Chương 61: Siêu sao đại nhân, tránh xa ra một chút 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: PHươngNhi1612

Tuyên Vân Chi nghe thấy lời anh nói liền ngây ngốc trong chớp mắt. Trong đôi mắt linh động nhanh chóng hiện lên chút gì đó. Ý cười từ trên môi đỏ nở rộ.

"Tư tiên sinh đây là đang cùng tôi thổ lộ sao? Đối với tôi vừa gặp đã yêu?" Cô nghiêng đầu, nhìn ra được, tâm tình không tồi.

Sau khi Tư Vân Tà nghe xong, biểu tình trên mặt càng thêm yêu diễm.

"Cô có thể lý giải như vậy, từ ngày ấy sau khi gặp cô, luôn có một loại xúc động muốn đánh gãy chân của cô."

Anh không chút để ý thảnh thơi nói ra. Lời nói mang theo tia tối tăm u ám ác ý.

Giống như cô chỉ cần dám không nghe lời, người này một giây sau liền sẽ làm như vậy. Thế cho nên Tuyên Vân Chi đầy đầu hắc tuyến.

"Tư tiên sinh trước nay đều là như vậy cùng người khác thổ lộ? Không đem con gái nhà người ta dọa chạy sao?"

"Không phải là cô không chạy sao?" Thanh âm dễ nghe từ sâu trong yết hầu truyền đến. Sau đó lại như là lầm bầm lầu bầu thêm một câu:

"Nếu như chạy thì thật ra dễ xử lí rồi." Giống như anh thật sự tính toán làm như vậy, không phải chỉ là nói cho có mà thôi.

Cô lười phản ứng lại, mắt trợn trắng, đứng lên dò hỏi: "Tôi ở đâu đây?"

Nhìn dáng vẻ, giống như đã phi thường dễ dàng tiếp nhận sự thật phải ở chỗ này.

Tay trắng thuần mang theo vết thương, bị người còn lại nắm lấy.

Tư Vân Tà rũ mắt nhìn vết thương trên tay cô, ý cười không giảm, nâng lên một ngón tay, dùng sức ấn ở trên miệng vết thương.

"Một cô gái, về sau bớt cùng người khác động thủ đi. Cho dù có động thủ, cũng phải xuống tay nặng một chút, ít nhất phải làm cho những thứ đó trả giá lớn mới được."

Anh khép hờ mí mắt, trên gương mặt tuấn mỹ tinh xảo mang theo một tia hung ác.

Tuyên Vân Chi vẫn không nhúc nhích, nhìn thấy anh ấn miệng vết thương ở trên ngón tay, cũng chỉ nhíu mày một chút, dường như không cảm giác được đau đớn.

Tư Vân Tà nhìn phản ứng của cô, ý cười càng sâu hơn.

Rõ ràng chính mình trước nay đều không bao giờ làm chuyện như vậy, nhưng cũng không biết vì cái gì, anh chỉ biết rằng, người phụ nữ này, sẽ có phản ứng như vậy.

Nếu cô dám hất tay, hoặc là bất mãn, anh sợ là sẽ trực tiếp đem người phụ nữ này ném văng ra. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên bàn tay trắng bị anh ấn xuống kia, nắm ngược lại tay anh.

Sau đó liền thấy người phụ nữ này nghiêng thân mình, khom lưng xuống nhìn thẳng chính mình, khoảng cách rất gần, ít nhất cho tới bây giờ, trừ bỏ cô trước nay không ai dám làm như vậy.

Trên mặt thanh thuần kia, mang theo ý cười nhàn nhạt, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: "Anh không phải là cảm thấy tôi là người của anh sao?"

Một đôi mắt phượng của Tư Vân Tà nhảy nhảy, anh biết người phụ nữ này còn có chuyện muốn nói. Trong thanh âm thanh thúy nhàn nhạt mang theo trịnh trọng cùng ý cười nhè nhẹ:

"Tôi cho anh một cơ hội, từ giờ trở đi, anh phải nghĩ biện pháp lấy lòng tôi, nếu tôi vừa lòng, nói không chừng tôi sẽ đồng ý."

Đôi mắt của Tư Vân Tà nheo lại, nhìn cô.

"Ví dụ?"

Cô bĩu môi ý nói về miệng vết thương trên tay mình.

"Ví dụ như, lần sau nếu nhìn thấy tôi bị thương, không được dùng sức chọc lên, mà phải tiêu độc băng bó cho tôi!"

Người đàn ông này, vô luận là ở cái thế giới nào, luôn thích chọc vào miệng vết thương của cô. Hơn nữa xuống tay không lưu tình chút nào.

Ở thế giới trước như vậy, ở thế giới này cũng là như vậy.

Anh rũ mắt, nhìn bàn tay mang miệng vết thương rớm máu bị anh ấn đỏ bừng hơn nửa ngày, sâu kín cười cười: "Được."

Đáp ứng xong, anh cũng thật sự làm như vậy. Nước sát trùng, vải lụa trắng, đặt ở trên bàn.

Tuyên Vân Chi ngồi ở trên sô pha, anh khom lưng cúi người xuống, động tác không nhanh không chậm.

Chậc.

Cô nhìn nhân vật giống như yêu nghiệt này, không nghĩ tới lại nghe lời như vậy.

Được một tấc lại muốn tiến một thước mấy chữ này, Tuyên Vân Chi từ trước đến nay đang thuyết minh hoàn mỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro