Chương 74: Siêu sao đại nhân, tránh xa ra một chút 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: PhươngNhi1612

Tuyên Vân Chi nhìn nhìn đồng hồ, 8 giờ rưỡi. Từ nơi này đến hiện trường tuyên bố ít nhất phải 40 phút, còn phải đi trước tiên để đợi lên sân khấu.

Nói cách khác ···· bọn họ phải đi ngay rồi.

Nhưng nhìn nhìn lại bộ dáng thong thả ung dung ăn cơm của người nọ, giống như một chút đều không nhận thấy được đã muộn giờ rồi.

Nhưng mà tưởng tượng, Tư Vân Tà là ai? Cho dù là anh xuất hiện ở một khắc cuối cùng trước khi cuộc họp báo khởi động máy kia kết thúc, đối với toàn bộ đoàn phim tới nói đều là kinh hỉ cùng cảm kích.

Nhưng cô lại không phải, thân phận hiện tại của cô chính là một diễn viên hạng ba nhỏ nhoi, nếu như cô một khắc cuối cùng mới chạy đến, sẽ chỉ bị mọi người mắng thảm, nói mãi chuyện kiêu ngạo cậy mình là minh tinh.

Đợi nửa ngày, người nọ một chút đều không có giác ngộ phải đi.

Cô mang theo tức giận đứng dậy, lấy hai tờ khăn giấy, đi qua, lấy mất miếng bánh mì tiểu mạch trong tay anh, nắm chặt khăn giấy lau lau tay cho anh, dưới sự chằm chằm của đôi mắt phượng, thúc giục:

"Được rồi, được rồi, ăn nhiều như vậy không dễ tiêu hóa, chúng ta đi nhanh đi."

Nói xong liền nắm tay anh, thuận đường cầm áo khoác tây trang của anh, vội vàng đi ra ngoài. Mà người này cũng khép hờ đôi mắt, tư thái lười biếng, tùy ý để thân ảnh nhỏ xinh phía trước túm anh đi.

Từng bước một hướng phía ngoài cửa đi đến.

Đường Nhất ở phía sau sửng sốt một hồi lâu, mới rốt cuộc bừng tỉnh, vội vàng đuổi kịp theo. Tư tiên sinh đối với việc ăn cơm cực kỳ bắt bẻ. Cũng phiền nhất người khác khi đến quấy rầy anh lúc ăn cơm.

Mà như tình huống này, ăn đến một nửa, bị người khác sinh túm đi, Đường Nhất đi theo bên người Tư tiên sinh rất nhiều năm, lần đầu nhìn thấy.

Hơn nữa, tựa hồ, ách, Tư tiên sinh còn thực hưởng thụ???

Vừa lên xe, cô mới vừa ngồi an ổn, người nào đó ngồi ở một bên của cô nhào tới, hơn phân nửa cái thân thể liền đè ở trên người cô.

Hơi thở ập vào trước mặt gần như đem cô vây kín. Trên người anh luôn có một loại hương khí nhàn nhạt, cảm giác nói không nên lời. Đặc biệt là thời điểm bị anh ôm lấy, hương khí kia liền vương vấn quanh chóp mũi của cô, thật lâu không tiêu tan.

"Vật nhỏ, tôi ăn chưa no, em nói nên làm cái gì bây giờ?" Thanh âm dễ nghe quanh quẩn ở bên lỗ tai cô.

Tuyên Vân Chi quay đầu sang liền thấy được gương mặt tuấn mỹ phóng đại kia.

"Tư tiên sinh đói một bữa hẳn là cũng sẽ không xảy ra chuyện gì."

Đói một bữa?

Tư Vân Tà sâu kín cười, tay ôm cô càng ngày càng dùng sức:

"Kiểu thâm hụt tiền mua bán như thế này, tôi từ trước đến nay không làm."

"Vậy Tư tiên sinh hiện tại cũng không thể ăn, chỉ có thể chịu đựng." Mặt cô mang theo vẻ vô tội, chớp mắt nhìn anh.

Người đàn ông này nhìn chằm chằm cặp kia môi đỏ của cô nửa ngày: "Không thể ăn?"

Thanh âm nỉ non giống như đang tự quyết định: "Ăn em thì được rồi."

Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng, người đã đè ở trên người Tuyên Vân Chi, dùng sức hôn xuống. Người phụ nữ này, thật sự là làm cho anh không chống cự được.

"Ngô ····"

Đôi tay của cô để ở trước ngực anh, không lâu sau, thân thể nhỏ xinh liền bị đè ép tới một góc xe. Hơi thở nam tính tràn ngập, cơ hồ đem tất cả đều che đậy đè ở trên người cô.

"Tư, ngô... Tư Vân Tà, một hồi, nữa, còn có họp báo đấy!"

Hơi thở ái muội cơ hồ trong nháy mắt liền thổi quét qua toàn thân. Anh dùng sức hôn, liếm mút, khiêu khích, một lát sau ở trong xe liền chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề.

Đại sảnh lầu một của khách sạn Thanh Hà, cuộc họp báo đúng giờ được tổ chức. Ánh đèn nhất trí tụ lại, truyền thông, răng rắc răng rắc tiếng chụp ảnh lập loè.

Trên bàn được trải lên một tấm vải trắng, có một người đang ngồi.

Tuyên Vân Chi một thân váy màu đen, làn váy lay động vội vàng đi tới, cuộc họp báo vừa mới bắt đầu, hơn nữa bởi vì vị trí của cô là địa phương cạnh bên rìa nhất, cho nên cũng rất ít người chú ý tới.

Phía sau, người đại diện Vương tỷ đang nhắc mãi không ngừng.

p/s: mai đăng tiếp giờ ad đuối quá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro