Chương 3: Vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Vọng

– – – – – –  (Cảnh Thiên) – – – – – –

Nói thật, sáng sớm vừa thức dậy, liền thấy đại trưởng môn Thục Sơn vẫn ngơ ngác nhìn ta.

Người này thực không phải xuống núi để ta đặc biệt đùa giỡn chứ? Ta vạn phần hoài nghi!

"Đậu Phụ Trắng, buổi tối có hội chùa, không bằng chúng ta cùng đi đi!"

Ta gạt bàn tính sang bên, lơ đãng nói.

Bên kia người tu đạo nhìn ta, ánh mắt giống như cún con lại dường như  dịu dàng chân thật, làm cho ta không chịu nổi muốn bắt nạt y... Thật  thoải mái! A!

Buổi sáng rõ ràng là ta đùa giỡn y. Chỉ có người này mới có thể ngơ  ngác cho ta đùa giỡn. Đồ ngốc, cho dù trong lòng ngươi chỉ có Tử Huyên  cô nương, lại là chuyện đã qua, ta cũng sẽ không dừng lại nga!

Ai bảo ngươi lộ vẻ sơ hở trước mặt ta, rõ ràng võ nghệ cao cường  không ai địch nổi, rõ ràng bộ dáng tuấn tú khiến các cô nương mê mẩn,  lại thích cùng ta cùng một chỗ như trước.

Đậu Phụ Trắng, ngươi dám nói ngươi đối với ta không có cảm giác sao?

A! Quên đi, ngươi quá chậm hiểu, chờ ngươi phát hiện tâm tư chính  mình, chỉ sợ ngày đó vĩnh viễn không bao giờ tới. Bất quá, như vậy cũng  tốt, ngươi không biết, sẽ không phải khổ sở thương tâm.

"Cảnh huynh đệ, ta..."

"Chuyện ngươi muốn hỏi, qua đêm nay nói sau!"

Ta mỉm cười ngắt lời y, tiếp tục cúi đầu tính toán sổ sách của mình.  Vĩnh Yên đường buôn bán thuận lợi thật tốt, ra ra vào vào đều là người.  Chính là ta lại cảm thấy nơi này, giống như chỉ có ta và y, liền lẳng  lặng như vậy ngốc lăng cùng một chỗ cùng một phòng. Tâm tình của ta  không hiểu như thế nào tốt lên một cách kì lạ.

Thượng đế lão nhân không có nói cho ta biết khi nào thì ta chết, ta cũng không dám hỏi ta khi nào thì sẽ chết.

A! Nếu hỏi, chẳng phải rất mất hứng? Thử hỏi, nếu một người biết khi  nào mình sẽ chết, hắn còn cảm thấy đời người cần phải đi tiếp nữa sao?

Như vậy vừa hay, ta sẽ quý trọng mỗi một giây ta sống, ta nghĩ, ta làm.

Cái kia, bạc trong sổ sách của ta lại nhiều thêm.

Ngô, cô nương vừa đi ngang qua cửa bộ dạng thật khá!

"Cảnh huynh đệ, thực hâm mộ ngươi!" Đậu Phụ Trắng đi đến bên cạnh, ôn hòa cười nói.

Ta đang cầm chén trà, uể oải than: "Ngươi hâm mộ ta cái gì? Ta còn  hâm mộ bộ dáng ngươi suất hơn ta, trong nhà nhiều tiền hơn ta."

Ta nói đều là nói thật, Đậu Phụ Trắng ngươi không cần dùng vẻ mặt  không biết làm thế nào đó nhìn ta, ánh mắt lại ẩn ẩn lộ ra một tia sủng  nịch.

Ánh mắt của ngươi, hiện tại ta chống đỡ không nổi.

Cảnh đó bị ngươi lẳng lặng nhìn thấy. Ta đã nghĩ đem ngươi ôm lấy,  vùi đầu vào cần cổ của ngươi, cảm nhận vị đàn hương ấm áp luôn ở trên  người ngươi. Có phải hay không mùi hương thơm như vậy là do bị hương  khói Thục Sơn đô hội bám vào. Trên người đại nam nhân nhà nào có thể  thơm như vậy?

"Cảnh huynh đệ, ngươi làm cái gì?"

Ách, không nghĩ qua là tiếp cận gần quá, khiến người này kinh ngạc nhìn ta.

Chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút thôi, là có thể chạm vào y.

A! Chỉ sợ nếu hiện tại thực sự ôm lấy y, liền dọa y sợ chết khiếp đi!

Đậu phụ ngốc của ta!

Có người nói, thời gian có thể trở nên dài trở nên ngắn, mỗi ngày  phía trước đều là chờ chết thực khó chịu. Sau đó người này xuống núi tìm  ta, ta cảm nhận sâu sắc thực tế tám chữ "thời gian qua mau, ngày tháng  thoi đưa".

Tính toán sổ sách, cùng người khác nói chuyện rầm rĩ một chút, nhìn  mĩ nhân đi ngang qua, quan trọng nhất là không có việc gì thì trộm mó  đậu phụ của Đậu Phụ Trắng, chết thế này cũng nhanh!

Ta còn không có mở miệng thưởng thức thêm một chút, đã là buổi tối rồi.

Đem một đám trong tiệm đều nhớ thương mỹ mạo Đậu Phụ Trắng của nhà ta  cùng một đám nhớ nhà muốn chạy về, ta khoái hoạt nắm lấy... tay áo Đậu  Phụ Trắng??? Xuất phát đi hội chùa.

Pháo hoa ngày hè, người người náo nhiệt.

Có phải hay không đứa nhỏ ở trên núi quá lâu, tại đây trong cảnh đô  hội sáng sửa liền trỗi dậy bộ dáng sôi nổi, nhìn thử xem, cười đến vô  cùng đơn thuần đi theo bên cạnh ta, nhìn thấy đủ loại vui đùa!

Ai! Thật muốn đem người này giữ lại bên người, rõ ràng vẫn còn phải  trưởng thành, lại phải ở trên núi làm cái gì trưởng môn, Thanh Vi lão  nhân kia cũng thật là, cũng không cho Đậu Phụ Trắng ra ngoài chơi đùa  một chút, làm hại đứa nhỏ này dường như chưa từng thấy qua cảnh đời.

Đi đến một cái quán mặt nạ ở phía trước, người kia sửng sốt, ánh mắt dừng lại trên một chiếc mặt nạ vàng chạm ngọc lộng lẫy.

Ta biết ngọn nguồn trong đó, khe khẽ hít một hơi. Tử Huyên, vẫn là Tử Huyên!

Đại tẩu thân ái của ta! Ngươi biết rõ người này tu đạo là không thể tùy tiện đùa giỡn, vì cái gì còn muốn trêu trọc y.

Giống ta, ta và ngươi giống nhau! Nhưng ta thành thật mà bằng lòng,  chính là từ xa nhìn y, làm Cảnh huynh đệ của y, còn y một mảnh thanh  tĩnh tự tại.

Chị dâu à! Chẳng lẽ ngươi không biết kia mặc bạch y, thành thành thật thật giảng kinh mới chính là y sao?

Một người như vậy, ngươi việc gì lại làm cho y gặp phải bụi bặm!

"Cảnh huynh đệ, ngươi mang theo ngân lượng không?"

"Ngươi muốn mua cái mặt nạ kia?"

Không phải đã uống Vong Tình Thủy sao?

Vì cái gì vẫn là lưu luyến?

Cho dù không uống, vẫn là bộ dáng giả vờ, lừa gạt người ngoài cuộc như ta!

"Không phải, ta thấy phía trước có quán rượu, muốn cùng ngươi đi uống!"

Người kia nở nụ cười, ánh mắt như muốn nói ngươi đang nghĩ cái gì.

Mặt của ta thoáng đỏ.

Cái kia... ta liền như vậy ăn ít dấm chua. Y trì độn như vậy, hẳn là nhìn không ra đi!

"Khụ! Từ thủ hạ, lá gan lớn thật, cư nhiên tìm lão Đại ta đòi tiền  uống rượu. Quên đi, xem như nể ngươi xuống núi chăm sóc ta, mời ngươi  uống coi như tạ ơn."

Đêm thực tối, bốn phía thực ồn.

Mặt ta, lòng ta muốn nảy lên, hô hấp của ta muốn hỗn loạn.

Nhìn không ra, nhìn không ra.

Người nọ nhẹ cười yếu ớt, hơi nghiêng đầu nhìn ta. Đáng yêu, thật là đáng yêu!

Rượu này, ta còn không có uống liền say ba phần.

Vẫn giống như trước kia, người này gan uống rượu vô cùng lớn, mà tửu lượng lại cực kì kém!

Uống một chén liền đỏ mặt, uống một bầu liền bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.

"Cảnh huynh đệ, Tuyết Kiến cô nương lên núi tìm ta, nàng... nàng khóc... Nàng nói... ngươi sắp chết. Dọa ta sợ muốn chết."

Vậy ư? Dọa tới ngươi rồi sao?

Đúng là không dậy nổi, nhưng mà ta sẽ không giải thích, xem như thu  một chút lãi đi! Về phần lãi cái gì, cả đời ta cũng không nói cho ngươi.

"Cảnh huynh đệ, ta ta ta ở trên núi... Thật sự... Thật sự rất nhớ ngươi!"

A!

Ta biết!

Bởi vì ta cũng rất nhớ ngươi!

Nếu chỉ có ta một người nhớ, ta đây không phải lỗ vốn.

Mấy bầu rượu vào bụng, người nào đó cơ bản say đến ngã trái ngã phải, còn muốn liên lụy ta.

Mệnh ta thực sự là làm trâu làm ngựa!

Cười khổ mà thanh toán tiền rượu, ta nói một câu này, " Đậu Phụ  Trắng, muốn nôn cũng đừng nôn trên người ta!" Còn không chờ ta nói xong,  người kia liền không chút do dự nôn ra người ta.

Đậu Phụ Trắng, là Cảnh Thiên ta đời trước nợ Từ Trường Khanh ngươi sao? Ngươi đừng đối xử với ta như vậy!

"Cảnh huynh đệ, ngươi không thể có việc gì, không thể... không thể..."

Được rồi! Ngươi đừng sau khi nôn ra người ta nói những điều này được không.

Ngươi là muốn ta đừng xảy ra chuyện, ta không sao, chính là ngươi  đừng nói một chút liền tức khắc đem tâm tình chộn rộn của thiếu nam một  giây giết chết được không!

Một đường cõng người này quay về Vĩnh Yên đường. Đường không ngắn, ta  lại hi vọng đường dài thêm một chút. Tốt nhất dài bằng đoạn đường mà ta  đã từng cõng y quay về Thục Sơn.

Một đường, chỉ có ta cùng y, không có người khác. Không có tình cảm  lẫn lộn, khi đó, chúng ta đơn thuần như tờ giấy trắng. Không gặp đại tẩu  của ngươi, không gặp Trư bà của ta. Nếu đoạn đường kia dài một chút,  nói không chừng, ta có thể đem ngươi đại đệ tử Thục Sơn này mang hạ trần  đến thế gian.

Trên đời này không có nếu, cho nên toàn bộ giả thiết của ta chẳng thể nào xảy ra.

Ngươi có của ngươi, ta có của ta, phương hướng.

Hai người, hai đường thẳng, song song.

Ta thích một người, cũng không thể nói cho y.

Mà người kia bị ta thích, nói không chừng cũng thích ta, lại trì độn không phát hiện.

Chỉ vì chúng ta đều là nam tử.

Đậu Phụ Trắng, nếu ngươi là mỹ thiếu nữ xinh đẹp, ta nhất định lấy ngươi.

Còn ngươi, nếu ta là mỹ thiếu nữ xinh đẹp, ngươi có thể bỏ xuống Thục  Sơn bỏ xuống thiên đạo đến lấy ta, có thể thích ta vượt qua đại tẩu  không?

Vấn đề ngu ngốc!

Đến lúc này, ta còn miên man suy nghĩ cái gì?

Cuối cùng vẫn là về Vĩnh Yên đường, bồng y lên giường, cho y thay  quần áo của ta. Ta cũng tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, nằm ở bên  cạnh y. Đầu tiên là khoát tay lên trên người y, rồi khoát thêm chân lên  trên người y. Tư thế ngủ của y với tư thế ngủ tiêu chuẩn trên sách vở  đều cùng một quy phạm giống nhau. Y là người ngay cả ngủ cũng ngủ tuân  theo thiên đạo.

Mà ta, một tên côn đồ, miệng lừa gạt tay lừa gạt, mọi thứ thông thạo.

Đậu Phụ Trắng, làm sao có thể hi vọng người như ngươi thích một kẻ như ta.

Ha ha!

Đêm thực dài! Đếm lông mi người này ngủ đi!

Nói người này khi ngủ, thực đúng là giống một đứa nhỏ, môi hơi mấp máy, bộ dáng không biết sự đời.

Nghĩ muốn... nghĩ muốn... nhẹ nhàng chạm lên môi người này một chút!

Ngón tay xoa mặt y, vuốt ve một chút, xúc cảm ôn nhuận, giống như  dưới tay đụng vào không phải da thịt con người mà là một khối mỹ ngọc  tốt nhất.

Tới gần, nhịn không được gần thêm chút nữa.

Trong lòng điên cuồng gào thét, đừng chạm vào y, đừng chạm!

Chính là thân thể hoàn toàn không nghe lệnh, thẳng đến khi môi chạm  lên một thứ gì đó thật mềm... Mẹ nó, cái gì cũng không quản nữa, đậu phụ  đã đưa đến tận cửa chẳng lẽ còn không ăn.

Giống như ma xui quỷ khiến, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi hồng nhạt như  hai cánh hoa, ôn nhu khẳng cắn, sau đó mút lấy thật mạnh. Người kia say  đến mông lung muốn mở miệng hô hấp. Ta lập tức lẻn vào miệng y, liếm mỗi  một góc trong khoang miệng y. Vị rượu, đàn hương, miệng mềm mại trơn  bóng... Ông trời, ta điên rồi!

Cho phép ta điên đi!

Ta dám thừa dịp Đậu Phụ Trắng uống say mà đối với y như vậy, cũng vừa  lòng nhìn y nhu thuận không chút chống cự. Có lẽ y uống say, không biết  phát sinh chuyện gì nên không hiểu cần phải phản ứng đi!

Đột nhiên, đầu lưỡi truyền đến một trận đau nhức. Ta chau mày buông y  ra. Y nhìn ta, ánh mắt vẫn còn mê man, từng ngụm từng ngụm nuốt lấy  không khí. Hồi lâu, con ngươi của y khép lại, tiếp tục chìm vào giấc  ngủ.

Ta ngơ ngác nhìn, y ở trước mặt ta vẫn là ngủ không chút phòng bị. Ta  cười khổ rời môi đi, bới bới tóc, từ trên giường ngồi dậy. Quên đi, tối  nay đổi phòng khác ngủ!

Y tin tưởng ta, mà ta không tin chính mình!

Đợi cho người nào đó đi rồi, Từ Trường Khanh đại hiệp lập tức mở to  mắt, từ trên giường trở mình ngồi dậy, chạm nhẹ vào môi mình, nơi đó hơi  có chút đau đớn. Ngay sau đó, tiếng tim đập loạn của ai kia tràn ngập  cả phòng.

Thịch! Thịch! Thịch!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro