiên Viên Minh Phàm như vậy lòng căm phẫn không thôi, hơn nữa đứa nhỏ Hoa Bân này hắn cũng rất thích, nên liền nhận ngay.

Hiên Viên Minh Phàm nổi lên ánh mắt nguy hiểm, âm trầm nói: "Ngươi nói, nó là con của ngươi?"

Thôi Mạnh cười, "Tất nhiên, con ta Thôi Thiên, ta là ba của nó, làm sao có thể nhận sai người."

"Thôi tiên sinh, con trai cả của ngươi không phải đã chết rồi sao? Hơn nữa là chết ở..." Hắn theo bản năng nhìn về phía La Thủ Sơn.

Thôi Mạnh cười càng khoái trá, "Hiên Viên gia chủ thật chê cười, ở trong giang hồ nhiều năm như vậy, đã sớm phải hiểu được 'mắt thấy là thực, tai nghe là giả' đạo lý này chứ. Hơn nữa nếu như Thiên nhi chết trong tay của Sơn nhi, ngày hôm nay Sơn nhi làm sao có thể đứng bên cạnh ta? Ha hả, bên ngoài luôn đồn đãi Sơn nhi vì giết Thiên nhi bị ta phế đi cánh tay. Hiên Viên gia chủ có muốn nghiệm chứng một chút tay của con ta đến cùng có thể dùng được nữa hay không."

Vừa dứt lời liền nghe Hãn Hải la lên: "Ba! Sao ba lại đến đây?"

Hạo,Hạo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro