Hạ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Kim Quang Dao tưởng tượng vào một đêm tối đen đầy gió, chính mình từ phần mộ bò ra dọa Lam Hi Thần đang ở trước mộ khóc nức nở mà kêu "A Dao ~ A Dao ~ huynh rất nhớ đệ ······" sợ tới mức "A" một tiếng liền ngất xỉu, nhịn không được cười lên tiếng.

Lam Hi Thần nghe được tiếng cười của Kim Quang Dao, nghiêng đầu nhìn thấy Kim Quang Dao gương mặt tươi cười, trong lòng nhộn nhạo rung động, cúi người xuống hôn lên mặt Kim Quang Dao một cái, hỏi: "A Dao đang cười gì đó?"

Kim Quang Dao nói: "Nhị ca, nếu huynh nhìn thấy đệ từ phần mộ bò ra tới, có thể bị dọa ngất xỉu hay không a?"

Lam Hi Thần trả lời: "Làm sao có chuyện đó, huynh vui mừng còn không kịp. Mặc kệ đệ là người là yêu hay thậm chí là quỷ, huynh đều không sợ."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nhanh chóng đã đến Hàn thất. Lam Hi Thần đặt Kim Quang Dao lên chiếc sạp ngày thường hắn hay nằm nghỉ, cẩn thận sờ soạng từ đầu tới chân Kim Quang Dao một lần, phát hiện Kim Quang Dao không chịu bất kỳ thương tổn gì mới yên tâm. Lam Hi Thần ôm Kim Quang Dao vào trong lòng, nức nở nói: "A Dao, rốt cuộc đệ cũng trở về bên cạnh huynh, thực xin lỗi, đều do huynh không tốt, khiến đệ chịu nhiều khổ sở."

Kim Quang Dao an ủi: "Nhị ca, những chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa. Là do huynh bị Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện, Nhiếp Hoài Tang lừa gạt, hơn nữa huynh cũng đã bị trừng phạt, đệ không còn trách huynh." Kim Quang Dao vừa nói vừa vuốt ngực Lam Hi Thần: "Nhị ca, huynh bị đâm hơn một trăm lần, nhất định rất đau đi?"

Lam Hi Thần cầm tay Kim Quang Dao nói: "Không có đau bằng lúc đệ kêu huynh quên đệ, đi cưới vợ sinh con." Kim Quang Dao cười khúc khích: "Lúc này huynh không xem đệ là giả hả?" Lam Hi Thần đáp: "Hiện tại huynh tin đệ là thần tiên, bằng không sẽ như thế nào lông tóc không tổn hại gì mà xuất hiện trước mặt huynh? Còn có cái thanh âm kia trong đầu huynh, cũng là thần tiên đi?" Kim Quang Dao gật đầu: "Đó là sư phụ đệ ở Thiên giới."

Lam Hi Thần cẩn thận đánh giá dung mạo của Kim Quang Dao, phát hiện dung mạo của y cùng với lúc trước khác nhau một chút. Lam Hi Thần dùng ngón tay nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt Kim Quang Dao, nói: "Đây là bộ dáng thật sự của đệ sao? Cùng với trước kia có chút không giống nhau!" Kim Quang Dao cố ý trêu chọc: "Đúng vậy, có phải Nhị ca chê đệ xấu hơn hay không?" Lam Hi Thần cười cười: "A Dao hiện giờ là thần tiên, đương nhiên càng trở nên xinh đẹp, nhưng mà mặc kệ A Dao biến thành bộ dáng gì, huynh đều không để ý, chỉ cần A Dao không rời bỏ huynh là được. "

Kim Quang Dao thở dài nói: "Nếu sư phụ không cho phép đệ trở về, Nhị ca phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự không cưới vợ sinh con, một người cô độc sống quãng đời còn lại sao?"

"Nếu huynh không thể cùng A Dao ở bên nhau, cũng tuyệt đối không cưới vợ sinh con. Bởi vì trong lòng huynh chỉ có mỗi mình A Dao, nếu cưới thê tử, lại không yêu nàng, chẳng phải là hại người ta? Huynh càng không thể chỉ vì muốn có một đứa con nối dõi, liền biến nữ tử vô tội thành công cụ sinh con. A Dao, cho dù không vợ không con, huynh cũng sẽ không cô đơn, huynh sẽ nghĩ tới đệ, nhớ đệ, cho đến khi huynh chết."

Kim Quang Dao xúc động: "Nhị ca ~~"

Lam Hi Thần nói: "A Dao, từ nhỏ phụ thân huynh bế quan, mẫu thân bị cầm tù, huynh cùng cha mẹ rất ít khi gặp mặt, cảm tình cũng rất là xa cách, có thể nói huynh chưa bao giờ hưởng thụ qua tình yêu thương của cha mẹ. Thúc phụ đối với huynh càng thêm nghiêm khắc, một lòng tận sức đem huynh dạy dỗ thành người thừa kế Lam thị ưu tú, mặt khác Lam thị tộc lão cũng có rất nhiều hy vọng đối với huynh. Từ lời nói cử chỉ, đối nhân xử thế, thậm chí phục sức dung nhan, đều phải tuân theo các loại quy củ, không được có sai lầm, Lam thị 3000 hơn gia quy, huynh cũng phải học theo. Trước lúc hai mươi tuổi tuổi, huynh bị các quy tắc ở Lam gia trói buộc, sống giống như một con người gỗ, thẳng đến lúc huynh gặp được đệ, huynh mới cảm nhận được sinh hoạt lạc thú."

Lam Hi Thần cọ cọ Kim Quang Dao, nói tiếp: "Khi đó đệ đã cứu huynh, đệ giống phụ thân bảo hộ huynh, giống mẫu thân chiếu cố huynh, giống lão sư dạy dỗ huynh sinh hoạt thường ngày, lại giống bằng hữu tốt cùng đệ đệ tốt an ủi huynh, khai đạo huynh. Từ sau khi quen biết đệ, huynh mới có cảm giác mình là một người sống, mà không phải chỉ là Lam thị thiếu tông chủ. A Dao, với ta mà nói, đệ là phụ thân, là mẫu thân, là ái nhân, là tri kỷ, tình cảm huynh có được đều hội tụ ở trên người của đệ, đệ là tất cả của huynh."

Kim Quang Dao nghe được lời nói thật lòng của Lam Hi Thần, trong lòng vừa toan vừa mềm ôm chặt lấy Lam Hi Thần. Lam Hi Thần cũng ôm chặt Kim Quang Dao, nói: "A Dao, đệ là thần tiên, đệ sẽ trở về Thiên giới sao? Đệ có thể ở bên cạnh huynh bao lâu?" Kim Quang Dao muốn nói đệ sẽ bồi huynh đến khi huynh sống thọ và chết tại nhà, nhưng tưởng tượng đến sẽ có một ngày Lam Hi Thần chết đi, trong lòng liền đau đớn khó nhịn, vì thế nói: "Nhị ca, đệ sẽ không bao giờ rời xa huynh, đệ sẽ luôn luôn bên cạnh huynh, vĩnh viễn." Tảng đá lớn trong lòng Lam Hi Thần rốt cuộc rơi xuống đất, cười ứng thanh "Được".

Hai người đắm chìm trong niềm vui đoàn tụ, liền nghe bụng Lam Hi Thần kêu vài tiếng, Kim Quang Dao hỏi: "Nhị ca, huynh không ăn cơm sao? Sao lại đói thành như vậy?" Lam Hi Thần trả lời: "Vừa rồi huynh ở sách cấm thất đọc sách, cũng không cảm thấy đói, liền bỏ lỡ giờ cơm. Bây giờ huynh cho người hầu đưa cơm canh tới, A Dao cũng cùng dùng một chút, huynh sai bọn họ làm bánh bông tuyết đệ thích nhất được không?" Kim Quang Dao nói: "Bánh bông tuyết làm rất phiền phức, cứ cho bọn họ làm món gì nhanh nhanh là được." Lam Hi Thần hôn hôn Kim Quang Dao: "Vẫn là A Dao đau lòng huynh."

Lam Hi Thần đi phân phó người hầu chuẩn bị cơm canh, không bao lâu, người hầu liền bưng một cái hộp đồ ăn lớn đưa tới. Kim Quang Dao mở ra thì thấy bên trong là hai chén Tam Tiên Kê Ti Miến (Mì gà) nóng hôi hổi, còn có một ít bánh xốp giòn nhỏ. Kim Quang Dao lấy mì ra đặt trước mặt Lam Hi Thần nói: "Nhị ca, nhân lúc còn nóng ăn đi." Lam Hi Thần gật đầu: "A Dao, đệ cũng ăn." Hai người ngồi đối diện cùng nhau ăn mì. Lam Hi Thần ở trước mặt Kim Quang Dao cũng không rụt rè, phần phật phần phật liền đem một chén mì ăn sạch. Kim Quang Dao một bên ăn mì, một bên nhìn Lam Hi Thần, từ sau Quan Âm miếu, Lam Hi Thần ăn không ngon ngủ không yên, gầy ốm tiều tụy rất nhiều, tới bây giờ mới có thể thanh thản ổn định mà ăn bữa cơm. Kim Quang Dao thầm nghĩ: Về sau nhất định phải chăm sóc nhị ca thật tốt, nuôi huynh ấy giống như trước kia.

Cơm nước xong, Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần một bên uống trà ăn điểm tâm, một bên lập kế hoạch cho tương lai. Lam Hi Thần thấy trời cũng đã tối, liền nói: "A Dao, canh giờ không còn sớm, chúng ta sớm chút nghỉ ngơi đi."

"Được."

Lam Hi Thần lại nói: "Vừa rồi đệ ngồi dưới đất, có lẽ trên người dính bụi đất, cần phải tắm gội thay quần áo?" Trong lòng Kim Quang Dao biết rõ tâm tư của Lam Hi Thần, cũng không chọc phá hắn, cười gật gật đầu.

Lam Hi Thần không mang Kim Quang Dao đi suối nước lạnh, mà là phân phó người hầu chuẩn bị nước ấm. Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao ở chung một cái bồn tắm lớn, lấy cớ giúp Kim Quang Dao lau mình sờ soạng toàn thân của y. Kim Quang Dao đã sớm quyết định về sau sẽ làm bạn với Lam Hi Thần cả đời, cũng không thèm để ý Lam Hi Thần ăn đậu hủ, chỉ tùy ý hắn hồ nháo. Tắm gội xong, hai người nằm ở trên giường, Lam Hi Thần tiến đến trước mặt Kim Quang Dao, nói: "A Dao, ngày ấy ở trong mộng, đệ nói muốn cùng huynh làm chút chuyện có ý tứ, không bằng chúng ta hiện tại liền làm đi!"

Kim Quang Dao đáp: "Cái kia Mạnh Dao không phải là đệ, là lư hương bện ảo giác cho huynh. Nhị ca, Giang tông chủ không phải đã nói làm việc gì cũng phải danh chính ngôn thuận mới được. Chúng ta hiện tại không phải đạo lữ chính thức, chưa thể làm chuyện phu-phu, huynh mau ngủ đi."

Lam Hi Thần hơi bực nói: "Đệ để ý Giang Trừng nói cái gì, hắn mới là người đáng ghét nhất." Kim Quang Dao cười cười: "Lam thị không phải nhất giảng lễ nghi sao, huynh lại chờ thêm chút thời gian thì có gì đâu?" Nói xong lại dỗ Lam Hi Thần hồi lâu, hai người mới cùng nhau ngủ.



Trong một quán rượu nhỏ, Ngụy Vô Tiện che giấu dung mạo thật đang từ từ mà ăn uống. Mấy tu sĩ bàn bên trò chuyện sôi nổi, một gã bạch y tu sĩ nói: "Ai ai, các ngươi có nghe nói chưa, Lan Lăng Kim thị tìm về một cái "thương hải di châu" mà Kim Quang Thiện lão tông chủ để lại"

Bên cạnh hắc y tu sĩ nói: "Biết biết, cái tên thương hải di châu kia đã được Kim thị tông tộc cùng Kim tiểu tông chủ chấp thuận, cho nhận tổ quy tông. Kim thị còn ban tên cho hắn là Kim Tử Anh."

"Nghe nói vị Kim Tử Anh công tử lớn lên cùng Kim Tiên đốc phi thường giống nhau, Kim tiểu tông chủ vừa nhìn thấy hắn liền ôm hắn khóc lớn. Cô Tô Lam thị Lam tông chủ vừa gặp hắn liền lập tức đến Kim thị cầu hôn, muốn cưới hắn làm đạo lữ!"

Một cái lam y tu sĩ lại nói: "Thiệt hay giả a, ta nghe Lam thị môn sinh nói, Lam tông chủ không phải xem Kim Tiên đốc di thể như là đạo lữ hắn, táng nhập Lam thị phần mộ tổ tiên sao? Như thế nào nhanh như vậy, Lam tông chủ liền quên Kim Tiên đốc, muốn cưới người khác à?"

Bạch y tu sĩ lắc đầu: "Đầu óc ngươi thật là, không biết suy nghĩ sao? Kim lão tông chủ thương hải di châu, nhận tổ quy tông, Lam tông chủ đối hắn nhất kiến chung tình, ngươi ngẫm lại, vị Kim Tử Anh công tử này sẽ là ai?" Áo xám tu sĩ nói: "Năm đó khi Kim Tiên đốc nhận tổ quy tông, nếu tính theo vai vế, tên Kim Tiên đốc hẳn là có chữ "Tử", cũng không biết tại sao Kim lão tông chủ đổi thành chữ "Quang". Ngươi nghĩ đi, Anh (瑛) cùng Dao (瑶), đều có nghĩa là ngọc đẹp đá tốt, ngươi còn không rõ sao?" Hắc y tu sĩ cũng nghiêng mắt nhìn lam y tu sĩ, lam y tu sĩ bừng tỉnh đại ngộ, đè thấp thanh âm nói: "Ý các ngươi là, Kim Tử Anh công tử, kỳ thật chính là ······ Kim Tiên đốc?" Hắc y tu sĩ "Suỵt" một tiếng, nói: "Ngươi trong lòng hiểu rõ là được, đừng tùy tiện nói bậy."

Ngụy Vô Tiện ăn uống xong, rời khỏi quán rượu. Gần đây tin đồn về người tên Kim Tử Anh này đã truyền đi khắp Tu Tiên giới, Ngụy Vô Tiện biết, suy đoán của mấy tên tu sĩ kia hẳn là sự thật. Chính hắn đều có thể bị Mạc Huyền Vũ hiến xá sống lại, Kim Lam hai nhà đều là nội tình thâm hậu đại gia tộc, hơn nữa năm đó Ôn thị bị huỷ diệt, phần lớn điển tịch đều bị Kim Lam hai nhà chia nhau, bọn họ muốn tìm ra biện pháp sống lại Kim Quang Dao còn không dễ dàng? Ngụy Vô Tiện nghĩ đến Kim Quang Dao đã sống lại, trong lòng liền nặng trĩu. Lúc trước Nhiếp Hoài Tang bày kế, hắn cùng Lam Vong Cơ trở thành cây đao, không chỉ có đem Kim Quang Dao kéo xuống vị trí tiên đốc, còn khiến Kim Quang Dao chết ở Quan Âm miếu, thân bại danh liệt bị phong quan vĩnh viễn không siêu sinh. Kim Quang Dao cùng hắn, Lam Vong Cơ, Nhiếp Hoài Tang đã kết hạ tử thù.

Từ trước đến nay Kim Quang Dao là người có ân báo ân có thù báo thì, chắc chắn cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho ai đã hại hắn. Hiện giờ Lam Vong Cơ đã chết, vậy còn lại mình cùng Nhiếp Hoài Tang. Ngụy Vô Tiện nghĩ đến Kim Quang Dao tài trí mưu kế, hơn nữa có Lam Hi Thần tương trợ, tình thế của mình và Nhiếp Hoài Tang rất đáng lo ngại. Nhưng mà tốt xấu gì Nhiếp Hoài Tang cũng là một tông chi chủ, lại đã từng thành công mưu tính Kim Quang Dao lẫn Lam Hi Thần, có lẽ, hắn lại có thể chiến thắng hai người họ một lần nữa cũng không chừng. Ngụy Vô Tiện nghĩ đến đây, kiên định ý niệm đến Thanh Hà cậy nhờ Nhiếp Hoài Tang.

Ngụy Vô Tiện đi vào một nơi vắng vẻ không người, lần nữa triệu hoán Ôn Ninh. Từ khi hắn chia tay Lam Vong Cơ liền rời đi Cô Tô. Không quá mấy ngày, tin tức Lam Vong Cơ bị trục xuất Cô Tô Lam thị cùng với tin Lam Vong Cơ chết bị truyền khắp Tu Tiên giới. Ngụy Vô Tiện khi đó còn chưa có che giấu dung mạo, bị người khác nhận ra đã trải qua mấy lần bị đuổi giết. Không có Lam gia cùng Lam Vong Cơ làm chỗ dựa, người thân của những ai bị hắn giết chết sát thương ở Cùng Kỳ Đạo, Kim Lân Đài, Bất Dạ Thiên...năm đó sôi nổi tới tìm hắn báo thù. Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ chỉ có thể dùng quỷ đạo cùng các tu sĩ đối chiến, các tu sĩ đối với Di Lăng lão tổ vẫn là có điều kiêng kị, hắn mới có thể chạy thoát.

Ngụy Vô Tiện rời đi Cô Tô không bao lâu, tiền cũng dùng hết rồi, nhưng kẻ hèn tiền tài, sao làm khó được Di Lăng lão tổ đâu? Ngụy Vô Tiện ném túi tiền không, tìm nhà phú hộ, đi cướp nhân gia phú tế chính mình bần. Ngụy Vô Tiện khi đó nghĩ thầm: Cuộc sống này so với lúc cùng Lam Vong Cơ tiểu cũ kỹ ở bên nhau tiêu sái bừa bãi hơn nhiều. Thân thể Mạc Huyền Vũ linh lực thấp kém, thế cho nên Ngụy Vô Tiện cũng không thể ngự kiếm, huống chi hắn cũng không có kiếm để ngự, Tùy Tiện còn ở chỗ của Giang Trừng. Ngụy Vô Tiện liền cưỡi tiểu Bình Quả, một đường "Cướp phú tế bần", một đường đi về Thanh Hà. Hắn nghĩ kỹ rồi, dù người khác không cần hắn, Nhiếp Hoài Tang nhất định sẽ thu lưu hắn, ai bảo Nhiếp Hoài Tang có nhược điểm nằm trong tay hắn đâu.

Không nghĩ tới hắn mới đi đến nửa đường, liền có nhiều người như vậy tới đuổi giết hắn, mấy lần hắn triệu hoán Ôn Ninh, Ôn Ninh đều không có xuất hiện, hắn chỉ có thể chật vật chạy trốn, sau lại chỉ có thể che giấu dung mạo mới tránh được những người đuổi giết hắn. Ngụy Vô Tiện triệu hoán đã lâu, vẫn là không có triệu hoán được Ôn Ninh, điều này làm cho hắn thất vọng lại bất an, chỉ có thể tiếp tục bước vào một cái thị trấn.

Đến một thị trấn mới, Ngụy Vô Tiện dắt lừa chậm rãi đi bộ, đột nhiên nhìn thấy người quen, Ngụy Vô Tiện vội vàng đi đến kéo lại tay người nọ, nói: "Tư Truy, đi theo ta." Lam Tư Truy ban đầu hơi hoảng sợ, thấy được tiểu Bình Quả mới nhận ra Ngụy Vô Tiện, tùy hắn lôi kéo mình đi vào một con hẻm nhỏ yên lặng. Ngụy Vô Tiện vội vàng hỏi: "Tư Truy, Ninh thúc thúc của ngươi đâu? Hắn không phải cùng ngươi đi săn đêm sao? Tại sao ta triệu hoán hắn không được?"

Lam Tư Truy rút tay của mình lại, nói: "Ngụy tiền bối, Ninh thúc thúc nói, ân tình của ngươi chúng ta ở bãi tha ma đã báo xong rồi, chúng ta không còn thiếu ngươi cái gì nữa. Ninh thúc thúc không muốn làm con rối cùng vũ khí giết người của ngươi, hai tháng trước kia hắn dẫn theo ta đi đến nơi trước kia Ôn thị luyện chế Linh Khí linh hỏa động, nơi đó có linh hỏa vĩnh viễn không tắt. Ninh thúc thúc nói, hắn muốn cùng Tình cô cô và các tộc nhân đoàn tụ, nói xong hắn liền nhảy vào động linh hỏa, thật mau hình thần đều diệt."

Ngụy Vô Tiện hét lớn: "Không có khả năng, tại sao Ôn Ninh lại vi phạm mệnh lệnh của ta? Không được ta cho phép, hắn sao có thể chết? Hắn là quỷ tướng quân của ta a! Hắn chết ta làm sao bây giờ?"

Lam Tư Truy nhìn Ngụy Vô Tiện đang thất thố, không muốn nói cho hắn mình ở Lam gia nhiều năm như vậy đã học được một chút pháp thuật bài trừ quỷ đạo. Ngụy Vô Tiện phát điên trong chốc lát lại bắt lấy Lam Tư Truy nói: "Tư Truy, ngươi dẫn ta đến động linh hỏa đó đi, Ôn Ninh là hung thi ta luyện chế, có lẽ không dễ dàng hỏa táng như vậy." Lam Tư Truy ném ra Ngụy Vô Tiện, đáp: "Động linh hỏa của Ôn thị có thể luyện hóa được vật cứng nhất, đừng nói là hung thi, Ngụy tiền bối không cần đi nhìn, là ta tận mắt nhìn thấy Ninh thúc thúc hóa thành tro tàn. "

Ngụy Vô Tiện thất vọng đến cực điểm, không có quỷ tướng quân, sức chiến đấu của hắn liền giảm hơn phân nửa, lần này có thể an toàn đi đến Thanh Hà hay không đều thành vấn đề. Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Tư Truy, tròng mắt chuyển động, nói: "Tư Truy, ngươi có thể đưa ta đi Thanh Hà hay không?"

Lam Tư Truy lắc đầu: "Ngụy tiền bối, ta đã không còn là Lam Tư Truy. Sau khi ta nghe tin Hàm Quang Quân qua đời, liền trở lại Lam gia xin rời khỏi Cô Tô Lam thị, Lam thị cũng cho phép. Ta hiện giờ không phải Lam Nguyện Lam Tư Truy, mà chỉ là tán tu Ôn Uyển."

Ngụy Vô Tiện lúc này mới chú ý tới Lam Tư Truy, không, hẳn là Ôn Uyển, quần áo trên người không phải Lam thị gia bào, càng không có đai buộc trán. Ôn Uyển chỉ ăn mặc y phục bình thường của tu sĩ, trên mặt cũng hơi có chút phong sương chi sắc. Ôn Uyển cùng Ngụy Vô Tiện im lặng đối diện trong chốc lát, hướng Ngụy Vô Tiện hành lễ: "Ngụy tiền bối, cáo từ. " Nói xong, liền xoay người, cũng không quay đầu lại mà rời đi.



——
Dạo này hơi bận nhưng thấy giả ra chương phải edit đăng liền nên chưa kịp beta, có lỗi gì mình sẽ sa sau nhé.
Chương này ăn cơm ch.ó.a ngập họng ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro