Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☘ Chương 6 ☘

Edit+Beta: Thần Phù nương nương

Vào ban đêm Diệp Nha mơ cũng thấy đang làm toán, buổi sáng cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, vô thần nhìn trần nhà vài giây, ngay sau đó nói: "Thúc thúc, con biết năm cộng với năm bằng bao nhiều rồi."

Hệ thống: [?]

Diệp Nha buồn ngủ bẻ đầu ngón tay nhỏ, âm thanh non nớt còn mang theo tia mông lung vừa mới tỉnh, "Bằng mười."

Hệ thống cha già vui mừng!

Nó biết, nhóc con nó lựa chọn chắc chắn không thể không làm nổi đề toán số học cơ bản!

Nó không nhìn lầm người!!!

Hệ thống: [ Nha nhi, chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ hôm nay, mời lựa chọn một nhiệm để hoàn thành, khen thưởng: x10 nước tưới. ]

Trên màn hình trong suốt giống ngày hôm qua lần lượt xuất hiện bốn lựa chọn để Diệp Nha chọn, các lựa chọn theo thứ tự là: 

1, làm nhiệm vụ ác độc ngẫu nhiên.

2, khiến Diệp Thanh Hà không thoải mái.

3, khiến Diệp Tử Dục không thoải mái.

3, làm nhiệm vụ ác độc ngẫu nhiên cao cấp, đạt được khen thưởng gấp bội.

Diệp Nha còn chưa tỉnh ngủ, xoa xoa mắt chọn cái số ba.

Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ xong, cô ngáp một cái, lười nhác dào dạt nằm lại trên giường. Lúc này Diệp Nha mới hậu tri hậu giác phát hiện dưới mông nhỏ ướt át dầm dề, còn lạnh lẽo như băng...

Diệp Nha nhăn mày lại, phát hiện sự tình không hề đơn giản.

Cô kéo chăn bò lên, nhìn một tảng dấu vết lớn in trên ga trải giường thêu hoa mà ngây ngốc.

Hệ thống chuyên nghiệp có đạo đức nghề nghiệp, mặc kệ gặp được việc gì cũng không cười, nó chỉ thiện ý nhắc nhở, [ Nha nhi, ngươi tè dầm. ]

Diệp Nha dại ra nhìn ga giường nhiễm vệt nước, cắn ngón tay không nói lời nào.

[ Không sao, trẻ con loài người đều sẽ tè dầm, buổi tối hôm nay nhớ bảo dì bảo mẫu mặc tã giấy cho ngươi. ] Dừng một chút, [ Phụt... ]

Lòng tự trọng của Diệp Nha bị hạ nhục, khóe miệng hơi hơi hạ xuống.

Đôi mắt cô chớp chớp, nhìn ly nước trên bàn, mắt phát sáng.

Diệp Nha bưng ly nước làm bộ làm tịch uống một ngụm, ngay sau đó thủ đoạn run lên, đem non nửa ly nước đổ đi. Diệp Nha trừng lớn con mắt, giả vờ khiếp sợ: "A Nha không tốt, không cẩn thận làm đổ nước rồi, ca ca biết sẽ giận, ta phải đem khăn trải giường đi phơi khô."

[...?]

Diệp Nha buông ly nước, hai tay dùng sức, cố sức kéo cái ga trải giường thêu hoa xuống dưới. Ga trải giường mà nói đối với một nhóc con như cô rất nặng, muốn ôm cũng ôm không dậy được, chỉ có thể dùng tay kéo tới hướng mặt trời thật chậm rãi.

Diệp Nha vừa mới mở cửa ban công kéo sang hai bên, lập tức nghe thấy dưới tầng truyền đến tiếng hét chói tai bén nhọn: "Ta không ăn cơm!!"

Là Diệp Tử Dục.

Cậu mặc áo ngủ sọc, đi chân trần, hai mắt nhiễm đỏ, giống như một con dã thú nhỏ đá ghế dài trong hoa viên. Bên cạnh có Diệp Thanh Hà còn có bảo mẫu đang ngăn cản, nhưng rất nhanh lại để cậu thoát mất.

"Ta muốn ba ta!"

"Ta muốn ba ta trở về!"

Diệp Tử Dục liên tục kêu lên, vừa khóc vừa nháo, đã bị chứng hưng cảm tra tấn cho không còn lý trí.

Diệp Nha hơi nhón chân nhìn, nghĩ đến ga trải giường trên tay còn chưa phơi xong, vội vàng thu hồi tầm mắt.

Cô dẫm lên ghế nhỏ, cúi người kéo một góc ga trải giường trải lên thành ban công, thật vất vả mới trải xong, một trận gió đột nhiên thổi tối. Diệp Nha buông lỏng tay, ga trải giường màu trắng thêu hoa lập tức từ lan can tuột xuống, theo gió bay xuống đầu Diệp Tử Dục, hoàn toàn trùm hắn lại, nơi có vết nước vừa vặn không khéo đặt trên đỉnh đầu hắn.

Bị vải trắng trùm lấy, Diệp Tử Dục cả người ngây ngốc.

[ Tích! Nhiệm vụ hoàn thành, đạt được khen thưởng: x10 nước tưới. ]

Lá con trên đỉnh đầu Diệp Nha, hơi hơi lớn lên một chút.

Hệ thống kích động, [ Nha nhi làm tốt lắm! Tuổi còn nhỏ thế mà trong khoảng thời gian ngắn nghĩ ra được cách làm ác độc thế, không hổ là con gái của hoa ăn thịt người! Không hổ là ngươi! ]

Hệ thống cảm thấy khoảng cách với chiến thắng lại gần thêm một bước.

Diệp Nha cũng không hiểu hệ thống nói cái gì, lúc này đang bám vào lan can, trong mắt lộ ra chột dạ không thèm che dấu.

Ga trải giường từ trên trời giáng xuống khiến ba người ở trong hoa viên lâm vào trầm mặc, Diệp Tử Dục đang tức giận bất an lại bình tĩnh lại, hắn kéo ga trải giường xuống, nhìn chằm chằm một lát, cúi đầu ngửi ngửi vệt nước kia.

Sau lại có thấy có chút kỳ quái...

Diệp Tử Dục cau mày, không thể hiểu rõ.

Diệp Thanh Hà đã chú ý tới Diệp Nha, hắn ngửa đầu nhìn lên, thấy cô còn đứng trên ghế, sợ đến mức đồng tử giãn to, lông tơ dựng ngược: "Nha Nha mau xuống dưới, em không được đứng lên đó!" Nếu ngã xuống thì chỉ có gãy tay gãy chân mất.

"Dì, dì đi lên ôm Nha Nha xuống."

Bảo mẫu không dám chậm trễ, một đường chạy lên tầng hai, ôm cô đi xuống.

"Tử Dục, chúng ta cũng vào nhà." Nhân cơ hội này, Diệp Thanh Hà dắt tay cậu tiến vào phòng khách.

"Nha Nha, làm sao mà em đứng lên tít trên đó được thế hả? Có biết làm thế là rất nguy hiểm không." Diệp Thanh Hà xụ mặt, vô cùng nghiêm túc giáo huấn.

Hắn bắt đầu tự hỏi có nên sắp xếp phòng khác cho Diệp Nha hay không.

Phòng ngủ hiện tại của cô chỉ là tạm thời sửa lại, có rất nhiều đồ vật nguy hiểm được dọn đi, trẻ con lúc chơi không chú ý đến, có thể sẽ bị đụng phải. Nhưng mà sửa lại một căn phòng là chuyện lớn, rất dễ bị cha phát hiện.

Diệp Thanh Hà sầu đến nhíu mày, nhìn về ga trải giường dúm dó trên tay Diệp Tử Dục, "Nha Nha, sao lại ném ga trải giường này đi."

Diệp Nha vân vê đầu ngón tay, hai mắt long lanh là một mảnh ngây thơ, tròng mắt cô nhìn trái nhìn phải, mờ mịt nhìn khắp nơi nhưng không dám nhìn vào mắt Diệp Thanh Hà, hơn nửa ngày mới bĩu môi lầm bầm nói: "Em... em không tè dầm, là..." Cô nghiêm túc, "Là em không cẩn thận làm đổ nước." Cuối cùng tăng thêm ngữ khí, "Em không tè dầm, thật đấy."

Đúng là... lạy ông tôi ở bụi này.

Biểu tình bảo mẫu đang ôm cô và Diệp Thanh Hà thay đổi.

Diệp Tử Dục bừng tỉnh đại ngộ, trách không được mùi kỳ quái như vậy, thì ra là nước tiểu a!

Bảo mẫu sờ sờ mông cô, cười nói: "Dì cứ nghĩ mãi sao trên người đứa nhỏ này lại ướt thế, thì ra là tè dầm." 

Hai tai Diệp Nha hồng hồng, trốn trên vai bảo mẫu chỉ chừa cho hai anh em nhà Diệp bóng dáng nho nhỏ thẹn thùng.

"Trước, dì mang Nha Nha đi thay quần áo, Thanh Hà ăn cơm với Tiểu Dục Tử trước, chờ thay xong chúng ta lập tức đi xuống."

Diệp Nha Hà gật đầu, đem ga trải giường giao cho người làm, nắm tay Diệp Tử Dục đi vào nhà ăn.

*

Đêm qua trong thành đưa tới không ít quần áo trẻ em, Diệp Nha lớn lên môi hồng răng trắng, phấn điêu ngọc mài, mặc kệ mặc màu đỏ hay màu xanh đều rất đẹp. Bảo mẫu chọn đồ trong tử quần áo đến nửa ngày, rốt cuộc lại chọn váy công chúa màu trắng cho cô thay, lúc sau để cô đánh răng rửa mặt, chải lại tóc một lúc mới đi xuống tầng.

Hai anh em đang ăn cơm trước bàn ăn đều đưa mắt nhìn qua đây.

Đầu tóc xõa tung của cô bé đã được bảo mẫu buộc gọn, bởi vì tóc quá ngắn không thể tết bím, chỉ có thể buộc thành hai chỏm, hai bên trái phải buộc hai cái dây buộc. Cô mặc váy lụa nhỏ, đi giày da, hàng mi dài chớp chớp, an an tĩnh tĩnh đứng ở đó như tiểu tinh linh vừa tới phàm trần, đáng yêu động lòng người.

"Nha Nha thật đáng yêu." Diệp Thanh Hà cười đến ôn nhu, đẩy đẩy em trai, "Em nói xem, Tử Dục?"

Diệp Tử Dục không nói lời nào, chậm rì rì nhai bánh mì nhỏ.

Bảo mẫu ôm Diệp Nha ngồi trên ghế dựa, "Nha Nha muốn tự ăn, hay là để dì đút?"

"Nha Nha là người lớn phải tự mình ăn." Vừa nói vừa nhìn Diệp Thanh Hà đang đút cho Diệp Tử Dục ăn, "Chỉ có trẻ con mới phải để người khác đút."

?

???

Khuôn mặt Diệp Tử Dục vặn vẹo, tức giận cướp đi cái muỗng trên tay Diệp Thanh Hà, ba cái hai cái uống xong canh, nhìn về phía Diệp Nha, "Đồ trẻ con mới tè dầm, xấu hổ xấu hổ, lè!" Diệp Tử Dục thè lưỡi làm mặt quỷ.

Nghĩ đến mới sớm dậy đã tè dầm, sau lưng Diệp Nha cứng đờ.

Diệp Tử Dục đắc ý dạt dào: "Đồ tè dầm, đồ tè dầm, đồ tè dầm..."

Cậu cứ lải nhải, làm Diệp Nha không thể nào phản bác, trong lúc nhất thời quai hàm phồng như như một chú cá nóc.

Diệp Thanh Hà nhấp môi nghẹn cười, nhịn không được nói: "Nha Nha là trẻ con, tè dầm rất bình thường, Tử Dục không được giễu cợt em gái."

"Hừ." Diệp Tử Dục khinh thường, "Em không có giễu cợt, lời em nói đều là thật."

"Nó tè dầm, mẹ nói đứa trẻ nào tè dầm sẽ bị yêu quái bắt đi, buổi tối hôm nay chắc chắn mi sẽ bị bắt đi."

Diệp Nha bẹp miệng, liên tục lắc đầu: "Nói bậy nói bậy, yêu quái mới không bắt loạn người, tiểu ca ca ngươi đừng nói bậy!"

Diệp Tử Dục không thuận theo cũng không buông tha: "Hừ! Chờ tối nay mi bị bắt đi sẽ biết."

Diệp Nha ủy khuất vô cùng.

Cô không rõ sao tiểu ca ca lại nói mê sảng, cô chính là một tiểu yêu quái, yêu quái bọn họ chưa bao giờ bắt loạn người.

"Dù sao thì mi cũng tè dầm!" Diệp Tử Dục chết cũng không buông điểm này, lặp đi lặp lại rất nhiều lần từ này trong miệng.

Bánh mì nhỏ trong miệng Diệp Nha đột nhiên không ra vị gì, lông mi cô run run, yên lặng rớt xuống hai giọt nước mắt.

Chóp mũi cô phiếm hồng, cúi đầu xuống. Ăn một miếng bánh khóc một tiếng, lại ăn một miếng bánh khóc một tiếng, nước mắt và ăn cơm duy trì thập phần cân đối.

Thấy cô nửa ngày không nói lời nào, Diệp Tử Dục nhảy xuống ghế dựa đi vòng qua, khom lưng nhìn trước mắt cô, "A, mi khóc hả?"

Diệp Nha xoa đôi mắt không nói lời nào.

"Oa! Mi thật sự khóc à?!" Diệp Tử Dục giống như phát hiện đại lúc mới, ngồi xổm trước mặt nhìn cô khóc.

Diệp Nha yên lặng xoay người, Diệp Tử Dục lại chạy qua nhìn mặt, mặt Diệp Nha chuyển sang bên khác, hắn lại chạy tới.

Loảng xoảng.

Lý trí Diệp Nha vỡ ra.

Tay cô cầm chặt bánh mì, ngửa đầu khóc lớn: "Ta muốn mẹ... Oa... Nha Nha muốn mama."

Diệp Nha rất khổ sở.

Diệp Nha muốn về nhà tìm mẹ.

Cô bi thương vô cùng, nghẹn ngào khóc, nước mắt nháy mắt chảy mãnh liệt thành sông.

Diệp Nha khóc đến không kìm được mình, khiến Diệp Tử Dục vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa cô tức khắc sửng sốt, cứng đờ tại chỗ, mắt cũng quên chớp.

"Nha Nha ngoan, đừng khóc." Diệp Thanh Hà sáng sớm đã bị em trai ồn ào đến to đầu, thật vất vả dỗ được em trai, em gái giờ lại bắt đầu nháo. Hắn bất quá mới mười hai, tâm đã như người cha già.

"Không khóc không khóc, ca ca mua cho em đồ chơi được không?"

Diệp Nha thấp giọng nghẹn ngào, vỗ đầu nhỏ, "Nha Nha... Nha Nha ngoan, không, không khóc." Cô thút tha thút thít nức nở, dùng sức chớp mắt thật mạnh đem nước mắt nghẹn trở về.

"Thanh Hà, sắp muộn học rồi." Bảo mẫu tiến lên bế Diệp Nha, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô trấn an, "Cậu đi học đi, dì sẽ chăm sóc Diệp Nha."

Diệp Thanh Hà nhìn về phía đồng hồ, nếu còn kéo dài nữa thật sự sẽ đến trễ.

Anh đứng dậy sờ sờ khuôn mặt khóc đến nóng của Diệp Nha, ôn nhu nói: "Ca ca hiện tại phải đi học rồi."

Tiếng khóc của Diệp Nha ngừng lại, đôi mắt bị nước mắt rửa sạch càng trên trong suốt thấu triệt mấy phần, "Đi học?"

"Đúng vậy, buổi tối mới về được."

Diệp Nha chớp chớp mắt: "Vậy... ca ca đem áo trả cho đại ca ca nhé."

Diệp Thanh Hà vốn dĩ đã quên chuyện này, giờ bị nhắc nhớ tức khắc nhớ lại, ngẩn người rồi cười khẽ: "Được, anh sẽ mang áo trả cho."

Diệp Nha hít hít mũi: "Cũng... cũng thay em cảm ơn đại ca ca."

"Được." Diệp Thanh Hà vỗ vỗ đầu nhỏ của cô, rũ mắt không lên tiếng nhìn Diệp Tử Dục, "Anh đi rồi, em phải nghe lời đấy."

"Vầng." Diệp Tử Dục nói cho có lệ, xoay người lên tầng.

Diệp Thanh Hà không yên tâm nhìn Diệp Nha, nhận lấy cặp sách và túi đựng đồng phục, ra cửa ngồi lên xe hơi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro