Chương 16: Thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Thú

– – – – – – – (Cảnh Thiên) – – – – – –

Ở trên giường, nam nhân đều là cầm thú!

Ta có thể tự xác minh điều này, nhìn ra bên ngoài, trời đã hửng sáng, mà người cũng thần thanh khí sảng.

Ai! Hình như ta đã làm cả một đêm!

Thật sự là...

Sao lại có thể ác liệt như vậy!

Tuổi còn trẻ mà hàng đêm chìm đắm trong dục vọng là không tốt!

Ây! Đậu Phụ Trắng lại đây cho ta hôn thêm một cái!

Người kia cuộn tròn ở trong lòng ta, sắc mặt tái nhợt, bất tỉnh nhân sự, trộm hôn cũng không có phản ứng.

Y chắc là mệt muốn chết rồi.

Môi ta khẽ nhếch lên, vuốt ve hai má y, mặc lại quần áo. Tiếng khóc yếu ớt từ trong nôi truyền đến, Thanh Nhi bảo bối chắc đã đói bụng lắm rồi!

Bế Thanh Nhi, ta đi đến phòng bếp, múc ít cháo, thổi nguội rồi dỗ nàng ăn.

Khuôn mặt Thanh Nhi hồng hồng, đôi mắt thật to, cái mũi nhỏ nhắn, ăn xong lại ngủ, rất ngoan.

A! Giống ta! Ăn cũng giống ta!

"Thanh Nhi, gọi ba ba. Thanh Nhi."

Ta cầm một thìa cháo ra sức dụ dỗ Thanh Nhi, Thanh Nhi ngậm lấy ngón tay, ánh mắt khó hiểu nhìn ta.

Chết tiệt! Thanh Nhi hiện tại mới chỉ có tám tháng tuổi thôi, ta nhớ rõ trẻ con bắt đầu biết nói, hình như là khoảng một tuổi!

Ta tính toán với Thanh Nhi cái gì chứ, thật là...

Đặt cái thìa sang bên, ta ngồi xổm trên mặt đất đếm kiến, ta cảm thấy bực với chính mình.

"Bát... Bá..."

Cái gì bá?

Cái kia là cái gì bá?

"Hi hi, bát bát!"

Ta đột nhiên ngẩng đầu, Thanh Nhi ngồi ở trên ghế, chân không ngừng ngọ nguậy, tay vẫn còn ngậm trong miệng, còn "hi hi" nhìn ta cười, phát âm tuy không rõ ràng, nhưng tiếng mà cái miệng nhỏ nhắn kia gọi chính là bát bát!

Trời ạ! Đứa bé này thông minh đến mức khiến ta phát khóc!

"Gọi thêm một tiếng, Thanh Nhi, gọi ba ba!"

Ta ôm lấy Thanh Nhi, giơ lên cao, Thanh Nhi khanh khách cười thực vui vẻ, kêu lên, ba ba, ba ba!

Ha ha ha!!!

Ta được nghe Thanh Nhi gọi ba ba sớm hơn cả Đậu Phụ Trắng, không được, nha đầu kia rất đáng yêu, rất dễ khiến người ta yêu thích. Nói gì thì Đậu Phụ Trắng cũng sẽ vào cửa Cảnh gia ta, để nha đều kia làm con gái của ta đi.

"Đậu Phụ Trắng, Đậu Phụ Trắng!"

Ta bế Thanh Nhi, phá cửa mà vào, vừa lúc nam tử tuấn tú sáng sủa đứng dậy, nhìn ta hưng phấn như thế, y ngơ ngác nói: "Làm sao vậy?"

"Ba ba, ba ba!"

Thanh Nhi ở trong lòng ta, cười cười thật đáng yêu.

Đôi mắt của Đậu Phụ Trắng lập tức mở to, ngay cả giày cũng không kịp đi, chạy ngay tới bên cạnh ta, bế lấy Thanh Nhi, trên mặt y xuất hiện nụ cười vô cùng vui vẻ, đã lâu lắm rồi, chưa thấy y cười như vậy.

"Cảnh huynh đệ, Thanh Nhi vừa gọi ba ba, nàng vừa gọi ba ba."

Ánh mắt tha thiết của y nhìn ta, nở nụ cười thanh khiết như mây.

"Thanh Nhi, Thanh Nhi đáng yêu của ta, con gái của ta, gọi thêm một tiếng ba ba nữa đi, Thanh Nhi, gọi thêm một tiếng."

Nhìn y đã không còn vẻ nghiêm túc thường ngày, giống như tất cả những người cha ngốc trong thiên hạ, vì đứa con bập bẹ tập nói mà không ngừng ôm hôn đứa bé.

Một tên ngốc như vậy thì giống người theo đạo ở chỗ nào chứ!

Ta ở một bên, trên mặt là một nụ cười thật tươi, nhìn hai cha con người kia, bỗng chốc cảm thấy bao nhiêu vàng, bao nhiêu bạc, bao nhiêu đồ cổ đều không thể bằng được tình cảm ấm áp chân thực của bọn họ.

"Mới sáng sớm mà các ngươi ồn ào cái gì, nơi thanh tịnh đã bị các ngươi biến thành chỗ nào rồi?"

Cửa bị người nào đó bạo lực đẩy ra, ta và Đậu Phụ Trắng đều sửng sốt.

Chờ ta phản ứng kịp, ta mới nhớ ra, Đậu Phụ Trắng vừa mới rời giường, quần áo đơn bạc, cổ áo mở rộng, để lộ một phần ngực. Nếu là ngày thường thì cũng không quan trọng, nhưng mà đêm qua, thân thể y được ta hung hăng yêu thương qua, giờ trên ngực đều che kín dấu hôn xanh xanh tím tím.

Ta quát to một tiếng, bên ngoài có con heo đang bay!

Thừa dịp Thánh cô không để ý, ta lập tức cởi áo ngoài đem Đậu Phụ Trắng bao lại thật kín, nửa điểm cảnh xuân cũng không lộ.

Chẳng qua... Chẳng qua, tất cả đều đã quá muộn.

"Cảnh Thiên!"

Thánh cô à! Người theo đạo đừng để mới sáng sớm đã tức giận như vậy!

"Ngươi lập tức cút cho ta!"

Một tay ta che lại cái tai bị gào đến phát đau, một tay đẩy Thánh cô ra khỏi cửa, không ngừng gật đầu như giã tỏi nói, ta sẽ cút, lập tức sẽ cút ngay.

Quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú của Đậu Phụ Trắng sớm đã đỏ bừng!

Cái gì kia, ta sai rồi, Đậu Phụ Trắng không cần lấy kiếm chỉ ta, Thục Sơn Vạn Kiếm Quyết cũng không thể dùng tùy tiện, sẽ chết người nha!

Đậu Phụ Trắng, ta không cần ngươi thủ tiết đâu!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro