Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe nhanh chóng khởi động, lái xe không bắt chuyện, cô nghe tiếng rì rì của điều hòa, mặc kệ hơi nóng ngoài cửa sổ luồn qua khe kính táp lên mặt. Hai mươi phút sau, cô đứng đối diện với biển hiệu lớn khắc tên trường trung học. vẫn con đường cũ, thẳng tắp, không rộng lắm, bóng râm của hàng cây ven đường che đi cái nóng như thiêu như đốt. Nhà mặt đường đều trang trí kiểu giả cổ, treo hoành phi, tường quét vôi mới. Biển tên trường mới thay, phòng học mới xây,sân tập thể thao xi măng cũng mới rải lại, rất nhiều ký ức năm đó của cô được tô điểm lại.

Quán cũ ven đường bên kia đã dỡ bỏ một nửa, Châu Huyền dừng trước cửa một trong các quán đó, ngẩng đầu nhận ra biển hiệu "Sạp phô mai Thái Nghiên" ban đầu, giờ gọi "Quán phô mai Thái Bạch." Cô bước vào, phát hiện mặt tiền cửa hàng vẫn rất hẹp, chỉ có thể đủ chỗ cho một bàn hai người, còn lại lối đi nếu khách hơi mập một chút thì sẽ phải cố hết sức mới len qua được. Ánh sáng trong quán mờ mờ, trên tường treo một bảng giá cũ mà chủ quán đã dùng hơn chục năm. Cô men theo bàn gỗ đi vào, lấy một bát phô mai hạnh nhân ướp lạnh. Người thu tiền là một phụ nữ trung niên trên dưới bốn mươi, trả lại cô mấy đồng tiền cũ nhàu nát. Bưng bát phô mai, Châu Huyền tìm được chỗ ở bàn duy nhất gần đường, cô ngồi xuống, cởi áo khoác.

Trong quán không hề nóng, tiếng quạt vù vù trên tường, chẳng mấy chốc đã chuyển tới vị trí trên đầu cô, mang theo chút gió mát. Cô không ăn phô mai hạnh nhân ướp lạnh, chỉ ép chặt tay cho mát rồi đưa tay xoa lên mặt, lặp lại nhiều lần, khiến hai má mát hơn. Anh ấy kết hôn rồi, cùng Trương Tú Tú. Câu nói ấy lóe lên trong đầu rồi lại bị cô cố tình che giấu. Châu Huyền cảm thấy tiếng vù vù của quạt điện khuấy đảo nhịp đập trái tim khiến nó trở lên hỗn loạn, giống như bệnh nhân mắc bệnh nặng gần đất xa trời, nảy lên một cái rồi lại hụt một cái.

Hơn một năm trước Mỹ Anh từng cảnh cáo, cô không tin.

Mỹ Anh nói: "Cậu đừng ngốc nữa, cái gì rồi cũng đều thay đổi".

Cô còn hỏi ngược lại Mỹ Anh: "Ai nói?"

Bây giờ cô đã biết, đúng vậy. Theo thời gian, cái gì rồi cũng đều thay đổi, hơn nữa thay đổi một cách triệt để. Cho dù ngồi trong quán cũ năm đó, ăn phô mai hạnh nhân năm đó, cô cũng không thể trở lại mười mấy năm trước. Rút di động ra, Châu Huyền đọc lại hai tin nhắn của Mỹ Anh, cô muốn xóa tin nhắn chỉ có hai chữ đó đi. Tay đặt trên phím xác nhận xóa, nhưng lại không ấn. Rất nhiều năm rồi, Châu Huyền chưa từng chủ động nhắc tới cái tên Trương Tú Tú. Không phải cô không nhớ, mà nhớ rất rõ. Họ chưa từng là bạn, cũng không phải kẻ thù mặt đối mặt. Ngoài cùng lớp cấp hai ra, họ không tiếp xúc nhiều, sau khi lên lớp mười một chia lại lớp, đến cơ hội vô tình gặp mặt ở hành lang cũng rất ít. Khi những học sinh mũi nhọn như Kim Tuấn Miên, Ngô Lộc Hàm, Trương Nghệ Hưng hợp thành "lớp học sinh ưu tú ban khoa học tự nhiên", Trương Tú Tú cũng trong danh sách đó, còn cô tự mình cầm kết quả phân lớp đứng trong hành lang khổ sở tìm kiếm phòng học ban xã hội.

Hai cái tên Từ Châu Huyền và Trương Tú Tú giống như chữ viết trên hai mặt của đồng tiền kim loại, không thể đồng thời xuất hiện. Cô từ bỏ là người cuối cùng vào danh sách "lớp học sinh ưu tú ban khoa học tự nhiên", đã giúp Trương Tú Tú đạt được mục đích.

Từ khi đó, ba chữ Từ Châu Huyền liền bị ép xuống mặt sau của đồng tiền kim loại, không thể trở mình. Mồ hôi trượt từ xương quai xanh vào trong áo, Châu Huyền không tìm thấy khăn giấy, dứt khoát cho phô mai áp lên mặt. Nói không ra là nóng hay oi, hay cái gì nữa. Cô phân biệt tiếng vù vù của quạt và âm thanh trong đầu mình, nghĩ rất lâu mới nhớ ra một người. Đợi phô mai hết lạnh, cô lại cầm di động, mở tới danh mục số gọi đi. Bà chủ hơn bốn mươi tuổi mang lên cho Châu Huyền một bát phô mai hạt ý dĩ, đặt cạnh cốc phô mai hạnh nhân còn chưa ăn.

Châu Huyền cảm ơn, nghiêng người dựa vào lưng ghế, trán tựa lên tấm kính. Bốn, năm giờ, cửa sắt bên đường đối diện đã mở, học sinh tản ra mỗi góc đường như thủy triều, bao gồm cả quán phô mai Thái Bạch. Thấy bọn trẻ mặc những bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình trên người, cô không nén được cảm giác có chút xúc động.

Kiểu dáng đồng phục trường giống hệt mười năm trước, màu trắng tinh khôi, tên trường học màu đỏ tươi nghiêng nghiêng thêu trước ngực. Ngày xưa, cô và Mỹ Anh từng mặc bộ đồng phục như vậy, màu trắng không tránh được bẩn, dễ bị cũ, học sinh nhà nghèo đeo bao tay áo, bọn họ không thế, nhưng cũng quý trọng như vậy, không thể chịu được một chút dầu mỡ, một tia sờn. So với Mỹ Anh, bộ đồng phục của cô còn cũ hơn vì cô mặc nó tròn sáu năm trời. Để tiết kiệm tiền cho gia đình, năm lớp bảy cô đã mua cỡ lớn dành cho trung học, trong sáu năm, người cô cũng không thay đổi nhiều.

Cô còn nhớ đầu gối trái trên quần đồng phục có một vết rách, mẹ cắt miếng vải trắng từ túi quần vá lên, tuy đường kim cẩn thận, vẫn nhìn ra dấu vết vá vào, vị trí tương tự trên đầu gối trái của cô cũng để lại vết sẹo, khi làm việc cô thường quen vuốt phẳng chỗ đó. Vì chỗ rách ấy, cô có cơ hội nói câu đầu tiên từ trước đến nay với Kim Tuấn Miên, cũng trong cùng một ngày, cô quen người anh em thân thiết của Kim Tuấn Miên là Ngô Lộc Hàm. Đáng tiếc sau khi tốt nghiệp cô không còn mặc đồng phục trường nữa, nhưng ngẫu nhiên nhìn thấy nó hai lần khi phơi đồ trong tủ quần áo. Rất nhiều việc đều đã niêm phong trong ký ức, thời trung học cô còn nhỏ, không nghĩ quá nhiều. Lớn lên biết suy nghĩ nhưng cảnh còn đây mà người đã đổi thay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro