Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☘ Chương 8 

Edit+Beta: Thần Phù nương nương.

Tốc độ của trợ lý rất nhanh, ngày hôm sau đã an bài hết thảy điều Diệp Thanh Hà cần.

Vậy may tới quá mức bất ngờ, làm Thẩm Trú vốn dĩ chuẩn bị bỏ học kiếm tiền nuôi em trai không có chút sức chống cự. Hắn đi tìm chủ nhiệm lớp, muốn có được phương thức liên hệ của người trợ cấp để tự mình cảm tạ, nhưng mà lão sư trước sau không tiết lộ ra bất cứ tin tức nào, mặc cho Thẩm Trú năn nỉ cỡ nào, lão sư đều không hé miệng.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể về lớp.

Cẩn thận ngẫm lại thấy đây là chuyện tốt, có người nguyện ý giúp đỡ hắn, hắn sẽ có thể vào đại học, có thể kiếm tiền, có thể cho em trai cuộc sống tốt một chút...

Thẩm Trú nhìn ngoài cửa sổ, đôi đồng tử đen láy khó có được chút ánh sáng lập lòe.

Hắn ở trên đời này không nơi nương tựa, không thân không thích.

Hắn chỉ có em trai, chỉ có em trai...

Hắn đột nhiên hoảng hốt, cánh tay bị người khác nhẹ nhàng chọc một cái.

Thẩm Trú nhíu mày ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt trắng nõn của Diệp Thanh Hà.

"Có việc?" Thái độ Thẩm Trú cực kỳ lãnh đạm.

Hắn đối với Diệp Thanh Hà chưa đến mức chán ghét, không cũng gọi là thích, nguyên nhân chắc là vì bài xích người không chung thế giới.

"Bài tập nhóm cuối tuần, làm ở nhà cậu hay nhà tớ?"

Học kỳ này lão sư vì bọn họ bắt đồng chia nhóm học tập, vốn dĩ là bốn người một nhóm, bởi vì số người không đủ, Diệp Thanh Hà và Thẩm Trú thành một nhóm. Cuối tuần này là bài tập nhóm đầu tiên, yêu cầu học sinh phối hợp hoàn thành. Diệp Thanh Hà biết tính cách quái gở kia của Thẩm Trú có khả năng không muốn làm cùng anh, nếu hắn không muốn, anh một người làm hai phần cũng không phải không được.

Thẩm Trú rũ mắt, thanh âm đạm bạc: "Cuối tuần tôi muốn đem theo trẻ nhỏ."

Diệp Thanh Hà ngẩn ra.

Đột nhiên nhớ tới cuối tuần em trai đi bệnh viện làm kiểm tra, bảo mẫu cũng sẽ đi, người làm ngày đó cũng nghỉ, nói cách khác...

"Tớ cùng mang em theo."

Thẩm Trú ngẩng đầu.

Ánh mắt đối diện, hai vị ca ca ăn ý dời mắt.

Cuối cùng Thẩm Trú nói, "Vậy học ở ngoài đi." Nhà hắn vừa nhỏ vừa bẩn, hoàn cảnh lại kém. Thẩm Trú không phải sợ Diệp Thanh Hà xem thường, chỉ sợ làm cho tiểu thiếu gia kia thấy không tự nhiên.

Diệp Thanh Hà gật đầu: "Vậy tớ cho cậu số điện thoại, nhớ liên lạc cho tớ." Vừa dứt lời, Diệp Thanh Hà bỗng nhớ ra. Anh quên mất, trong nhà Thẩm Trú không có điện thoại, bình thường làm bài tập đều viết tay.

"Vậy..."

"Buổi sáng 10 giờ ở phố thương mại, tôi đúng giờ sẽ chờ cậu ở đó." Thẩm Trú giải quyết dứt khoát, không cho Diệp Thanh Hà cơ hội phản bác.

*

7 giờ sáng cuối tuần, Diệp Thanh Hà rón rén đi vào phòng Diệp Nha.

Cô vẫn chưa tỉnh, chăn đá dưới chân, gục mặt ngủ say, ghé sát vào còn nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ.

Diệp Thanh Hà ngồi xổm bên mép giường, đôi tay chống cằm chuyên chú nhìn Diệp Nha.

Cô gái nhỏ bộ dạng khi ngủ rất đáng yêu, khuôn mặt trẻ con beo béo bởi vì nằm nghiêng mà bị ép thành một cục, miệng không tự giác hơi dẩu lên, lông mi vì ngủ mơ mà run nhè nhẹ. Diệp Thanh Hà vươn tay, không tự chủ mà sờ mái tóc ngắn của cô.

Tóc lông xù xù, mềm như bông, xúc cảm như lông chú mèo Ragdoll nuôi trong nhà bạn học kia.

Em gái thật đáng yêu.

Diệp Thanh Hà chớp chớp mắt, vừa định thò lại gần thơm em gái một cái, cô chậm rì rì mở mắt.

Lưng Diệp Thanh Hà cứng đờ, thấy mắt cô còn vương tia buồn ngủ ngơ ngác, lập tức nhẹ nhàng chầm chậm lùi về sau.

Diệp Nha xoay người bò dậy từ trên giường, thân thể bởi vì buồn ngủ mà hơi lung lay, cô xoa xoa mắt, mơ mơ máng màng đọc thơ: "Cày đồng... đang buổi ban trưa/ Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày/ Ai ơi bưng bát cơm đầy/ Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.*"

Cô bé phỏng chừng còn chưa tỉnh ngủ, cả người đều ngây ngốc.

Bỗng nhiên nghe được một đoạn thơ - Diệp Thanh Hà: "???"

Giây tiếp theo, nhóc bánh bao trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ than ngắn thở dài, ngữ khí thâm trầm như một ông lão: "Học tập thật khó."

"...???" Em gái anh bị làm sao đây?

Nhưng mà...

Học tập thật sự rất khó.

Diệp Thanh Hà cũng vô cớ thấy bi thương.

Hôm qua Diệp Nha vừa học lớp ngữ văn, dù trí nhớ yêu quái rất tốt, năng lực học tập rất nhanh cũng không chịu nổi tra tấn của thơ Đường, ngày hôm qua nằm mơ làm tính, hôm nay lại nằm mơ đọc thơ, còn nhỏ tuổi đã chịu áp lực học tập.

"Là dì dạy em đọc thơ sao?" Diệp Thanh Hà kéo rèm cửa ra để ánh mặt trời chiếu sáng căn phòng, sau đó đi tới trước tủ quần áo bắt đầu kiếm quần áo.

Dù sao cũng là lần đều tiên đưa em gái đến gặp bạn học, anh nhất định phải để em gái thật xinh đẹp, không thể rơi xuống thế hạ phong.

"Chờ ca ca tìm quần áo cho em rồi rửa mặt chải đầu nhé, Nha Nha trước chờ một chút."

Anh vừa dứt lời, Diệp Nha đã bò xuống giường, thừa dịp Diệp Thanh Hà không chú ý đẩy ghế nhỏ vào toilet. Cô cố sức đẩy ghế vào, hai chân nhỏ chậm rì rì dẫm lên, bật nước, rồi rửa sạch khuôn mặt trắng nõn.

Rửa mặt xong, Diệp Nha cầm một cốc nước, xối từ trên đỉnh đầu xuống.

Đây thật sự là hành vi mê muội.

Hệ thống nhịn không được hỏi, [ Nha nhi đang làm gì? ]

Diệp Nha vừa tưới nước vừa nghiêm túc đáp, "Nhanh làm hạt giống nhỏ nảy mầm ~"

Hạt giống nhỏ trên đầu cô chỉ tỏa ra một tầng sáng xanh, thì không hề có chút dấu hiệu lớn lên.

Diệp Nha nhớ lúc trước mẹ cho cô uống sương, cô uống xong rất nhanh đã trưởng thành, hạt giống nhỏ cũng phải uống nhiều nước, uống xong sẽ lớn lên thật nhanh.

Bọt nước xuyên qua tầng ánh sáng mỏng ngoài hạt giống, tí tách rơi trên đầu Diệp Nha.

Nhìn đầy đầu cô đều là nước, hệ thống sâu sắc cảm thấy mệt mỏi, [ Nha nhi không cần tưới nước, sẽ sinh bệnh, với lại ngươi không đánh răng sao? ]

Diệp Nha nghiêng đầu nghĩ ngợi, hình như chưa đánh răng.

Có thứ để chú ý đến, Diệp Nha lập tức vứt việc tưới nước ra sau đầu, ngược lại cầm lên bàn chải nhỏ, lấy kem đánh răng rồi nghiêm túc đánh răng.

Chờ Diệp Nha rửa mặt đánh răng xong, Diệp Thanh Hà vẫn còn ở trước tủ quần áo rối rắm.

Cô bình tĩnh nhìn Diệp Thanh Hà một lát, yên lặng mặc lại váy ngày hôm qua đã mặc, đấu tranh gian nan vài phút muốn kéo khóa, lại không có kết quả, Diệp Nha bẹp miệng từ bỏ, đi đến trước mặt Diệp Thanh Hà kéo tay áo của anh, ngửa đầu nói: "Ca ca, tay em ngắn, kéo không lên được."

Diệp Thanh Hà lúc này mới hoàn hồn, cúi đầu thấy cô gái nhỏ đã sửa soạn xong xuôi.

Anh ngẩn người: "Nha Nha tự rửa mặt?"

Diệp Nha gật đầu.

"Đánh răng rồi?"

Diệp Nha lại gật đầu.

"..."

Trầm mặc một lát, Diệp Thanh cố gắng chọn một chiếc váy trắng thuê hoa từ trong tủ quần áo, nghiêm túc mặc xong cho cô, sau đó anh vừa lòng ôm cô xuống lầu.

Ăn sáng xong, Diệp Thanh Hà đưa Diệp Nha rời khỏi nhà.

Cảnh sát ngoài xe lần lượt lướt qua, Diệp Nha ngồi ở ghế sau nhẹ nhàng đong đưa chân.

Tay cô chống lên cửa sổ xe, đôi mắt trong suốt phản chiếu phong cảnh bên ngoài đang lướt qua.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Diệp Nha tới thế giới này, thật sự thưởng thức phong cảnh thế giới này.

Nơi này tuy không phải linh địa yên tĩnh tốt đẹp, cũng không có thần thú chơi đùa với Diệp Nha, nhưng có rất nhiều rất nhiều sự vật hiếm lạ cô chưa thấy qua bao giờ, mấy thứ này đều có sức hấp dẫn cực lớn với một đứa nhỏ.

40 phúp sau, xe dừng lại bên vỉa hè, Diệp Thanh Hà nắm tay Diệp Nha xuống xe.

Phố thương mại này cuối tuần vẫn có đông người qua lại, nên lúc Diệp Nha xuất hiện không ngoài ý muốn mà hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.

 Cô sinh đến quá mức đáng yêu, mặc kệ là mặt mày hay mũi miệng đều phá lệ tinh xảo, an an tĩnh tĩnh đứng dưới ánh nắng như một bức tranh.

Diệp Nha không có thói quen tiếp xúc với tầm mắt của người sống, không tự chủ mà cọ cọ bên người Diệp Thanh Hà.

Diệp Thanh Hà nâng tay nhìn đồng hồ, còn khoảng mười lăm phút nữa là đúng 10 giờ, Thẩm Trú hẳn là sắp tới nơi...

Vừa nghĩ đến, phía sau đã truyền đến âm thanh.

"Diệp Thanh Hà."

Anh em hai người cùng quay đầu lại.

Thẩm Trú vẫn mặc đồng phục trường, thiếu niên tóc đen thẳng, mặt mày sạch sẽ, tay trái dắt một bé trai năm tuổi, đang đứng cách đó không xa nhìn bọn họ.

"Buổi sáng tốt lành, bạn Thẩm Trú." Diệp Thanh Hà dắt em gái đi qua.

Mí mắt Thẩm Trú hạ xuống, im lặng không nói nhìn tới.

Tuổi tác hắn tuy nhỏ, khí thế lại xa cách bức người, đừng nói là trẻ nhỏ muốn ở cạnh hắn, ngay cả người lớn chưa chắc đã muốn đứng cạnh.

Diệp Nha không sợ hắn, ngửa đầu cười đến trong trẻo mê người: "Chào Thẩm Trú ca ca~" Tiếng nói của cô gái nhỏ non nớt, meem mại như một viên đường ngâm trong vại mật.

Chào hỏi Thẩm Trú xong, Diệp Nha lại nhìn về phía quạ đen đang đứng trên vai hắn xỉa lông.

"Chào hắc tước tước ~"

Hắc tước dừng lại động tác, đôi mắt đỏ sậm nhìn chăm chăm... hạt giống trên đỉnh đầu cô.

Bả vai Diệp Nha hơi run, sốt ruột hốt hoảng đội mũ nhỏ Diệp Thanh Hà trước khi đi đưa cho, đôi tay chặt chẽ che chở hạt giống nhỏ, đôi mắt to trắn tràn đầy cảnh giác.

 Hắc tước liếc cô một cái rồi khinh miệt thu hồi tầm mắt.

Diệp Nha nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.

Thẩm Trú và Diệp Thanh Hà đều cho rằng là trẻ nhỏ nói lung tung, ai cũng không để ý.

Thấy em trai còn co đầu rụt cổ đứng một bên, Thẩm Trú đẩy đẩy cậu về phía trước: "Chào hỏi."

Cậu rũ đầu thật sâu, mũi chân cọ cọ chân đất, không tình nguyện ngẩng đầu lên: "Chào anh." Mắt nhìn đến Diệp Nha, bỗng phút chốc cúi đầu xuống, "Chào tiểu muội muội."

Nói xong, lại trốn ra sau lưng Thẩm Trú không muốn ra ngoài.

Thẩm Trú một tay bắt được cậu, lạnh giọng giáo dục: "Giới thiệu tử tế, không được vô lễ."

"Em tên Thẩm Nhiên." Cậu cau mày, giới thiệu thập phần gượng ép.

Em trai nhà họ Thẩm tự ti nội liễm, tính nết y hệt với Thẩm Trú.

Diệp Thanh Hà không dám nghiêm túc đánh giá, chỉ dùng dư quang khóe mặt ngó cậu, đương nhiên nhìn thấy bớt đó phía trên mắt trái của cậu, tức khắc thu liễm tầm nhìn.

"Nha Nha, em cũng mau chào hỏi tiểu ca ca." Diệp Thanh Hà nhẹ nhàng nhéo tay Diệp Nha.

Cô không nói chuyện, tò mò nhìn chằm chằm vết mặt trên mặt Thẩm Nhiên.

Thẩm Nhiên bị nhìn đến không được tự nhiên, đầu cúi ngày càng thấp.

Hệ thống kích động, trong đầu điên cuồng rít gào: [ Nha Nha! Đây là nam chính tương lai, là đối tượng nhiệm vụ của ngươi! Từ giờ trở đi ngươi phải chèn ép nó, bắt nạt nó, làm nó chán ghét ngươi, căm ghét ngươi, làm hắn bị sự áp bách của ngươi mà kiên định giữ vững, không ngừng trưởng thành cảnh sát ưu tú trong tương lai! ]

Trên đường trưởng thành của nam chính có một chướng ngại vật tên là Diệp Nha.

Trong nguyên tác, Diệp Nha từ nhỏ xem thường nam chính Thẩm Nhiên mặt mày xấu xí, gia cảnh bần hàn. Từ lúc còn học nhà trẻ đã bắt đầu ức hiếp Thẩm Nhiên, mỗi lần bắt nạt xong, đều là Hạ Tình ở phía sau yên lặng an ủi. Diệp Nha liên tục bắt nạt khiến Thẩm Nhiên ngày càng chán ghét cô, lại càng thêm yêu quý Hạ Tình, hơn nữa cũng ngầm quyết tâm muốn bò lên tầng cao.

Có thể nói không có Diệp Nha luôn khinh nhục, sẽ không có nam chính Thẩm Nhiên ưu tú của sau này.

Trong câu chuyện này Diệp Nha là nhân vật quan trọng nhất, nhân vật phản diện nào cũng không thoát được quan hệ với cô.

Hiện tại, từ giờ phút này, cô chính là nữ phụ ác độc!!

Hệ thống: [ Nha nhi! Tới, giới thiệu một cái siêu hung! Giới thiệu một cái siêu không lương thiện! Chúng ta phải khiến hắn sợ hãi từ lúc bắt đầu!! ]

Ấn tượng đầu tiên phi thường quan trọng, nhất định Diệp Nha phải lưu lại một cái ấn tượng không tốt trong lòng Thẩm Nhiên!

Hệ thống: [ Tới đi Nha nhi! Sau khi hoàn thành thúc thúc sẽ làm hạt giống của ngươi nảy mầm! ]

Hạt giống nẩy mầm...

Diệp Nha giữ vành nón, nơm nớp lo sợ đi qua.

Vừa bước được một bước, quạ đen trên đầu vai Thẩm Trú đột nhiên dang rộng hai cánh, bay trên không vài vòng, cuối cùng dừng lại trên đỉnh đầu Diệp Nha.

Mà Diệp Nha...

Ngay cả cây mầm cũng cứng đờ.


---

(*) Cày đồng đang buổi ban trưa

Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày

Ai ơi bưng bát cơm đầy

Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.

Bản gốc: 

锄禾日当午,汗滴禾下土。谁知盘中餐,粒粒皆辛苦


Bản dịch ( Hán Việt ): 

Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn tích hòa hạ thổ.

Thùy tri bàn trung xan, lạp lạp giai tân khổ


Ý nghĩa: Câu này có ý nghĩa tương đương với câu của Việt Nam mình lấy ở trên. Câu thơ miêu tả khung cảnh người nông dân phải làm việc giữa trưa khi mặt trời nhô cao nắng gắt, biểu hiện việc nông dân quanh năm vất vả cần cù lao động, cuối cùng tác giả lấy ngôn từ ẩn ý sâu xa để biểu đạt nỗi lòng đồng tình với người nông dân chân thành tha thiết. Toàn bộ từ ngữ dùng trong câu thơ đều rất dễ hiểu, chất phách, âm tiết thanh thoát, dễ thuộc, lưu truyền rất rộng, ngay cả phụ hay trẻ em đều biết. Câu thơ muốn nói dù chỉ là một bữa cơm bình thường ngày ngày ta ăn cũng là thành quả lao động vất vả không cả mưa nắn của người nông dân, vì thế muốn nhắc nhớ mọi người phải biết quý trọng, biết ơn mọi thành quả lao động.

(Theo Baidu.)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro