Chương 17: Duyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Duyệt

– – – – – – – (Trường Khanh) – – – – – –

Trở về thành Du Châu, trở về Vĩnh Yên đường, bỗng nhiên có cảm giác trở về nhà.

Về phần Thanh Nhi, Thánh cô để ta đem nàng đi, nói đứa trẻ ở bên cha mình thì vẫn tốt hơn.

Lén nhìn Cảnh huynh đệ, ta đoán hẳn là hắn đã làm cái gì đó!

Bằng không Thánh cô Nam Chiếu sẽ không để ta mang hậu nhân Nữ Oa đi... Thanh Nhi, con của ta!

"Đậu Phụ Trắng à! Ngươi cảm thấy con ngựa gỗ nhỏ này thế nào, Thanh Nhi rất nhanh sẽ lên một tuổi, chớp mắt sẽ hai, ba tuổi, đến lúc đó, bé con có thể cưỡi ngựa gỗ này chơi."

Rõ ràng có thể dùng tiền mua được, hắn lại khăng khăng muốn tự tay làm ngựa gỗ nhỏ cho Thanh Nhi, nhìn ngựa gỗ hắn làm giống như thật, ta nhịn không được tưởng tượng bộ dáng của Thanh Nhi khi một tuổi, khi hai, ba tuổi, hẳn là vẫn nhu thuận, thông minh lanh lợi như thế này!

Nghĩ đến đây, ta liền nở nụ cười, hắn cũng nhìn ta cười, ánh mắt dịu dàng đến mức làm cho trái tim người ta rung động.

Thời gian đi qua như nước chảy xuôi dòng, ban ngày, ta đọc sách luyện kiếm, hắn vừa buôn bán vừa chơi đùa với Thanh Nhi, buổi tối, ta cùng hắn ôm Thanh Nhi đi du ngoạn khắp nơi.

Có khi chúng ta cùng nhau xem múa rối, có khi cùng xem đoán đố đèn trong hội hoa đăng, hoặc là chẳng làm gì cả, chỉ đứng bên bờ sông, nhìn ánh đèn từ muôn nhà phía đối diện...

Có khi, hắn sẽ làm nũng muốn ôm ta, khi thì thừa dịp bốn bề vắng lặng, hôn trộm ta một chút, mà mỗi lần như vậy đều làm cho ta bối rối không thôi.

Ta không biết hôn ta thì có gì hay, dường như hắn rất thích xem bộ dáng không biết phải làm sao của ta, mỗi lần sau khi hắn thuận lợi hôn trộm ta, đôi mắt cười cong cong như mèo trộm được cá.

Ta biết ta so sánh rất kì quái, cũng không biết tại sao ta lại thích hắn dính người cùng làm nũng như thế này.

"Đậu Phụ Trắng, nếu chúng ta cứ thế này cho đến lúc già đi thì thật tốt, làm cho lão già đang ở trên trời kia tức chết luôn."

"Đậu Phụ Trắng, ngươi nói xem khi Thanh Nhi trưởng thành, giống ngươi tốt hơn, hay là giống ta thì tốt hơn. Ừm! Vẫn là giống ta tốt hơn, giống ngươi rất ngoan, dễ bị lừa, nên có chút khôn khéo giống ta, nữ hài tử xinh đẹp nhất định phải khôn khéo, nếu không sẽ bị lừa đến thê thảm."

"Đậu Phụ Trắng, nếu ta chết thật, không cho ngươi tái giá, không được di tình biệt luyến."

Mỗi khi hắn nói ta đều có cảm giác hắn đang thỉnh cầu, không thể ngắt lời hắn, ta chỉ còn cách xoa đầu đứa trẻ lớn này, nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ.

Hắn thỉnh thoảng nằm trên đầu gối của ta mà ngủ, những lúc thế này đều là vì chúng ta phải ra ngoài thành thu thập sương sớm của trăm hoa, Thanh Nhi bị phong ấn quá lâu, thân thể không được như những đứa trẻ bình thường, góp nhặt sương sớm của trăm hoa để nấu thuốc, về sau thân thể nàng sẽ tốt.

Chúng ta ngước mắt nhìn lên, đầy trời là những chấm nhỏ sáng lấp lánh, gió mát xào xạc.

Hai người cũng không nói chuyện, bốn phía lẳng lặng, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu trong bụi cỏ.

Đột nhiên, rất nhiều đom đóm bay đến gần chúng ta, huyền ảo như đang đứng giữa một không gian đầy sao... Đẹp đến mức không giống nhân gian khói lửa.

Trong chớp mắt, ta đã nghĩ cả đời ta sẽ cứ như vậy mà trải qua.

Nhiều tháng trôi qua, có một ngày, các sư huynh đệ xuống núi thăm ta, vừa lúc hắn không ở nhà.

Lâu không thấy mặt, ta thật sự cũng rất nhớ bọn họ, nhị sư đệ Thường Dận cũng cùng đến, hôm đó ta thực sự rất vui vẻ, cảm giác được các sư huynh đệ vây quanh, thực sự là đã lâu.

Ta đem Thanh Nhi ôm tới cho bọn họ nhìn một chút, khiến bọn họ hô to gọi nhỏ một phen.

Sau đó, hắn trở về.

Nhìn thấy trong phòng đầy người, khóe mắt dường như có chút co giật.

Các sư đệ không biết vì sao nhìn thấy hắn cũng bày ra bộ dáng như lâm đại địch, đột nhiên Thanh Nhi hướng về phía hắn hô một tiếng giòn tan, phụ thân!

Ta nhìn hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười, mơ hồ cảm thấy hắn cực kì đắc ý.

Mà chúng sư đệ của ta, ngoại trừ nhị sư đệ Thường Dận, đều giống như trúng thuật hóa đá hàng loạt, đứng tại chỗ không hề động đậy.

Ta giải thích cho các sư đệ, Thanh Nhi nhận hắn làm cha nuôi.

Nhưng hắn lại làm trò trước mặt chúng sư đệ, lấy ra một đĩnh vàng đưa cho Thanh Nhi nghịch như món đồ chơi, ta nghĩ khóe mắt của ta cũng đang co rút rồi!

Nhị sư đệ vẫn trấn định như lúc ban đầu. Còn người kia thì cười cực kì thoải mái, còn nói sính lễ cái gì đó.

Hắn đem Thanh Nhi cho ta ôm, còn làm vẻ mặt tươi cười khiến cho người ta nổi cả da gà, lôi kéo nhị sư đệ ra ngoài cửa.

Một lát sau, hắn giống như gà trống bại trận trở về, nhìn thấy ta liền ồn ào, Đậu Phụ Trắng, nếu ta thành kẻ nghèo hèn, ngươi phải nuôi ta đó!

Ta không hiểu cho nên nhìn nhị sư đệ, nhị sư đệ thực trầm ổn nói, Hoàng Hà lũ lụt, Cảnh huynh đệ đưa ta mười vạn hoàng kim cứu nạn dân.

Đây là chuyện tốt mà!

Vì sao nhìn hắn giống như đau lòng đến nhe răng trợn mắt!

"Đậu Phụ Trắng, ta yêu ngươi!"

Xoay mình, hắn chớp chớp mắt, làm trò trước mặt chúng sư đệ lớn tiếng nói.

Trong khoảnh khắc kia, ta dường như nhìn thấy các sư đệ chẳng những hóa đá, còn biến thành bột phấn bị gió thổi đi mất.

Ngay cả nhị sư đệ cũng phải đỡ lấy bàn, bộ dáng thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.

Nhìn thấy hắn vui vẻ nói nhỏ với ta đừng xấu hổ, muốn đừng xấu hổ thì phải làm sao.

Ta cúi đầu, cười yếu ớt.

Thanh Nhi, ngươi biết không?

Phụ thân của ngươi là người đáng yêu nhất thiên hạ, ta thích hắn, thực sự rất thích hắn!

Cả đời này, đã sâu sắc nhớ kĩ có một người như vậy, cường thế bá đạo thích chơi xấu lòng dạ hẹp hòi, nhưng hắn cũng vô cùng chân thành, dịu dàng, làm cho người ta yêu mến!

Có khi, ngàn năm hoa nở, tìm khắp chốn không thấy người kia, nhưng lại có khi, quay đầu liền thấy người nọ bên cạnh.

Cảnh Thiên, vì sao ta không sớm nhận ra, ta và ngươi, thì ra từ lâu đã không chỉ là huynh đệ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro