Chương 70: Siêu sao đại nhân, tránh xa ra một chút 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên kia trầm tĩnh nửa ngày, thanh âm dễ nghe tràn ngập từ tính lại lần nữa vang lên: "Em ở đâu?"

"Tầng ba công ty điện ảnh Lưu Vân."

"Ừ" Nhàn nhạt lên tiếng, theo sau đó trong điện thoại truyền đến tiếng cúp máy.

Lúc này, Âu Dương Mông ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tuyên Vân Chi:

"Dám khi dễ Mộng Nhi, xem ra cô đã chuẩn bị tốt việc bị phong sát."

Tuyên Vân Chi nhìn Âu Dương Mông, lại nhìn nhìn lại người phụ nữ đôi ắt đẫm lệ vẫn luôn tránh ở trong ngực anh ta, cười khẽ một chút:

"Âu Dương Mông, tôi thật hoài nghi chỉ số thông minh của anh như vậy, là như thế nào mà ngồi lên đến ghế tổng tài được."

Cô nhàn nhạt nói, mang theo cười nhạo không chút nào che dấu.

Âu Dương Mông còn chưa nói gì, Triệu Tuệ ở đối diện Tuyên Vân Chi, đột nhiên gây khó dễ, giơ tay muốn đánh một cái tát lại đây.

Chỉ là tay đang ở giữa không trung, bị một đôi tay trắng nõn nắm lấy, chát một tiếng, một cái tát thanh thúy vang dội, dừng ở trên mặt Triệu Tuệ.

Mà người xuống tay vẫn như cũ mỉm cười, một bộ dáng như đứng ngoài cuộc.

Mộng Vũ Văn lại bị kia một cái tát dọa đến, co rúm lại hướng vào trong lòng Âu Dương Mông trốn đi. Sắc mặt của Âu Dương Mông khó coi dọa người, anh ta híp nửa con mắt nhìn chằm chằm Tuyên Vân Chi.

"Cô thật to gan." Thanh âm đầy lạnh lẽo.

"Lá gan không lớn, làm sao dám đứng ở nơi này?"

Âu Dương Mông tức giận đến cực điểm, sắc mặt đen xì dọa người

"Tốt, rất tốt."

Ngay lúc này, liền nghe nơi xa xa truyền đến tiếng bước chân.

"Vân Chi!"

Vương tỷ một thân váy tây trang giỏi giang khí chất vô cùng, bôi son môi màu đỏ đi tới trước mặt cô.

Tuy nhiên tầm mắt của Tuyên Vân Chi lại không ở trên người chị ấy, mà là ở trên người đan ông tuấn mỹ đang cất bước phía sau kia.

Từ lúc cô nói chuyện điện thoại xong đến bây giờ, không tới vài phút thời gian, như thế nào nhanh như vậy liền tới rồi?

Tư Vân Tà một thân quàn áo hàng ngày màu vàng nhạt cắt may tinh xảo, đi tới không chút nào ngại ngùng đem Tuyên Vân Chi ôm vào trong lòng.

Trên mặt tuấn mỹ vô song môi mỏng chứa ý cười, thanh âm dễ nghe từ tính chậm rãi vang lên:

"Ai bảo em chạy loạn."

Tay của Tuyên Vân Chi để ở trên ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh chớp chớp mắt: "Như thế nào nhanh như vậy?"

Một đôi mắt phượng phảng phất mang theo tia gì đó, nhìn qua tâm tình không tồi.

"Em đoán xem?" Thanh âm lười biếng, mang theo không chút để ý.

Cô bĩu môi, ngược lại nhìn về phía Âu Dương Mông ở bên cạnh đỡ Mộng Vũ Văn đứng dậy.

Tư Vân Tà gương mặt này, cũng đủ làm cho cả nam nữ đều ngẩn ngơ. Thế cho nên không riêng Mộng Vũ Văn ngây người, ngay cả Âu Dương Mông đến một cái chớp mắt cũng phản ứng không kịp.

Sau đó liền nghe thấy thanh âm tản mạn của Tư Vân Tà: "Đường Nhất, xử lý một chút."

Đường Nhất đi đến phía trước hai bước: "Vâng"

Tư Vân Tà liền nắm tay Tuyên Vân Chi tính toán rời đi.

Mộng Vũ Văn nhìn Tuyên Vân Chi cứ như vậy rời đi, thực không cam lòng, nhưng, người muốn mang Tuyên Vân Chi rời đi lại là Tư Vân Tà.

Đó là nhân vật cỡ nào?

Ngay cả cha của Âu Dương Mông là Âu Dương Tông Bình khi nhắc đến cũng là bảy phần khen ngợi, ba phần kiêng kị.

"Tư tiên sinh."

Cô ta cuối cùng vẫn là không nhịn được ghen ghét trong lòng, lên tiếng.

Bước chân của Tư Vân Tà dừng lại, nâng nâng mí mắt liếc một cái, môi mỏng hàm chứa ý cười không nói gì.

Mộng Vũ Văn nắm chặt tay, ngửa đầu lên tiếng:

"Ngài có lẽ, không biết nơi này vừa mới xảy ra cái gì, không có nhìn đến mọi chuyện, cho nên không biết chút sự tình ····"

"Cô là ai?"

Anh nói hai chữ đánh gãy câu nói kế tiếp của Mộng Vũ Văn.

"Tôi, ···· tôi tên là Mộng Vũ Văn."

Tư Vân Tà rũ mắt che khuất tia không kiên nhẫn chợt lóe rồi biến mất trong mắt: "Ừm."

Nhàn nhạt lên tiếng, ai cũng đều có thể nghe ra một tiếng trả lời kia chỉ là cho có lệ.

Sau đó một bàn tay nắm lấy tay Tuyên Vân Chi, nâng bước rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro