Chương 18: Ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Ai

– – – – – – – (Trường Khanh) – – – – – –

Hoàng Hà lũ lụt, sau lũ lụt là dịch bệnh.

Rất nhiều dân tị nạn trôi dạt khắp nơi chạy về thành Du Châu, trong phút chốc giá cả tăng cao, ngay cả thuốc trị phong hàn thông thường cũng bị nâng đến một cái giá không thể tưởng tượng nổi.

Tuy rằng đã nhờ các sư đệ xuống núi đến hỗ trợ chữa trị bệnh dịch, nhưng mỗi ngày vẫn có rất nhiều người chết đi.

Ta rất khó chịu, dốc hết toàn lực, lại không giúp được bao nhiêu người.

Cảnh huynh đệ mỗi ngày đều vì ta mà phải lo chuyện bệnh dịch, bôn ba khắp nơi, thu mua dược thảo. Cũng vì ló do đó, chúng ta mỗi ngày dường như đều không thấy mặt nhau.

Tình cờ thấy nhau, cũng chỉ hỏi một chút về tình hình bệnh dịch như thế nào, thuốc có đủ dùng hay không, lương thực có đủ ăn không!

Chờ cho đến khi ta và hắn giải quyết được hết mọi chuyện,  cũng đã hơn một tháng trôi qua.

Ta không rõ thời gian của hắn còn lại nhiều hay ít... Nhìn hắn mỗi ngày đều miễn cưỡng giữ tinh thần cùng ta đùa giỡn, động tay động chân, ta ngoài việc im lặng, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ?

"Đậu Phụ Trắng, không cần lo lắng cho ta. Chúng ta hiện tại làm nhiều chuyện tốt như vậy, thiên đế lão nhân có lẽ sẽ cho ta sống thêm vài năm!"

Biết rõ hắn đang an ủi ta, nhưng mà vẫn nhịn không được mà tin tưởng hắn.

Sau đó, lại tiếp tục lo lắng.

Buổi tối nằm mơ, mơ thấy hắn toàn thân máu chảy đầm đìa té ngã trên mặt đất, không hề cử động, cho dù ta có gọi hắn như thế nào, hắn cũng không mở mắt ra nữa.

Sau khi tỉnh lại, cả người ta đổ mồ hôi lạnh, nghiêng người nhìn sang, không thấy hắn ở bên cạnh ta.

Ta kinh ngạc, đã trễ thế này, hắn còn đi đâu.

Khoác thêm áo ra ngoài, ta nghe thấy tiếng động từ phía giếng nước ở sân sau, ta đi theo tiếng động đó, dưới ánh trăng, hắn để trần nửa thân trên, đem một thùng nước lạnh dội xuống, mà những giọt nước chảy dọc trên thân hắn, đều là màu đỏ!

Ta bỗng mở to hai mắt... Máu như những hạt mưa nhỏ, theo làn da hắn xuất hiện, một lát sau, toàn thân hắn đều đỏ.

Một thùng nước nữa lại dội xuống, màu đỏ tươi dưới chân hắn khiến ánh mắt ta đau đớn.

"Cho... ta một chút thời gian nữa, ta không muốn trở về, không muốn!"

Hắn thấp giọng kiềm nén tiếng gào thét, giống như một con thú bị thương.

Thân thể hắn... Máu của hắn... Cho dù nhiều cũng không đủ để chảy như vậy!

"Cảnh..."

"Đậu Phụ Trắng, a! Làm ngươi tỉnh giấc sao, lúc ngủ ta thấy nóng quá nên đi ra tắm nước lạnh, ngươi có muốn cùng ta tắm uyên ương không?"

.........

"Ngày mai chúng ta cùng lên thiên giới!"

Hắn ngây ngốc nhìn ta, nụ cười trên mặt dần biến mất, đôi mắt nhuốm thêm một tầng sầu lo.

"Ta còn chịu đựng được, vẫn chưa đến lúc đó!"

Thời điểm hắn nói chuyện, cả người hắn lại biến thành huyết nhân.

Ta bắt lấy cánh tay hắn, nói từng chữ một: "Không có cái gì gọi là đến lúc đó, ngươi phải đi."

Hắn sững sờ nhìn ta, khóe môi mím chặt lại, quật cường lên tiếng: "Ta nói ta chịu đựng được thì sẽ chịu đựng được."

Nghe thấy lời này của hắn, ta ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, gắt gao nhìn hắn.

Hắn cũng không rời ánh mắt, máu theo mắt, tai, miệng, mũi chậm rãi chảy xuống.... Hai mắt hắn sáng quắc, nghiến răng nói: "Trừ  khi thân thể này bắt đầu thối rữa, ta không thể động đậy, thậm chí không thể suy nghĩ. Khi đó, ngươi có thể đem ta lên thiên giới. Nhưng hiện tại không được, tuyệt đối không được, ta còn có thể đi, hoạt động, còn có thể cùng Thanh Nhi chơi đùa, còn có thể ôm ngươi. Ta không muốn đi, không muốn!"

Gần như bị sự cương quyết của hắn thuyết phục, ta cúi đầu, cười khổ.

Ta... quả nhiên vẫn là một phàm phu tục tử sao?

Trơ mắt nhìn hắn như vậy, trong lòng thế nhưng lại có một chút hi vọng,hi vọng hắn có thể ở lại...

Cảnh Thiên, Cảnh Thiên!

Lòng ta yên lặng nhớ kĩ tên của hắn.

Một lần nữa ngẩng đầu, ta chăm chú nhìn hắn, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hắn, thì ra hắn cao hơn ta!

"Ngươi đã nói, chúng ta sẽ bên nhau đời đời kiếp kiếp."

Khi ta nói, hắn mở ta hai mắt nhìn ta.

"Ta tin ngươi! Cho nên... ta muốn ngươi trở về!"

Dứt lời, ta điểm lên ba đại huyệt bách hội, thần đình, tình minh, hắn bất ngờ không kịp phòng bị nên ngã xuống, trước khi lâm vào mê man, hắn còn trợn to hai con ngươi nhìn ta, trong đôi mắt tất cả đều là dịu dàng cùng chua xót...

Ta đỡ lấy thân thể hắn, máu của hắn tức thì nhuộm đỏ quần áo ta.

"Đậu Phụ Trắng, nếu chúng ta cứ thế này cho đến lúc già đi thì thật tốt, làm cho lão già đang ở trên trời kia tức chết luôn."

"Đậu Phụ Trắng, ngươi nói xem khi Thanh Nhi trưởng thành, giống ngươi tốt hơn, hay là giống ta thì tốt hơn. Ừm! Vẫn là giống ta tốt hơn, giống ngươi rất ngoan, dễ bị lừa, nên có chút khôn khéo giống ta, nữ hài tử xinh đẹp nhất định phải khôn khéo, nếu không sẽ bị lừa đến thê thảm."

"Đậu Phụ Trắng, nếu ta chết thật, không cho ngươi tái giá, không được di tình biệt luyến."

"Đậu Phụ Trắng, ta yêu ngươi!"

Đêm hôm đó, ở trong mắt ta, ngay cả ánh trăng cũng đều là màu đỏ, mười lăm trăng tròn, ta ôm hắn, dưới mái nhà đã đem cho ta tất cả vui vẻ, nước mắt rơi như mưa.

"Trường Khanh, ngươi cần phải hiểu rõ, thân thể phàm trần của Phi Bồng đã bắt đầu tan rã, muốn hắn bình yên vô sự, phải để hắn tiến vào thiên trì tẩy đi thân thể phàm trần, nhưng nếu như thế, hắn sẽ không bao giờ... nhớ được những chuyện đã xảy ra ở nhân gian."

Thiên đế ý vị thâm trường nói với ta những lời này.

Ta không trả lời liền rời đi, bỏ mặc người kia một mình tại thiên giới.

Bởi vì ta không muốn tận mắt nhìn hắn tiến vào thiên trì, sau đó, lãng quên ta, lãng quên Thanh Nhi...

Trong cuộc sống có nhiều thăng trầm như vậy, thêm hay bớt một cũng vậy mà thôi, ta không cần sầu lo cũng không cần vui mừng!

Nhưng mà ai có thể nói cho ta biết.... Ta yêu hắn, làm sao có thể coi tất cả là hư vô... Muốn ta buông tay hắn, làm thế nào ta mới có thể buông được.

Nhưng...

Không thể không buông!

Ta yêu hắn, làm sao có thể nhìn hắn thống khổ đến như vậy mà còn ngang ngạnh chống đỡ!

Cảnh Thiên, tha thứ cho ta, không phải ta muốn bỏ lại ngươi!

Mà bởi vì đời người đủ loại bất đắc dĩ, ta không đủ sức xoay chuyển, đối với ngươi như vậy là tốt nhất, ngay cả không thể cùng một chỗ, biết ngươi vẫn còn sống, cho dù chỉ là một người tuấn mỹ suất khí giống ngươi, như vậy hẳn được rồi...

Cho nên, ngươi nhất định phải sống sót, nhất định!

Có lẽ có một ngày, ta có thể đứng từ xa liếc nhìn ngươi, vậy là đủ!

"Từ đạo trưởng, thiên môn đã mở, ngươi có thể trở về nhân gian. Từ đạo trưởng, Từ... Người đâu? Mau tới đây! Có phàm nhân xông vào thiên trì!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro