Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở mắt ra, thấy có một người nằm bên cạnh mình, Lưu Hạo Nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ suýt nữa đã hét toáng lên. Cũng may là, trong vòng 0,01 giây, hắn nhớ lại toàn bộ những gì đã xảy ra tối qua, thành công tắt loa bản thân. Nhân lúc Ngô Lỗi còn ngủ, hắn cẩn thận từng chút một kéo chăn ra, rời khỏi giường nhặt lại quần áo bị vứt trên đất.

Hắn còn chưa kịp mặc đồ vào, Ngô Lỗi cũng tỉnh. Bốn mắt nhìn nhau, hai người cứng đờ vài giây, sau đó Ngô Lỗi bộc phát ra tiếng thét đầu tiên trong căn phòng này sáng nay.

Lưu Hạo Nhiên bình tĩnh tiếp tục mặc quần áo, cố ý đùa bỡn một cách lưu manh: "Tối qua còn gì chưa thấy đâu, đừng xấu hổ."

Ngô Lỗi đỏ mặt trừng hắn, nhưng không có chút lực đe dọa nào: "Không biết xấu hổ."

"Ừ, là tôi không biết xấu hổ, chủ động bò lên giường cậu." Lưu Hạo Nhiên tỉnh bơ thừa nhận, rồi tiến lại gần ngửi cổ Ngô Lỗi, "Mùi như phiên bản ngọt của tôi. Vậy tình hương của cậu đã bình thường lại chưa?"

"Chắc là ổn rồi. Để gọi bác sĩ đến kiểm tra xem." Ngô Lỗi ngồi trên giường, bình tĩnh nhìn Lưu Hạo Nhiên, không hề nhúc nhích, "Tôi muốn mặc quần áo."

"Rồi, thế tôi đi đây." Lưu Hạo Nhiên giơ tay chịu thua.

Mới sáng sớm đã có điện thoại, bác sĩ rất tức tối: "Cậu Ngô, cậu lại gây ra bệnh gì nữa thì xin hãy mời người tài khác đi, tài năng của tôi có hạn không chữa được cho cậu."

Ngô Lỗi rụt cổ như con chim cút nhỏ bé yếu ớt, ấp úng nói: "Bác sĩ, tối qua... tôi đã làm theo lời anh. Làm phiền anh bây giờ đến đây kiểm tra giúp tôi một chút."

Sau khi đến lấy máu xét nghiệm, bác sĩ rất hài lòng với kết quả kiểm tra: "Quá tốt, các chỉ tiêu đều đạt tiêu chuẩn."

Cặp đôi cưới giả đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

"Đỉnh cao của kỳ động tình lần này coi như đã qua, mấy ngày còn lại thì chú ý chút, tiếp xúc tình hương nhiều chút."

"Thanh niên trai tráng không có vấn đề gì mà chích một lần không giải quyết được." Bác sĩ nặng trĩu tấm lòng của người thầy thuốc, ân cần dặn dò, "Nếu có, thì chích thêm lần nữa."

Lưu Hạo Nhiên lơ đãng nghĩ, bác sĩ chắc là người hy vọng họ ngủ với nhau nhất trên toàn thế giới. Bác sĩ hẳn là nên đi ship cp của họ. Có thể biết được đầu tiên tin tức chấn động là bọn họ ngủ với nhau từ chính miệng chính chủ, đây chính là chuyện tốt mà bao nhiêu fan cp tha thiết ước mơ nhưng không thể thực hiện được.

Buổi sáng này có thể nói là khách rồng rắn đến nhà. Bác sĩ vừa mới đi, hai giám đốc pháp chế đã nói mình đang trên đường tới, có giấy tờ cần họ ký gấp, nói họ đừng ra ngoài.

"Cái đờ cờ mờ!" Còn chưa ngồi xuống, hai giám đốc pháp chế đã hoảng hốt nhìn nhau, đồng thanh kêu lên, "Các cậu ngủ rồi!"

Ngô Lỗi đang rót nước thì giật bắn mình run tay một cái, nước vẩy đầy đất.

Lưu Hạo Nhiên gãi đầu trông như chó Shiba, quá là ngượng ngùng: "Rõ vậy sao?"

Giám đốc pháp chế số 1 cười mỉa: "Cái mùi của hai cậu trên người nhau thật đúng là..."

"Đừng nói cho ba tôi!" Ngô Lỗi kịp phản ứng, vội vàng ngăn cản.

"Muộn rồi."

Hai vị giám đốc pháp chế đưa ra màn hình điện thoại, tin nhắn vừa được gửi trong khung trò chuyện lần lượt là "Họ ngủ rồi!!!!!!" và "!!!!!!!! Họ ngủ rồi" .

Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi! Làm sao đây làm sao đây làm sao đây?

Hai người hoảng loạn xoay vòng vòng.

"Có thể lừa được một thời, không lừa được cả đời. Chi bằng hai cậu thẳng thắn thì sẽ được khoan hồng." Giám đốc pháp chế số 2 bình tĩnh phân tích.

Nhưng ai có thể bảo đảm nếu thẳng thắn thì sẽ được khoan hồng chứ?

"Tạm thời đừng để ý cái đó." Giám đốc pháp chế số 1 móc ra một chồng giấy tờ, nói, "May mà có chuẩn bị sẵn rồi. Ký luôn đi."

Lưu Hạo Nhiên mở ra xem một chút. Mấy điều khoản trong hợp đồng y hệt như lột thẳng từ mục thể loại của pornhub xuống dán vào, khiến hắn đỏ mặt tới mang tai: "Bọn tôi đâu có đa dạng như vậy!"

Giám đốc pháp chế số 2 cười lạnh giễu cợt: "Thế thì chỉ có trời biết đất biết hai người các cậu biết."

Ngô Lỗi mất kiên nhẫn kêu lên một tiếng, rồi ký bừa tên mình lên hợp đồng miễn trách nhiệm các thương tích gây ra do quan hệ tình dục trong thời gian hôn nhân.

Sau khi có được chữ ký, hai vị giám đốc pháp chế nhanh chóng chuồn mất, dường như đã đoán được nơi này sẽ trở thành vùng thị phi không thể ở lâu. Quả nhiên, một cơn sóng tình hương với khí thế chèn ép mãnh liệt cuồn cuộn ập đến, lộ ra sự tức giận của chủ nhân, đủ để lật đảo toàn bộ người ở đó. Câu nói "thiên tử tức giận, triệu xác thây phơi, ngàn dặm máu đổ" không phải là nói chơi. Có người thật sự có thể giết người bằng tình hương.

Sắc mặt Ngô Lỗi trắng bệch: "Ba tôi tới."

Tới nhanh vậy là ngồi trực thăng qua à?

Sếp Ngô người ác không nói nhiều, ông phá cửa vào, vung nắm đấm xông thẳng tới Lưu Hạo Nhiên.

Lưu Hạo Nhiên phóng ra tình hương của mình để chống cự, cuối cùng cũng có thể cử động. Hắn theo bản năng nghiêng người đi bảo vệ mặt: "Đừng đánh vô mặt!"

Nắm tay phải đánh trúng không khí, sếp Ngô lập tức vung nắm tay trái trúng ngay bụng Lưu Hạo Nhiên.

Lưu Hạo Nhiên cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị đánh tới nôn ra.

"Thằng trời đánh, dám ngủ con trai ông! Nhà cậu chờ trời lạnh phá sản đi!" Đúng là cha con, lời đe dọa cũng giống nhau như đúc.

"Con trai chú bị chuốc thuốc còn có thể đánh ngất một Alpha. Chẳng lẽ lúc cậu ấy tỉnh táo cháu có thể cưỡng ép cậu ấy sao?" Không thể dùng đòn tay, Lưu Hạo Nhiên chỉ có thể kiên cường dùng đòn miệng, "Cháu mà không ngủ với cậu ấy thì chưa biết chừng cậu ấy sẽ không còn sống nữa! Cháu còn chưa nói là con trai chú ngủ cháu đấy!"

"Ba, sao ba bạo lực quá vậy? Chưa tìm hiểu rõ ràng đã đánh người bừa bãi vô lý."

Nóng ruột vì con mà lại bị con trai chỉ trích, sếp Ngô ấm ức, sếp Ngô quá đau lòng.

Không biết Ngô Lỗi kéo ba mình vào phòng nói gì, cuối cùng cũng vuốt giận sếp Ngô. Trước khi đi, sếp Ngô không quên bắn tia chết chóc về phía Lưu Hạo Nhiên, rồi quăng ra một câu thoại kinh điển sau khi khiêu khích thất bại: "Cậu coi chừng tôi đấy."

"Nhà cậu có luyện tập võ công độc môn nhà họ Ngô gì không? Sao mà người nào cũng đánh đau tới vậy?" Lưu Hạo Nhiên đóng vai con tôm trên sô pha, ôm bụng xuýt xoa.

"Xin lỗi." Ngô Lỗi áy náy nói xin lỗi rồi đề nghị, "Hay là tôi để cho ba anh đánh lại?"

"Cũng không cần."

Phía ba Lưu Hạo Nhiên thì lại khác hẳn.

Lúc đó sếp Lưu vẫn đang ăn sáng ở nhà. Bị giám đốc pháp chế ném bom một đống dấu chấm than, miếng bánh bao cắn dở nghẹn ở cổ họng ông, ho không ra nuốt không xuống. Bà Lưu ngồi bên cạnh dùng hết sức bình sinh, thậm chí dùng tới biện pháp cấp cứu Heimlich mới cứu được đường hô hấp của ông chồng nhà mình.

Sau khi thở được trở lại, sếp Lưu nửa vui nửa sầu: "Chắc là mình sắp thành ông bà nội rồi đó."

"Diễn giả tình thật rồi à?" Bà Lưu vui mừng khôn xiết, "Thế thì tốt quá!"

"Ôi chà, thanh niên bây giờ khó hiểu thật."

"Có gì mà khó hiểu. A đơn O chiếc, củi khô lửa bốc, thiên thời địa lợi nhân hòa, thuận theo tự nhiên." Dạy chồng xong, bà Lưu bắt đầu thả hồn tưởng tượng, "Ôi, tôi phải nghĩ kỹ xem nên đặt tên cháu nội là gì... Đi nhà trẻ nào thì được đây..."

Hôm nay bà Lưu cũng đến công ty, vừa thấy Lưu Hạo Nhiên rảnh rỗi thì tóm lấy hắn nói một thôi một hồi. Vì vậy, Lưu Hạo Nhiên giải thích với mẹ hắn lần thứ 108 ngàn trong ngày hôm đó: "Mẹ, quan hệ của bọn con thật sự không phải như mẹ tưởng."

"Sao con biết mẹ đang tưởng loại nào? Chẳng lẽ con cũng đang tưởng giống vậy?"

Lưu Hạo Nhiên vội vàng chối phắt: "Không phải, không có, mẹ đừng nói bậy."

Lười đấu võ mồm, bà Lưu ra lệnh: "Con nói sao kệ con, cuối tuần này phải dẫn Ngô Lỗi về nhà ăn cơm."

"Con muốn dẫn là dẫn được sao? Người ta có việc riêng của mình mà, bận lắm!"

"Dù là cưới giả, dù là làm bộ cho người ngoài xem, thì cũng phải dẫn về ăn bữa cơm chứ? Người ngoài thấy chúng ta không có tương tác gì, chắc chắn sẽ đồn là mình bất hòa, nói là quan hệ giữa hai gia đình rất xấu, hợp tác xảy ra vấn đề, nếu nghiêm trọng có thể sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu nữa."

Nói vậy nghe cũng có lý.

"Mẹ tôi càm ràm cả ngày, bảo tôi đưa cậu về ăn cơm." Buổi tối về nhà, thấy Ngô Lỗi, Lưu Hạo Nhiên thuận miệng nói, rồi lập tức tự phủ nhận luôn, "Không sao, cậu không cần để ý. Đến lúc đó tôi lấy đại cớ gì đó cho qua là được."

"Tránh được lúc này không tránh được lúc khác. Dì chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng. Đi thì đi." Ngô Lỗi lại dễ tính đến bất ngờ. Cậu hỏi, "Có cần mang quà theo không?"

"Tôi về nhà mình ăn cơm thì mang quà theo làm gì?" Lưu Hạo Nhiên khó hiểu.

"Nhưng tôi đâu phải."

"Không cần, nhà tôi không có mấy thứ khách sáo đó."

Cuối tuần đến nhà họ Lưu, sếp Lưu chưa về, Ngô Lỗi chào bà chủ ra đón họ: "Chào bà Lưu."

Bà Lưu cười cong mắt nói: "Sao mà xưng hô khách sáo quá vậy, Tiểu Lỗi?"

Ngô Lỗi sửng sốt một chút, rồi ngoan ngoãn sửa lời: "Con chào dì."

"Mẹ, mẹ xong chưa vậy? Vừa vừa phải phải thôi." Thấy rõ ý định thật sự của mẹ mình, Lưu Hạo Nhiên kịp thời ra tay ngăn lại, đẩy bà Lưu xuống nhà bếp, "Có gì ăn được không ạ? Con đói quá rồi."

Bà Lưu gõ gõ đầu mũi hắn có ý trách cứ: "Giờ mà đã che chở vậy rồi, sau này còn đến mức nào nữa đây!"

"Mẹ, con xin mẹ đấy, đừng gặm đường mù quáng nữa. Bọn con chỉ là cp kinh doanh thôi, thật ra là giả." Lưu Hạo Nhiên chỉ hận không thể quỳ xuống tại chỗ cầu xin mẹ mình đừng mang não cp nữa.

"Kinh doanh lên tới trên giường luôn nha? Bán cho ai xem thế?"

"Con lại nói lần thứ 10.000, đó là chuyện bất đắc dĩ, nếu không thì cậu ấy sẽ ngỏm, còn con sẽ bị bắt, mẹ hiểu chứ?"

"Rồi rồi rồi, được được được, hiểu hiểu hiểu."

Lưu Hạo Nhiên trải qua bữa cơm này như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Nhưng kỳ lạ là trong một bàn bốn người, hình như chỉ có hắn là nhấp nhổm không yên. Cũng bị không trâu bắt chó đi cày, nhưng Ngô Lỗi lại thích ứng khá tốt, ăn uống nói cười vui vẻ, thoải mái hệt như cậu mới là con trai nhà này. Ăn cơm xong xuôi, bà Lưu còn tiến hành một cuộc "trò chuyện riêng giữa Omega" với Ngô Lỗi, bỏ lại hai cha con Alpha từng người lướt di động trong phòng khách.

"Mẹ tôi không nói cái gì kỳ cục với cậu đấy chứ?" Trên đường về, Lưu Hạo Nhiên chịu trách nhiệm lái xe. Hắn lo lắng hỏi, "Cậu đừng để ý."

Ngô Lỗi chớp chớp mắt, nói: "Thì... Chủ yếu là nói một ít kinh nghiệm sống của Omega đã kết hôn sinh con thôi. Cũng giống mấy thứ mẹ tôi nói lúc tôi về nhà mấy hôm trước."

Nghe có vẻ đáng tin.

"Dì còn cho tôi một miếng ngọc, nói là đồ gia truyền nhà anh."

Lưu Hạo Nhiên bật cười, hai mươi mấy năm qua hắn chưa từng nghe nói đến chuyện này: "Nhà tôi có đồ gia truyền khi nào vậy?"

"Hơn nữa tôi thấy cái này trông giống thiết kế đang được lưu hành mấy năm gần đây." Ngô Lỗi ngắm mảnh ngọc bội trơn bóng lấp lánh trên tay, suy đoán, "Hay là dì ấy định bắt đầu truyền từ đời mình?"

"Kệ đi. Dù sao mẹ tôi cũng đã tặng rồi, cậu cứ nhận đi." Lưu Hạo Nhiên nhún vai, đánh tay lái rẽ trái ở giao lộ.

"Chỉ là giữ giùm thôi." Ngô Lỗi chỉnh lại lời hắn rồi cất ngọc bội đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro