Hạ (Cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngụy Vô Tiện mờ mịt nhìn về hướng Ôn Uyển rời đi.

Lam Vong Cơ đã chết, Giang Trừng sớm đã phân rõ giới hạn với hắn, Lam Cảnh Nghi và Ôn Uyển tránh hắn còn không kịp, Kim Lăng căn bản không đặt hắn vào mắt. Hiện giờ đến Ôn Ninh cũng không còn nữa, hắn hoàn toàn trở thành người cô đơn. Lúc này Tiểu Bình Quả bên cạnh giật giật dây cương, Ngụy Vô Tiện mới hoàn hồn sờ sờ đầu Tiểu Bình Quả nói: "Bây giờ chỉ còn ngươi ở với ta."

Ngụy Vô Tiện dắt lừa ra khỏi ngõ nhỏ, muốn tìm cái khách điếm nghỉ tạm. Trong tốp năm tốp ba người đi đường ngẫu nhiên có vài tu sĩ. Ngụy Vô Tiện linh quang chợt lóe, thầm nghĩ: Nếu không có quỷ tướng quân Ôn Ninh, ta có thể luyện thêm một cái! Ôn Ninh là do ta luyện, luyện thêm một tên na thì có gì khó! Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện phấn chấn hẳn lên, hắn luyện thi nhiều năm, biết thi thể người bình thường chỉ có thể luyện thành tẩu thi cấp thấp, muốn luyện ra hung thi cao cấp giống như Ôn Ninh nhất định phải dùng thi thể của tu sĩ mới được. Không chỉ như thế, muốn hung thi càng mạnh càng lợi hại, chủ nhân thi thể lúc còn sống nhất định phải bị tra tấn thật thảm, như vậy sau khi chết mới có oán khí dày đặc biến nó trở thành hung thi cao cấp hung ác nhất!

Ánh mắt Ngụy Vô Tiện dừng lại trên người các tu sĩ, hắn muốn tìm một kẻ độc thân, tu vi không cao, tốt nhất là tán tu không có gia tộc để hắn có thể dễ xuống tay cũng như tránh được phiền toái.

Ngụy Vô Tiện ở lại trong trấn mấy ngày rốt cuộc cũng tìm ra một tu sĩ phù hợp với mọi yêu cầu: Tu sĩ kia là nam tử độc thân hơn ba mươi tuổi, dung mạo bình thường, ăn mặc một bộ trường bào màu lam đã sờn cũ phân nửa, tay cầm một thanh kiếm rất kín đáo, thoạt nhìn rất giống một tán tu có tu vi thấp kém. Ngụy Vô Tiện quan sát tu sĩ kia thêm vài ngày chỉ thấy y rất là keo kiệt, cũng không gặp qua đồng bạn của y nên hắn liền quyết định chọn y làm mục tiêu của mình.

Mấy hôm sau tu sĩ áo lam rời khỏi trấn đi về phía Bắc, Ngụy Vô Tiện mừng thầm trong lòng theo đuôi y. Có lẽ tu sĩ áo lam tu vi thấp nên vẫn chưa ngự kiếm, chỉ dựa vào hai chân hành tẩu, Ngụy Vô Tiện vẫn luôn bám ở phía sau nghĩ cách tìm cơ hội giết chết tu sĩ này, luyện thành hung thi.

Kẻ trước người sau cứ đi mãi cho đến khi tới một hẻm núi, Ngụy Vô Tiện thấy hai bên vách núi cao ngất, đáy cốc chỉ có một con đường nhỏ hẹp dài, hắn cảm thấy nơi đây đúng là nơi phù hợp để giết người luyện thi vì thế liền thả ra mấy con tiểu quỷ nhào vào tu sĩ áo lam.

Tu sĩ áo lam nhận thấy mình bị tiểu quỷ đột kích, rút ra trường kiếm vung lên đánh tan mấy con tiểu quỷ. Ngụy Vô Tiện thấy thanh trường kiếm kia tỏa ra linh quang rực rỡ, nhìn qua đã biết là cực phẩm linh kiếm, ngay lập tức có cảm giác không ổn. Lại thấy tu sĩ ấy phất tay một cái, hủy lớp ngụy trang, lộ ra một gương mặt giống Lam Hi Thần đến năm sáu phần, cười nói: "Ngụy Vô Tiện, cuối cùng cũng bắt được ngươi."

"Ngươi là người Lam gia? Tại sao lại nhận ra ta?" Ngụy Vô Tiện hỏi.

"Phải, tên ta là Lam Thanh, có lẽ Di Lăng lão tổ không biết ta là ai đâu. Tuy rằng ngươi che lấp dung mạo, nhưng vẫn dắt theo con lừa này, ta đương nhiên nhận ra được." Đang ở lúc Lam Thanh cùng Ngụy Vô Tiện nói chuyện, hai bên hẻm núi xuất hiện ra một đám người, đông đến mức chặn kín hai đầu hẻm.

Chỉ thấy đám người kia tách ra, lộ ra vài người ăn mặc áo Kim Tinh Tuyết Lãng vây quanh một thiếu niên, thiếu niên này mặc Kim thị tông chủ bào, đúng là Kim Lăng. Bên người Kim Lăng còn có thêm một người áo tím, chính là Giang Trừng. Ngụy Vô Tiện cả giận nói: "Giang Trừng, Kim Lăng, các ngươi muốn làm gì?"

"Ngụy Vô Tiện, ngươi giết phụ thân ta, hại chết tiểu thúc thúc, còn giết hại mấy trăm tộc nhân Kim thị. Hôm nay, ta sẽ vì phụ thân, thúc thúc cùng tộc nhân báo thù." Kim Lăng lớn tiếng đáp

"Ngươi đã quên ta từng cứu mạng ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi tính chơi trò vong ân phụ nghĩa?"

"Xác thật là ngươi đã cứu ta, nhưng lúc trước mẫu thân ta vì ngươi chắn đao mà chết, cũng xem có qua có lại. Ngươi còn thiếu Kim thị ta mấy trăm mạng người, ta thân là Kim thị tông chủ, hôm nay sẽ vì tộc nhân đòi lại bút nợ máu này."

Ngụy Vô Tiện nhìn về phía Giang Trừng: "Giang Trừng, ngươi đã quên Kim Đan ngươi đang dùng là của ta sao?"

"Ha, nếu không phải tại ngươi, Giang thị sao có thể bị Ôn thị tiêu diệt? Cha mẹ ta sao có thể chết? Tính mạng của cha mẹ ta cùng toàn bộ Giang thị đệ tử chẳng lẽ chỉ giá trị bằng một viên Kim Đan?" Giang Trừng nói

Có một tu sĩ khác lên tiếng: "Giang tông chủ đừng nói nhiều với hắn, chúng ta ai cũng đều có huyết hải thâm thù với Ngụy Vô Tiện, hôm nay thật vất vả mới bắt được hắn, tuyệt đối không thể buông tha."

Lam Thanh đi đến bên cạnh Kim Lăng hành lễ: "Thỉnh Kim tông chủ hạ lệnh." Kim Lăng liếc mắt nhìn Giang Trừng, Giang Trừng gật gật đầu, Kim Lăng ra hiệu cho hai bên tu sĩ dắt ra mấy chục con linh khuyển đang sủa như điên, phất tay nói: "Thả chó."

Các tu sĩ nghe vậy lập tức buông linh khuyển ra, đám linh khuyển nhằm phía Ngụy Vô Tiện tấn công hắn gục trên mặt đất, há to mồm cắn xé. Những con linh khuyển này đều được các thế gia huấn luyện để đi săn tà ám cùng yêu thú, không sợ quỷ vật, không chỉ đem những con tiểu quỷ Ngụy Vô Tiện thả ra xé nát, còn xem Ngụy Vô Tiện như yêu thú, không màng hắn thê lương thét chói tai liều mạng giãy giụa, từng ngụm từng ngụm xé rách da thịt cốt nhục của hắn nuốt vào bụng. Không bao lâu, nguyên bản nơi Ngụy Vô Tiện ở cũng chỉ còn lại một bãi máu, cùng với hồn phách đầy vết thương chồng chất đang run bần bật dưới cái nhìn chăm chú của linh khuyển.

Giang Trừng hướng các tu sĩ xung quanh hành lễ, nói: "Hồn phách Ngụy Vô Tiện ở chỗ này, hôm nay mời các vị chứng kiến hồn phách của hắn hoàn toàn tru diệt." Giang Trừng nói xong liền thỉnh ra hơn mười vị tu sĩ giỏi dùng linh hỏa đốt cháy Ngụy Vô Tiện hồn phách, cho đến khi hôi phi yên diệt. Các tu sĩ đều lộ ra biểu tình khoái chí, tên ma đầu nợ máu chồng chất rốt cuộc đã đền tội, những người lúc trước chết dưới tay hắn đều có thể nhắm mắt.

Giang Trừng chuyển sang nói với Lam Thanh: "Lam tông chủ vì chuẩn bị cho hôn sự cho nên không thể đích thân đến, mong Lam công tử đem việc hôm nay thuật lại cho Lam tông chủ."

Lam Thanh gật đầu: "Giang tông chủ yên tâm, ta nhất định sẽ đem chuyện Ngụy Vô Tiện đền tội tỉ mỉ báo cho tông chủ."

Kim Lăng bĩu môi: "Kim thị bọn ta còn chưa đáp ứng đem tiểu thúc thúc gả cho tông chủ nhà ngươi đâu, hắn chuẩn bị cái gì."

Lam Thanh cười nói: "Kim Tử Anh công tử vừa mới trở về Kim gia, Kim tông chủ luyến tiếc hắn là lẽ đương nhiên. Nhưng Kim Tử Anh công tử cùng tông chủ nhà ta lưỡng tình tương duyệt, dù sao cũng phải gả vào Lam gia, tông chủ nhà ta chuẩn bị sớm một chút đỡ cho sau này xảy ra rắc rối!"

Giang Trừng cũng cười cười: "Đúng vậy, Lam tông chủ cùng Kim công tử đúng là duyên trời tác hợp, ta chờ uống rượu mừng." Kim Lăng trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Cu cu quả nhiên là bị Lam Hi Thần dọa cho s hãi, hận không thể nhanh chóng trói tiểu thúc thúc lại vi Lam Hi Thần đưa vào động phòng.


Thanh Hà Bất Tịnh Thế, Nhiếp Hoài Tang vẫy lui đệ tử tiến đến bẩm báo tin tức, suy sụp ngã xuống ghế. Từ sau khi Lam Hi Thần khai quan đến nay, tin tức xấu không ngừng nối đến. Đầu tiên là Lam Vong Cơ bị trục xuất khỏi Lam gia, không quá mấy ngày liền chết dưới Lam thị kiếm pháp ở vùng ngoại ô Thải Y Trấn của Vân Thâm Bất Tri Xứ. Tiếp theo là Kim thị nhận về con riêng của Kim Quang Thiện —— Kim Tử Anh. Ai cũng đều biết tên Kim Tử Anh này kỳ thật chính là Kim Quang Dao. Vừa rồi đệ tử tới bẩm báo, Kim Giang hai nhà dẫn đầu bách gia tu sĩ tru sát Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện. Nhiếp Hoài Tang minh bạch, người kế tiếp Lam Hi Thần và Kim Quang Dao đối phó sẽ là mình.

Lúc trước Nhiếp Hoài Tang tính kế hai người họ kỳ thật cũng không nghĩ đến có thể giết chết Kim Quang Dao. Hắn chỉ muốn Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần ly tâm, một khi Kim Lam liên minh tan vỡ, Nhiếp gia sẽ không bị Kim Lam hai nhà liên thủ áp chế, ngược lại có thể ở giữa bọn họ thuận lợi mọi bề, ngồi ổn một vị trí nhỏ trong tứ đại thế gia. Không ngờ tới Quan Âm miếu cơ duyên xảo hợp, đầu tiên là Lam Vong Cơ chém đứt cánh tay Kim Quang Dao, sau đó lại là hắn nhân lúc Lam Hi Thần nội tâm phòng bị thốt lên một câu nói dối làm Lam Hi Thần đâm Kim Quang Dao một kiếm ngay ngực, chặt đứt hy vọng sống sót của Kim Quang Dao khiến y bị hung thi Nhiếp Minh Quyết giết chết.

Sau cái chết của Kim Quang Dao, Nhiếp Hoài Tang mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hắn sợ Lam Hi Thần phục hồi tinh thần sẽ đi tìm hắn tính sổ, lại sợ Kim Quang Dao đã chuẩn bị sẵn cái gì trước rồi, sẽ sống lại giống như Ngụy Vô Tiện. Thời điểm Ngụy Vô Tiện đưa ra ý tưởng phong quan trấn áp, hắn quả thật có do dự, rốt cuộc hắn không muốn đắc tội Lam Hi Thần cũng như toàn bộ hai nhà Kim Lam. Vì thế hắn thử thăm dò phát thiệp, nói muốn làm phong quan đại điển, kết quả Kim Lam hai nhà không ai có động tĩnh gì. Kim gia bởi vì Kim Lăng tuổi còn nhỏ không gánh vác được chuyện này, thế nhưng Lam Hi Thần cũng không nhảy ra phản đối, điều này làm cho Nhiếp Hoài Tang cảm thấy có lẽ Lam Hi Thần đối với Kim Quang Dao thất vọng tột đỉnh, không muốn quan tâm đến Kim Quang Dao nữa.

Ai ngờ lúc hắn đã phong ấn Kim Quang Dao cũng như làm xong phong quan đại điển, còn chưa vui vẻ được mấy ngày Lam Hi Thần đã đi khai quan. Nhiếp Hoài Tang thật sự rất buồn bực, thầm nghĩ: Hi Thần ca ngươi không muốn Kim Quang Dao bị phong quan thì nói sớm một chút không được sao, ta cũng đâu phải người không hiểu lý lẽ, chỉ cần ngươi nói một câu không được phong quan, ta còn có thể cùng ngươi đối nghịch? Kết quả phong quan rồi ngươi lại đi khai quan, đây là trực tiếp vả mặt ta.

Lam Hi Thần khai quan xong có bảo Nhiếp Hoài Tang đến Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm hắn, Nhiếp Hoài Tang nào dám đi. Từ đó về sau Nhiếp Hoài Tang biết Lam Hi Thần cùng mình sợ là không chết không ngừng, hắn liền co đầu rút cổ ở Bất Tịnh Thế không dám ra cửa một bước, sợ Lam Hi Thần tìm được cơ hội cướp đi tính mạng hắn, ngay cả Nhiếp thị tộc lão bảo hắn đi Lam gia lấy thi khối của đại ca về hắn cũng không để ý tới, nóng nảy nói một câu: Các ngươi thích đi thì đi, ta không đi.

Vốn dĩ chỉ có một mình Lam Hi Thần cho nên Nhiếp Hoài Tang vẫn còn có chút may mắn, dù sao Lam Hi Thần khinh thường dùng âm mưu quỷ kế, muốn giết hắn cũng không dễ dàng. Không ngờ Lam Hi Thần lại hồi sinh Kim Quang Dao nhanh như vậy, nghĩ đến những mưu mô xảo quyệt và những thủ đoạn giết người vô hình của Kim Quang Dao, Nhiếp Hoài Tang không khỏi rùng mình.

Kể từ khi biết tin Kim Quang Dao sống lại, Nhiếp Hoài Tang tâm thần không yên, hắn trở nên nghi thần nghi quỷ, ăn cơm sợ bị hạ độc, ngủ sợ có người núp dưới gầm giường, sợ có những thích khách lẫn trong đám thị vệ khi hắn ta được thị vệ vây quanh, và càng sợ bị ám sát khi chỉ có một mình.


Kim Lân Đài, Trán Viên. Lam Hi Thần đang nằm trong lồng ngực Kim Quang Dao, ủy khuất nói: "A Dao, sao những trưởng bối nhà đệ lại khó tính đến như vậy, huynh đã đến gặp bọn họ đề ra việc cầu hôn mấy lần, bọn họ vẫn không chịu đáp ứng hôn sự của hai ta, đã vậy còn không cho đệ đến Lam gia ở. Đệ hạ phàm không phải vì muốn cùng huynh ở bên nhau sao, đệ đi hỏi bọn họ, rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể gả đệ cho huynh."

Kim Quang Dao cười nói: "Không phải bọn họ đã nói rồi sao, trước tiên huynh đem di thể đệ trả lại cho Kim gia, dù sao 'Kim Quang Dao' từng là Kim gia tông chủ, còn là Tiên đốc, không thể an táng ở Lam gia."

"Như vậy sao được? Tuy rằng đệ không cần cái thân thể kia, nhưng đó cũng là đệ, sao huynh có thể đem nó trả lại cho Kim gia? Tương lai huynh chết rồi, đệ cũng phải trở về Thiên giới đi, đương nhiên là huynh vẫn muốn cùng thân thể ban đầu của đệ hợp táng." Lam Hi Thần từ chối.

Kim Quang Dao thở dài một tiếng: "Nhị ca, vậy huynh đem 'Kim Quang Dao' táng ở phần mộ tổ tiên nhà huynh, lại muốn cưới 'Kim Tử Anh' đệ, chuyện này coi sao được?"

Lam Hi Thần hợp tình hợp lý nói:" Coi như là huynh đã cưới ca ca xong lại cưới thêm đệ đệ thôi."

Kim Quang Dao bật cười: "Làm gì có chuyện tiện nghi như vậy, khó trách các trưởng bối không chịu đáp ứng huynh cầu thân."

Lam Hi Thần rên rỉ ở trong lồng ngực Kim Quang Dao cọ cọ, Kim Quang Dao suy nghĩ một lát lại lên tiếng: "Nếu không thì thế này đi, đệ lấy một bộ y quan đã từng mặc, huynh bỏ vào trong quan tài đưa về Kim gia, để Kim gia lập cho đệ một cái mộ chôn di vật. Như vậy Kim gia có nghênh hồi tông chủ tên tuổi, huynh cũng không cần đem di thể của đệ trả lại Kim gia."

Lam Hi Thần miễn cưỡng gật gật đầu: "Cũng được." Kim Quang Dao nhẹ nhàng ôm lấy Lam Hi Thần, nói: "Nếu không phải trong tiểu thế giới này 'Kim Quang Dao' đã chết, đệ không thể tiếp tục dùng thân phận đó để tránh bị tiểu thế giới bài xích thì ta chẳng cần phải phiền phức như vậy."

"A Dao là bởi vì huynh nên mới trở về, là huynh làm A Dao khó xử." Kim Quang Dao sờ sờ cái mũi của Lam Hi Thần, nói: "Nhị ca biết là tốt rồi."

Lam Hi Thần ở Kim gia cùng Kim gia tộc lão lẫn Kim Lăng đấu trí đấu dũng mười ngày, hứa hẹn cho Kim gia rất nhiều thứ tốt mới khiến Kim thị đáp ứng hôn sự của hắn cùng Kim Quang Dao. Chỉ là Kim thị cũng đưa ra yêu cầu Kim Quang Dao cùng "Kim Tử Anh" là huynh đệ ruột, Kim Tử Anh phải vì huynh trưởng Kim Quang Dao giữ đạo hiếu một năm mới có thể kết hôn, vì thế ngày đại hôn của Lam Hi Thần và Kim Tử sẽ tổ chức sau một năm nữa. Lam Hi Thần tuy không tình nguyện, nhưng hắn cho rằng dựa theo trình tự hôn sự, tam thư lục lễ xong cũng qua hơn nửa năm, hơn nữa Kim Lam liên hôn là chuyện lớn ở Tu Tiên giới, hôn lễ cần phải thập phần long trọng, thời gian một năm cũng chưa chắc đủ để xử lý sự vụ vì thế cũng không cùng Kim gia cãi cọ, dự định mang theo Kim Quang Dao về Lam gia chuẩn bị hôn sự.

Kết quả Kim Quang Dao tỏ vẻ hiện giờ Kim gia cũng có một đống việc chờ y xử lý, y muốn ở lại Kim gia. Ngay lúc Lam Hi Thần muốn la lối, khóc lóc, chơi xấu thuyết phục Kim Quang Dao thì có đệ tử tiến đến bẩm báo, nói là Nhiếp thị tông chủ Nhiếp Hoài Tang đao linh phát tác, đã chết. Kim Quang Dao ngạc nhiên nói: "Nhiếp Hoài Tang tu vi kém như vậy, cũng sẽ có đao linh?" Lam Hi Thần ho nhẹ một tiếng: "Nhiếp Hoài Tang tuy rằng tu vi kém, nhưng hắn cũng luyện đao từ nhỏ, đương nhiên sẽ chịu đao linh ảnh hưởng, chỉ là không lợi hại như Nhiếp Minh Quyết nổ tan xác mà chết thôi."

Kim Quang Dao cười cười nhìn Lam Hi Thần: "Nhị ca, huynh đã động tay động chân gì rồi đúng không?" Lam Hi Thần thản nhiên nói: "Đệ cũng biết huynh lén cài người vào Nhiếp gia, huynh nghe nói từ sau khi Nhiếp Hoài Tang biết đệ sống lại vẫn luôn hoảng loạn, sợ đệ thần không biết quỷ không hay mà giết chết hắn. Vì thế huynh chế tác một ít dược bỏ vào ngọn nến, sai người đưa cho Nhiếp Hoài Tang dùng, ngọn nến kia có thể làm người ta sinh ra ảo giác, hơn nữa bản thân Nhiếp Hoài Tang trong lòng có quỷ, lại có đao linh ảnh hưởng tâm trí, hắn liền hoàn toàn điên rồi."

Kim Quang Dao than nhẹ: "Khó trách." Ngược lại lại hỏi Kim thị đệ tử: "Thế Nhiếp Hoài Tang chết như thế nào?" Đệ tử đáp: "Nghe nói ngay từ đầu Nhiếp tông chủ không dám ăn cơm hay ngủ, sợ có người hại hắn. Sau đó lại đâm đầu vào tường, nhảy hồ tự sát, đều được Nhiếp thị đệ tử cùng người hầu cứu về. Nhưng tinh thần Nhiếp tông chủ vẫn luôn không tốt, cuối cùng hắn giống như thanh tỉnh, sai Nhiếp thị đệ tử đem di thể Mạnh phu nhân trả về Kim gia, sau đó liền cầm đao cắt cổ, trước khi chết còn nói 'Tam ca, ngươi đừng tra tấn ta nữa, mạng này ta trả cho ngươi.'"

Kim Quang Dao kinh hỉ nói: "Nhiếp Hoài Tang sai người đưa di thể mẹ ta về đây?" Kim thị đệ tử gật đầu: "Dạ, Mạnh phu nhân hiện tại được đặt ở trong từ đường, các trường lão nói muốn tìm ngày tốt đem Mạnh phu nhân an táng bên cạnh lão tông chủ."

Kim Quang Dao cảm xúc ngổn ngang, lẩm bẩm nói: "Không cần đâu, chờ sau khi lập xong mộ chôn di vật cho ta thì an táng mẹ ta ở kế bên là được." Lam Hi Thần đi qua cầm tay Kim Quang Dao an ủi: "A Dao đừng thương tâm, hiện giờ những người hại đệ đều đã chết, di thể mẹ đệ cũng đã trở lại, đệ có thể yên tâm." Kim Quang Dao nức nở: "Phải, lần này đệ trở về một chuyến cũng xem như đáng giá. "

Sau khi hai nhà Kim Lam quyết định liên hôn, Kim thị liền nghênh đón "di thể" Kim Quang Dao từ Lam thị trở về, lấy tông chủ lễ nghi đem "Kim Quang Dao" táng vào phần mộ tổ tiên. Kim thị còn bắt đầu rửa sạch bát nước bẩn trên đầu Kim Quang Dao. Đầu tiên là "sáu sát", xét thấy ngoại trừ giết Ôn Nhược Hàn là sự thật, mặt khác "năm sát" nếu không phải là không có bằng chứng thực tế thì cũng là không do Kim Quang Dao làm, Kim thị nhanh chóng rửa sạch "sáu sát" ác danh cho Kim Quang Dao.

Đến nỗi những ai lên án bao vây tiễu trừ bãi tha ma, Kim thị cắn chết lý do Kim Quang Dao muốn bao vây tiễu trừ Ngụy Vô Tiện, bãi tha ma là hang ổ của Ngụy Vô Tiện, những hung thi đó nhất định là Ngụy Vô Tiện triệu tới, bách gia tu sĩ mất đi linh lực cũng là Ngụy Vô Tiện giở trò quỷ, bằng không nhân tình của Ngụy Vô Tiện — Lam Vong Cơ vì cái gì cấm ngôn Tô Thiệp, không cho hắn biện giải? Cho nên ở bãi tha ma bách gia bị hung thi vây công đều là Ngụy Vô Tiện vì muốn thi ân với bách gia mà vừa ăn cướp vừa la làng, tự đạo tự diễn một tuồng kịch.

Bách gia tu sĩ thứ nhất không muốn chịu ân huệ của Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện, thứ hai cũng biết Kim Quang Dao đã sống lại, Kim Lam Giang ba nhà lại kết thành liên minh, vừa không nguyện ý cũng không dám cùng ba nhà đối nghịch, vì thế liền thuận nước đẩy thuyền mà tiếp nhận "Kim Tiên đốc là bị Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện cùng nhân tình của hắn – Lam Vong Cơ liên thủ hãm hại" kết luận. Từ đây, ác danh của Kim Quang Dao biến mất sạch sẽ.

Một năm sau, Kim Lam liên hôn. Lam thị tông chủ Lam Hoán nghênh thú Kim thị công tử Kim Tử Anh, hôn lễ thập phần long trọng, bách gia tông chủ đều tới chúc mừng. Trong hôn lễ, các khách nhân gặp được Kim công tử trong truyền thuyết, chỉ thấy Kim công tử này quả nhiên cùng Tiên đốc Kim Quang Dao thập phần giống nhau, dung mạo thậm chí còn đẹp hơn. Khi Kim công tử lộ ra tươi cười mà bách gia tông chủ quen thuộc nhất, bọn họ liền xác nhận Kim công tử thật sự chính là Kim Tiên đốc! Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần trong lòng trong mắt chỉ có Kim Quang Dao, vui mừng thầm nghĩ: Có Kim Quang Dao đây, cuối cùng bệnh điên của Lam Hi Thần đã hết.

Trong Hàn thất được trang trí lộng lẫy, Lam Hi Thần nhìn Kim Quang Dao xinh đẹp kiều diễm, đắc ý nghĩ: May mắn không cho A Dao trùm khăn voan, bằng không ta phải lo lắng cả ngày. Vốn dĩ Kim thị đã chuẩn bị khăn voan cho Kim Quang Dao, nhưng do Lam Hi Thần kiên quyết phản đối nên bọn họ cũng đành thôi. Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao uống rượu giao bôi, ôm Kim Quang Dao vào trong ngực, ánh mắt mê ly vuốt ve gương mặt Kim Quang Dao, nói: "A Dao, về sau đệ chính là phu nhân của huynh. Đệ sẽ không bao giờ rời khỏi huynh sao?"

Kim Quang Dao dán mặt vào lòng bàn tay của Lam Hi Thần, nhẹ giọng đáp: "Đúng vậy, về sau đệ không còn là Kim tông chủ, cũng không phải Kim Tiên đốc, đệ chỉ là phu nhân của Lam Hoán huynh, chỉ thuộc về một mình huynh, không bao giờ rời xa huynh."

Lam Hi Thần cười áp mặt vào cổ Kim Quang Dao ngửi ngửi: "A Dao, trên người của đệ thơm quá, giống như mùi của hoa mẫu đơn." Kim Quang Dao gật đầu: "Đệ vốn dĩ là Hoa tiên mà, trên người đương nhiên có mùi hoa!" Lam Hi Thần nói: "Đệ là hoa mẫu đơn, huynh đây chính là con ong mật, A Dao, huynh muốn hút mật!" Kim Quang Dao bật cười: "Được, hôm nay đệ tùy ý cho Nhị ca hái."

Con ong mật lớn chui vào giữa bông hoa mẫu đơn, chui tới chui lui xung quanh bông hoa để lấy mật, trên người dính đầy mật hoa và phấn hoa. Những cánh hoa mẫu đơn lúc đóng lúc mở, chốc lát lại nhốt con ong mật lớn vào tâm hoa, chốc lát lại thả nó ra, bày đủ trò trêu đùa con ong ngốc nghếch. Cả ong mật lẫn bông hoa mẫu đơn đều chơi không biết mệt, thập phần tận hứng.


Nhiếp thị từ sau khi Nhiếp Hoài Tang chết, bởi vì dòng chính không có con nối dõi, chi thứ liền bắt đầu tranh đoạt chức vị Tông chủ. Trong quá trình đó, vô tình phanh phui ra việc Nhiếp thị tu quỷ đạo, mua thi luyện thi để trấn đao, lúc này bách gia náo động lớn. Vì thế dưới sự đề xuất của Lam Hi Thần, ba nhà Kim Lam Giang dẫn đầu, bách gia dùng mấy tháng công phu diệt trừ tà ma ngoại đạo Nhiếp thị. Tất cả những tu sĩ Nhiếp thị đều bị bách gia tru sát, còn lại người già phụ nữ và trẻ em bị đày làm nô cho các thế gia. Những thanh đao của tổ tiên Nhiếp gia đều bị nung chảy, hung thi trong phần mộ tổ tiên nếu có thể độ hóa liền sẽ độ hóa, còn lại bị trấn áp hoặc bị giết tuyệt. Tu Tiên giới từ sau khi Ngụy Vô Tiện tu quỷ đạo rầm rộ tu quỷ đạo theo đến nay cơ bản bị quét sạch.

Liễm Diệt Thần Quân quan sát đồ đệ nhỏ ở tiểu thế giới, phát hiện tiểu thế giới đã lệch khỏi quỹ đạo sụp đổ, đi lên con đường tu tiên chính thống. Chỉ cần tiểu thế giới tiếp tục đi trên con đường này, tương lai chẳng những sẽ không sụp đổ mà còn có khả năng phát triển trở thành thế giới tầm trung thậm chí là đại thế giới. Liễm Diệt Thần Quân nhìn đồ đệ cùng Lam Hi Thần tiếp tục xây dựng vọng đài, Lam Hi Thần có công cứu vớt tiểu thế giới, sau khi sống thọ và chết tại nhà có thể dựa vào công đức phi thăng thành Tiên. Liễm Diệt Thần Quân lại liếc mắt nhìn tiểu đồ đệ nhà mình, chỉ thấy tiểu đồ đệ đã trưởng thành như bộ dáng hai mươi tuổi, Liễm Diệt Thần Quân mỉm cười, thì ra lần này độ kiếp đồ đệ nhỏ đã đến tuổi nở hoa, muốn bắt về một đạo lữ ha!


《《《《《《《《
Li tác giả:
Kết thúc rải hoa!
Áng văn này vốn dĩ được phải được viết và đăng vào sinh nhật của Hi Hi năm ngoái, nhưng mà phân na đầu hơi ngược nên tôi cảm thấy không thích hp tr thành quà sinh nhật. Thêm na lúc ấy tôi lười cho nên bỏ qua, cơ mà vẫn còn luyến tiếc ý tưởng này. Tôi d định t đó đến trước đầu năm nay phải viết xong, kết quả lễ Giáng Sinh năm trước tôi phải nghỉ ngơi na tháng, lại muốn viết xong trước Tết Âm lịch, kết quả càng viết càng dài, Tết Âm Lịch qua rồi cũng chưa viết xong, cuối cùng ti bây gi mi xong, ha ha ha!
Cảm tạ các bạn nhỏ ủng hộ, có duyên chúng ta gặp lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro