Chương 78: Siêu sao đại nhân, tránh xa ra một chút 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: PhươngNhi1612

Đôi tay của Tuyên Vân Chi ôm ngực dựa người vào tường ở sau xem mùi ngon, mà Tần La ở một bên còn lại sau khi nhìn kỹ rõ kia hai người kia là ai, đột nhiên cười nhạo một tiếng:

"Đây không phải là minh tinh Mộng Vũ Văn tay không nhưng nổi sao? Tôi như thế nào nhớ rõ trong cuộc họp báo trước đó cô ta cùng Âu Dương Mông tình chàng ý thiếp? Như thế nào đảo mắt liền thành với vị thiếu tá của Tư Đồ gia này?"

Tuyên Vân Chi sau khi nghe xong, cũng cười nhạt:

"Vốn tưởng rằng Tần tiểu thư từ trước đến nay không quan tâm loại sự tình này, không nghĩ tới cũng biết đến."

Đôi môi đỏ thẫm của Tần La mang ý cười, đầu tóc uốn lượn sóng che khuất hơn phân nửa biểu tình trên mặt cô ấy, tự cô ấy móc di động ra, đem bức hình lửa nóng này ghi lại rõ ràng.

"Tôi là người lại không phải thần, bát quái loại đồ vật này, ai cũng đều thích."

Tần La tựa hồ một chút đều không lo lắng hậu quả sau khi chụp ảnh. Biểu tình của cô ấy chuyên chú, giống như không chịu bỏ qua bất luận một cái gì.

Tư Đồ Mục chung quy là từ trong quân đội ra, cho dù là lúc này có điểm ' tinh trùng ' lên não, nhưng là tính cảnh giác cũng vẫn phải có.

"Ai?! Mau ra đây!"

Trong chớp mắt quay đầu nhìn về phía Tuyên Vân Chi, tia tình, dục trong mắt còn chưa lui ra, lại mang theo sắc bén.

Tuyên Vân Chi cùng Tần La căn bản không có lén lút, mà là quang minh chính đại đứng xem ở đằng kia.

Mấy người tầm mắt đối diện nhau, trong mắt Tư Đồ Mục mang theo thần sắc không kiên nhẫn.

Mà ở trong lòng ngực anh ta, Mộng Vũ Văn ánh mắt mê mang phục hồi tinh thần lại, kinh hô một tiếng, giống như một con mèo bị chấn kinh, rúc ở trong ngực Tư Đồ Mục.

Thanh âm nho nhỏ mang theo nức nở: "Họ, bọn họ khẳng định chụp được gì rồi."

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng vừa vặn có thể làm cho Tư Đồ Mục nghe rõ ràng. Tầm mắt mang theo lửa giận lập tức nhìn tới dia động của Tần La.

Như vậy, làm sao có thể nhẫn?

Tư Đồ Mục nhanh chóng đem Mộng Vũ Văn an bài tốt, cất bước hướng về phía Tần La đi tới: "Đem đồ vật trên tay cô giao ra đây."

Môi đỏ của Tần La mang theo nụ cười khinh thường:

"Tư Đồ Mục, tôi không giao, anh có thể làm khó dễ được tôi sao?"

Lúc nói, thậm chí còn khiêu khích quơ quơ di động trong tay.

Tư Đồ Mục nghe thấy thanh âm này cảm giác rất quen thuộc, lại nhìn khuôn mặt Tần La một lúc lâu, mày lập tức nhíu chặt lại:

"Tần La?"

"Anh vẫn còn chút nhãn lực nhỉ."

Tần La cùng Tư Đồ Mục nói chuyện, mang theo một loại coi rẻ từ trên xuống dưới.

Cô ấy giống như là chắc chắn Tư Đồ Mục không dám động vào một sợi tóc của mình. Mà sự thật, cũng chính là như vậy. Tư Đồ Mục dường như có vẻ chiếu cố, ngữ khí cũng không hề như vừa rồi, lửa giận tiêu tán đi rất nhiều.

"Vừa rồi cô đã chụp được cái gì?"

Tần La cười nhạo: "Tôi chụp cái gì, liên quan đến anh sao?"

Tư Đồ Mục nghe Tần La chống đối anh ta nhiều lần như vậy, sắc mặt của anh ta âm trầm đi một chút.

Phía sau Tư Đồ Mục, Mộng Vũ Văn không biết khi nào đã đi tới, rúc vào trước mặt Tư Đồ Mục: "Tần La tỷ."

Mộng Vũ Văn thành thành thật thật xưng hô.

Tần La nhìn Mộng Vũ Văn cúi đầu ngoan ngoãn, trên dưới đánh giá.

"Vốn tưởng rằng chỉ là một nha đầu chưa hiểu việc đời mà thôi, không nghĩ tới tôi thế nhưng cũng có thời điểm nhìn lầm."

Cô nói ý vị thâm trường, Mộng Vũ Văn lại co rụt lại, trong mắt nhanh chóng hiện lên tia sáng tránh ở phía sau Tư Đồ Mục, một bàn tay túm ống tay áo của Tư Đồ Mục, nhỏ giọng nói:

"Tư Đồ, nên làm cái gì bây giờ?" Trong lời nói tất cả đều là bất lực.

Tư Đồ Mục che ở trước người Mộng Vũ Văn, nhìn Tần La nhíu mày nói:

"Tôi không muốn làm khó dễ cô, chỉ cần đem ảnh cô vừa mới chụp xóa đi, chuyện gì cũng đều coi như không có."

Tần La một tay nắm di động, cười nhìn Tư Đồ Mục, giận quá hóa cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro