Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quán phô mai vang lên tiếng chuông điện thoại, Châu Huyền cúi đầu nhìn di động,ngỡ của mình, sau đó mới phát hiện là của em học sinh đi qua cô.
Học sinh bây giờ cao thật, học sinh cấp hai mà trông đã lớn như học sinh cấp ba. Khi học cấp ba, nam sinh thường lớn rất nhanh, tay dài chân dài, vài ba tuần đã thấy dáng vẻ khác rồi.Sao có thể lại nhớ tới những điều này chứ?
Châu Huyền không nhìn theo nữa, khuấy cốc phô mai trước mặt.Học sinh líu lo khiến cửa hàng chật như nêm. Sau lưng áo dán vào da thịt, Châu Huyền cảm thấy nóng bức, mồ hôi lau đi lại chảy ra, đành chịu đựng. Sau khi học sinh đi hết, bà chủ đóng một cánh cửa, ánh sáng tối hơn một chút.

Lúc Lâm Duẫn Nhi đến đã là hoàng hôn, mặt trời lặn ở phía tây, nhiều người đi tản bộ ven thành hào,trong quán phô mai Nghiên Nhi ngoài Châu Huyền còn có vài bàn khách nữa. Bộ váy dài của Duẫn Nhi che đi thân hình hơi đẫy đà sau sinh, Châu Huyền nhìn thấy vẻ hạnh phúc và ổn định trên người cô ấy. Họ không gặp nhau khoảnghơn một năm rồi, lần trước gặp là khi đầy tháng con gái Duẫn Nhi. Kết hôn cùng thời gian,bây giờ Duẫn Nhi đã có con gái, cô vẫn một thân một mình,sao có thể không bùi ngùi?

Duẫn Nhi kéo ghế ngồi xuống, nắm tay cô, giống như thời còn là học sinh, coi cô như em gái.

"Hơi tắc đường, ngại quá, mình đến muộn rồi".

"Không sao!"- Châu Huyền nắm tay Duẫn Nhi

"Thực sự lâu lắm không gặp, hơn một năm nhỉ".

"Ừ, lần trước là Lân Lân đầy tháng, cậu gầy đi nhiều so với lần đó".

"Đâu có! Béo hơn rồi!".

Duẫn Nhi cũng gọi phô mai hạnh nhân lạnh, trong lúc đợi cô ấy vấn tóc lên

"Béo tới mức không ra hình dáng nữa, sau khi cai sữa cũng không gầy, đâu như cậu, mãi chẳng béo".

Cô ấy giơ tay véo véo má Châu Huyền, vẫn thân mật như xưa.

Châu Huyền cúi đầu cười gượng, xoa xoa má mình, béo gầy xấu đẹp những thứ đó cô đã không còn quan tâm một thời gian rồi.

"Sao lại chọn nơi này, bao năm không trở lại".

Phô mai được mang ra, Duẩn Nhi nghiêm túc thử một miếng:

"Vị không bằng hồi xưa, cậu thấy thế nào?".

"Cũng được mà".

Châu Huyền cầm phô mai hạnh nhân của mình, lơ đễnh ăn hai miếng.

"Cũng không giống lắm, phô mai hạnh nhân hồi trước không ngọt như thế".

Duẫn Nhi quay đầu nhìn bà chủ đứng trong quầy thu tiền và biển hiệu cũ treo bên cạnh.

"Cậu xem, lại đổi chủ rồi, mình và Thế Huân hồi đại học từng trở lại, khi đó đã đổi một lần. Sau khi Thái Bạch nhượng lại, mình luôn có cảm thấy phô mai không ngon bằng hồi đầu".

Cô chỉ mấy chiếc ghế nhựa xếp chồng lên nhau trong góc.

“Khi đó chúng ta thường tới, ngồi chỗ kia, thường một người đi xếp hàng, hai người kia chiếm chỗ, có lúc người đông còn phải đứng đợi rất lâu, còn nhớ không?”.

Châu Huyền nhìn theo hướng Duẫn Nhi chỉ, nhìn lên vạch đợi vàng sậm trên vách ngăn quầy hàng, dường như nhìn thấy chính mình, Duẫn Nhi và Mỹ Anh thời trung học, mặc đồng phục, khoác ba lô nối đuôi xếp hàng, nói chuyện với nhau, chờ một cốc phô mai nhỏ.Có lúc không đủ tiền lẻ, ba đửa còn chia nhau một cốc.

“Nhớ, đương nhiên còn nhớ”.

“Khi đó vui biết bao!”

Duẫn Nhi than một tiếng,

"Đã không quay trở lại được nữa”.

Châu Huyền trầm ngâm khuấy phô mai trong bát, ngẩng đầu hỏi Duẫn Nhi:

“Các cậu... từng trở lại?”.

“Cậu nói cùng Thế Huân?”

Duẫn Nhi gật đầu

“Khi đó đều là sinh viên nghèo, không có tiền xem phim ăn tiệm hàng ngày, hai đứa liền đạp xe đi dạo khắp nơi, chỗ nào cũng đến, cũng từng trở lại. Những ngày tháng đó thật vui, vô âu vô lo, không gặp là nhớ, ở cùng một thành phố còn thường xuyên viết thư. Trẻ con bây giờ khác rồi, toàn dùng di động, sau khi đầu phố mở McDonald, còn có mấy cửa hàng phô mai? Quán cũ trên con đường này cũng dỡ đi gần hết rồi, chỉ Kiến Nhất vẫn còn. Có điều... vị cũng không bằng hồi xưa”.

Duẫn Nhi đẩy bát phô mai trước mặt ra, chống cằm nhìn Châu Huyền,

“Chúng ta cũng khác, đều đã trưởng thành. Qua vài năm nữa, nên nói là... già rồi”.

Châu Huyền nghe xong sắc mặc ảm đạm, cô chú ý đến chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của Duẫn Nhi, cúi đầu vặn ngón tay trơ trụi của mình. Chỗ bị thương lúc trưa vẫn chưa được băng lại, để lại vết mờ đã thành vảy. Không chạm vào thì có thể bỏ qua nhưng chạm đến liền nhói đau.

“Xem mình này, toàn nói mấy thứ đó, bỏ đi, không nhắc nữa”.
Duẫn Nhi khẽ giọng trách bản thân, ánh mắt lộ rõ vẻ dịu dàng, giống như có thể nhìn thấu sự bất an của Châu Huyền

Châu Huyền thấy rất khó khăn, lắp ba lắp bắp hỏi:

“Thế Huân... Thế Huân và Lân Lân vẫn khỏe chứ? Chưa đi thăm được bọn họ...”.

“Vẫn thế, có con rồi mà chẳng thay đổi nhiều, Lân Lân bây giờ ngoan hơn rồi, nhưng lại mệt hơn trước, phải đi làm, bận công việc bận chăm chồng con, còn có bố mẹ chồng, bố mẹ mình”.

Giọng nói của Duẫn Nhi nghe ra có chút nặng nề trong đó. Những lời chuẩn bị cả chiều, Châu Huyền nhất thời vẫn chưa biết nên bắt đầu từ đâu. Không còn thân với Duẫn Nhi là khi cô bắt đầu tự tách nhóm, nhưng cũng chẳng giải quyết được một chút vấn đề, ngược lại càng lúc càng bế tắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro