Chương6: Dưới gầm bàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vinh Hoán ném cho Hứa Việt một bộ váy.

Hứa Việt cầm bộ váy, đáng thương mà nhìn hắn: "Chủ nhân, nô còn ngứa"

"Câm miệng lại. Ta có nghĩa vụ phải làm ngươi thoải mái sao?" Vinh Hoán không kiên nhẫn nói " Không muốn mặc thì không cần mặc nữa!"

Hứa Việt hít hít cái mũi, nhanh như bay mặc váy vào.

Váy có màu lam nhạt, chất liệu mềm mại, nhìn qua rất nhẹ nhàng thanh thoát. Chỉ là chiếc váy đẹp như vậy, trên mặt Hứa Việt lại tím tím xanh xanh một tảng lớn, càng làm cho người ta khó lòng kìm nén.

Vinh Hoán ho khan một tiếng, nghĩ thầm vốn dĩ hắn không tính ở trên xe giáo huấn y. Ai ngờ tiểu tao hóa này tự nhiên phát dâm. Hắn thật không ngờ y lại dâm dãng như vậy.

Nhưng phu chủ đại nhân lúc này tâm tình không tồi, còn làm bộ làm tịch mà săn sóc một chút: "Ngươi có muốn dùng mạn che mặt không?"

Hứa Việt thấy hắn tuy hỏi như vậy nhưng không lấy đồ ra trước liền biết hắn thực ra không muốn cho y che mặt, vì vậy khéo léo mà trả lời: "Chủ nhân chịu lo lắng quản thúc, là phúc khí của nô, những người khác ngưỡng mộ còn không hết!"

Vinh Hoán nghe y nói vậy liền vui vẻ, thân mật mà vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của tiểu thê tử: "Ta thật sự không biết, Việt Nhi lại ngoan như vậy!"

Hứa Việt bị hắn trêu ghẹo đến thẹn thùng cúi đầu vân vê tà váy giống như một tiểu cô nương lần đầu biết yêu. Y mím môi, nhẹ nhàng vuốt ve áo choàng của Vinh Hoán: "Chủ nhân, nô hầu hạ ngài xuống xe được không?"

"Được", Vinh Hoán thuận tay nhéo mông y "Nhưng ngươi phải nhớ kẹp thật chặt nếu để rơi ra thì đừng trách gia tàn nhẫn."

"A...." Hứa Việt bị nhéo đau đến co người lại, ngọc thế cũng bị đẩy vào sâu hơn, lông tơ cọ vào vách trong, khiến y ngứa ngáy khó chịu.

Hứa Việt không dám tùy tiện động đến mặt sau của mình, trước ánh mắt trêu chọc của Vinh Hoán bò xuống xe ngựa, quỳ gối bên cạnh xe.

Mặc kệ là ra ngoài hay là ở nhà, phu chủ luôn thích nam thê tới hầu hạ mình, ngược lại không thường dùng nô bộc. Vinh Hoán tuy đã nói để Hứa Việt hầu hạ mình xuống xe. Nhưng hắn là người tập võ, nếu thật sự dẫm lên người Hứa Việt e là cơ thể mảnh khảnh đó sẽ bị dẫm đến hộc máu.

Hắn hơi suy tư một chút, liền tự mình nhảy xuống xe ngựa, chỉ tượng trưng mà đá đá Hứa Việt, coi như là y đã "hầu hạ": "Đứng lên đi."

Hứa Việt trộm cười, theo Vinh Hoán vào tửu lầu trước mặt.

Tiểu nhị lăn lộn nhiều năm có thủ đoạn quản thúc nào mà chưa gặp qua, nam thê giống như Hứa Việt trên mặt bị thương bước đi thì không tự nhiên hắn đã thấy nhiều lắm rồi. Bởi vậy vẫn tự nhiên đưa bọn họ tới nhã gian*, sau khi bọn họ gọi món xong lập tức cung kính mà lui ra ngoài.

( nhã gian: phòng riêng )

Vinh Hoán cười cười, vẫy tay ra hiệu cho bính lính tôi tớ lui ra ngoài.

Hứa Việt vẫn luôn đứng hầu ở phía sau Vinh Hoán, chờ trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ mới vén ống tay áo lên rót trà cho Vinh Hoán, cầm khăn khom lưng: "Chủ nhân, ngài súc miệng đi."

Vinh Hoán khẽ gật đầu, nâng chén trà lên. Uống một ngụm rồi nhổ lên khăn tay, lại uống một ngụm nhưng lần này là nhổ vào trong chén trà, đem chén trà đặt vào tay Hứa Việt: "Thưởng cho ngươi."

"....." Hứa Việt đỏ mặt uống xong, ngượng ngùng đáp: "Cảm ơn chủ nhân."

Vinh Hoán không đáp, như là nhớ tới cái gì, đột nhiên lấy ra một chiếc khăn sạch sẽ, dúng nước ấm thấm ướt.

Hứa Việt khó hiểu nhìn động tác của hắn: "Chủ nhân, ngài....."

"Ba" mà một tiếng, Vinh Hoán đem chiếc đũa trên tay ném xuống chân bàn, hướng Hứa Việt ngoắc ngoắc ngón tay: "Tới nhặt."

Hứa Việt ngoan ngoãn quỳ xuống, chui vào trong bàn nhặt chiếc đũa.

Vinh Hoán ném đến vị trí rất xảo quyệt. Hứa Việt ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải hạ thân của Vinh Hoán. Dương vật đã cương lên khiến quần áo nhô lên một bọc nhỏ.

Dưới gầm bàn tối tắm dương vật như biến thành nguồn sáng duy nhất. Giờ này khắc này y chẳng còn tâm trí nào để nhặt chiếc đũa trong đầu chỉ còn dương vật trước mặt. Dương vật lớn giấu dưới lớp quần áo dường như có một mùi hương khiến người ta say đắm, khiến cho hậu huyệt y thêm ngứa ngáy, càng ngày càng khó nhẫn nại. Hứa Việt bất tri bất giác vươn đầu lưỡi, muốn liếm dương vật cao quý trước mặt.

Vinh Hoán lại không muốn cho y toại nguyện, hắn vươn tay, dùng sức nhéo hai má Hứa Việt, đem khăn nhét vào miệng Hứa Việt: "Trước tiên ngăn nước miếng của ngươi lại."

"A...A" miệng bị lấp kín, Hứa Việt giống như càng thêm cơ khát, liều mạng đem đầu hướng về phía dương vật. Y đem mặt mình chôn vào dưới háng Vinh Hoán, không ngừng dùng đầu cọ xát với dương vật dường như cọ bao nhiêu cũng không đủ, tính toán dùng tay cởi bỏ quần áo vương víu.

"Ngươi cũng thật dâm" Vinh Hoán vừa trào phúng vừa cảm khái nói. Hắn rút ra đai lưng của Hứa Việt, đem hai tay y trói lại, thích thú nhìn Hứa Việt cọ cọ hạ thân của mình. Cuối cùng y không nhịn được nữa bật khóc, nước mắt chảy đầy mặt.

" Sao lại khóc rồi?" Vinh Hoán vỗ vỗ mặt Hứa Việt, rút khăn trong miệng y ra, "Một chút cũng không ngoan, muốn dương vật thì nói, khóc cái gì? Ta bắt nạt ngươi sao?"

Hứa Việt biết Vinh Hoán có ý định giày vò chính mình, chỉ là y đã không còn tỉnh táo, miệng mới vừa được thả ra, liền tiến lên ngậm quần lót của Vinh Hoán, nhào vào trong ngực hắn, cả người dính trên người Vinh Hoán: "Chủ nhân nô muốn ăn dương vật lớn"

Vinh Hoán vẫn bày ra bộ dáng vui vẻ, thậm chí tự cởi quần áo của mình.

Quần theo chân rơi trên mặt đất, dương vật thoát khỏi quần áo trói buộc càng cương lên, giống một thanh kiếm, thẳng tắp chỉ vào yết hầu Hứa Việt, dâm tà mà lại nguy hiểm.

Hứa Việt si mê mà nhìn nó, đem mặt tiến lại gần cọ cọ, rồi lùi lại quỳ bò trên mặt đất thành kính hôn lên quy đầu: "Chủ nhân, ngài cho phép tiện nô đi, van xin ngài... Chủ nhân..."

"Ha", Vinh Hoán cười một tiếng, dâm tục lại suồng sã mà gọi y, "Tiểu chó cái, đúng là không biết xấu hổ."

"Tiểu chó cái..." Hứa Việt lẩm bẩm mà lặp lại, "Nô chính là chó cái, là chó cái của chủ nhân, tiểu chó cái muốn ăn côn thịt lớn, chó cái dâm đãng không biết xấu hổ"

Vinh Hoán dùng côn thịt đánh lên mặt y, rồi quẹt khắp mặt y, dẫn tới Hứa Việt trên mặt, trên môi đều là vết nước dâm mĩ: "Chó cái, tới ăn."

Hứa Việt nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên. Một ngụm đem côn thịt nuốt vào trong miệng, mút vào tạo nên âm thanh dâm dãng.

Quy đầu thâm nhập vào khoang miệng, được khoang miếng ấm áp vây quanh đè ép, nhưng vẫn còn có hơn phân nửa lộ ở bên ngoài. Vinh Hoán bị kẹp đến sảng khoái, lại không vừa lòng mà giật nhẹ dương vật giả bên trong mông Hứa Việt: "Kẹp chặt lại."

Hứa Việt phản xạ có điều kiện dùng sức hút ngọc thể vào trong, ngọc thế lập tức bị hút trở về, dương vật của Vinh Hoán cũng bị y nuốt gần hết. Y vì lấy lòng mà co rút yết hầu, lại nhả ra, nghiêng đầu liếm từ gốc tới đỉnh, thỉnh thoảng mút vào. Liếm đến hai viên bi thì lại lần nữa mở miệng ra đem nó ngậm vào, ôn nhu mà hút lộng.

Cảm giác được côn thịt bị mình kích thích mà to hơn một vòng, Hứa Việt giống như được khen thưởng, ra sức mà đem côn thịt nuốt vào phun ra, không biết mệt mỏi mà vuốt ve hầu hạ dương vật.

Vinh Hoán hưởng thụ trong chốc lát, xoa đầu tiểu chó cái nhà mình xem như là khen thưởng , ngay sau đó giữ chặt hai má Hứa Việt, đem dương vật nhét hết vào chạm đến yết hầu, lại không chút do dự mà tiếp tục nhét vào, dường như muốn nhét cả hai viên bi vào trong miệng Hứa Việt.

Hứa Việt bị bắt mở to miệng, thống khổ mà nôn khan. Cảm giác được trong dương vật co giật trong miệng y như là đã minh bạch cái gì, càng thuận theo mà thu hàm răng, thả lỏng yết hầu, tùy ý chủ nhân đem chính mình thọc xuyên tựa như tiến quân thần tốc, cuối cùng dừng lại, phun ra từng luồng tinh trùng, theo thực quản chảy xuống bụng.

Vinh Hoán bắn rất lâu. Chờ đến khi Hứa Việt từng đợt phát run, miệng cũng đau nhức đến mức không chịu nổi hắn mới đem dương vật rút đi ra ngoài.

Y nghe được Vinh Hoán mang theo ý cười nói: "Tiểu chó cái, ngươi cương rồi."

Hứa Việt há miệng, nghe vậy mê mang mà nhìn hắn, trong miệng còn ngậm tinh dịch không khép lại được, tinh dịch sắp tràn ra. Vinh Hoán nhìn y thật sự khổ sở mới giúp hắn một phen: "Nuốt đi."

"Đưa tay ra."

Vinh Hoán mới vừa bắn xong, lười nhác mà nắm lấy tay Hứa Việt, cởi xuống đai lưng ném cho hắn: "Đem dương vật chó của ngươi cột chặt lại."

Dương vật Hứa Việt nhỏ nhắn tinh xảo, hơn nữa y là song tính, khả năng cảm thụ của dương vật thua xa hoa huyệt. Hôm này được ăn tinh dịch của phu quân mới lần đầu tiên cương thành như vậy. Hắn còn không kịp phản ứng lại ngây ngốc hỏi: "Nô... Nô không thể bắn sao?"

Đúng lúc này, chủ quán mang đồ ăn tiến vào, Vinh Hoán liền đem những lờimuốn nói nuốt trở vào. Hứa Việt trốn dưới gầm bàn, dương vật cứng đến khó chịu, y chưa từng thủ dâm, thật sự không biết nên làm sao bây giờ, đành phải ôm chân Vinh Hoán cọ cọ. Lại sợ Vinh Hoán sẽ trói mình lại, sợ tới mức vội vàng buông ra.

Vinh Hoán bị y làm cho bật cười.

Tiểu nhị thấy Vinh Hoán một mình ngồi trên ghế bật cười, người hầu đều ở bên ngoài, không cần hỏi cũng biết Hứa Việt ở đâu. Tiểu nhị bày đồ ăn xong liền mang theo một nhóm người ra ngoài.

Vinh Hoán kéo Hứa Việt từ dưới gầm bàn lên, nhìn y bày ra vẻ mặt sắp có họa lớn hắn kìm không được tức giận, kéo hai vạt áo của y ra, sờ soạng hai bầu vú non nớt: "Chó hoang, ta đã nói như thế nào?!"

Hứa Việt đau đớn vặn vẹo, liên tục nhận sai: "Chủ nhân, nô sai rồi... chó hoang không quản được dương vật của mình, chó hoang sai rồi"

Vinh Hoán sắc mặt càng lạnh. Hắn không chút lưu tình, tay năm tay mười không ngừng nắn bóp. Hai bầu vú vốn dĩ nhút nhát rụt rè như hai quả đào nhỏ bị bóp đến vừa sưng vừa cứng, như là cố ý dâng lên cho Hứa Việt.

Hắn không chút do dự nắm lấy núm vú nhô lên, hung hăng véo một phen.

Hứa Việt kêu thảm một tiếng. Vinh Hoán liếc nhìn y, thoáng thấy y tròng mắt phiếm hồng, đáng thương không thôi, dương vật nhỏ lại run run, lại càng cương lên

"..."Hứa Việt cũng biết chính mình đã làm sai, vội vàng cầm lấy đai lưng trên tay cột vào dương vật của mình, còn vòng vài vòng, thắt thật chặt.

Vinh Hoán chê giễu mà nhìn y một cái, đôi tay nắm lấy tay Hứa Việt, đột nhiên kéo sợi dây thừng được buộc chặt trên người y. Hắn lại muốn trêu chọc y, Hứa Việt toàn thân căng thẳng, dương vật cũng mềm đi.

Y đáng thương mà quỳ rạp trên mặt đất, cảm giác vô cùng tủi thân: "Nô...Đây là lần đầu của nô"

Vinh Hoán cảm thấy thú vị mà trêu đùa ngọc thể bên trong mông y, lôi ra lại thọc vào: "Yên tâm. Có ta ở đây, ngươi còn sợ không cứng lên được nữa sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro