Chương 4: Si

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Si

– – – – – –  (Cảnh Thiên) – – – – – –

Tỉnh rượu, lần này thực sự tỉnh rượu. Ngồi ở cửa Vĩnh Yên đường vỗ vỗ trán, thật không biết chính mình có phải trúng tà hay không, tự nhiên hôn y, hôn rồi thì thôi, không ngờ vẫn còn hưng phấn, thành ra hiện tại ngủ không được.

A! Nếu không có dục vọng, ta cũng sẽ không phải là ta hiện tại.

Đối với chính mình, ta luôn luôn thành thật, thích chính là thích.

Chỉ là hết lần này đến lần khác, người kia không để cho ta thân cận!

Đậu Phụ Trắng, ta nhẫn thực sự vất vả.

Lúc này thật muốn tìm tên tóc dài màu đỏ nào đó uống rượu. Hai kẻ đều đang có việc không được như ý liền dễ dàng chơi thân. Mẹ nó, ngày thường bên cạnh ta thực náo nhiệt. Có Trư bà, có muội muội, có Mậu Mậu, có thổ đậu, còn có...

A! Nghĩ muốn cái gì! Ta nào có yếu đuối như vậy!

Nhân sinh khổ đoản, tận hưởng lạc thú trước mắt, đó không phải là tôn chỉ làm người của ta sao?

Ngửa đầu nhìn không trung, sao rất đẹp, giống như đồng tiền lòe lòe tỏa sáng. Chỉ là không muốn làm một ngôi sao! Làm một ngôi sao là chuyện cỡ nào tịch mịch. Bầu trời nhiều sao như vậy, nhưng không có một ngôi là bạn, hoặc nói tất cả các sao đều là bạn, cũng là khoảng cách giữa chúng quá xa!

Không cần như vậy.

A! Ta phải giống như bây giờ, đem Đậu Phụ Trắng cùng một chỗ.

Thiên thần, tinh quân, nguyên soái, tướng quân.

Ta khinh thường!

Ha ha! Thượng đế lão nhân, ta sẽ không ngoan ngoãn lên trời đâu, ngươi chờ coi đi!

"Ta mới không cần làm mấy việc xoay trời chuyển đất, Cảnh Thiên là Cảnh Thiên, Phi Bồng là Phi Bồng, hắn là hắn, ta là ta, ta chỉ muốn làm một phàm nhân..."

Ta chỉ muốn làm một phàm nhân!

Một phàm nhân có thể mỗi ngày gạt Đậu Phụ Trắng vui vẻ!

Ta cái gì cũng không phải...

"Ông chủ, ông chủ, mau tỉnh lại! Trường Khanh đại hiệp, ngươi xem ông chủ chúng ta... hắn..."

Một bàn tay xoa đầu ta, nói nhỏ: "Nâng hắn vào đi! Xem ra đêm qua hắn ở ngoài này ngủ cả một buổi tối, hứng gió lạnh một đêm, có phần phát sốt rồi."

Ta sao? Sinh bệnh.

A! Hóa ra ta cũng sẽ sinh bệnh sao?

Thượng đế lão nhân kia không phải đáp ứng ta, chưa đến thời điểm, ta không có việc gì sao?

Xem ra, là có người nói chuyện không giữ lời.

"Cảnh huynh đệ, uống thuốc đi!"

"Cảnh huynh đệ, ăn ít cháo!"

Cảnh huynh đệ... Cảnh huynh đệ... Ha ha!

Bộ dáng Đậu Phụ Trắng thoạt nhìn thực lo lắng. Bộ dáng này, ta thích!

Thấy ta mở to mắt cười ngốc, Đậu Phụ Trắng trợn tròn đôi mắt ôn nhuận kia. Đậu Phụ Trắng ngươi đừng kích động, trên tay còn bưng chén thuốc, thuốc rơi ra sẽ làm ngươi bị phỏng.

"Cảnh huynh đệ, ngươi tỉnh. Ngươi ngủ đã được một ngày."

Vẻ mặt lo lắng của người kia đẹp như vậy, buông xuống một tia thuần khiết như ánh trăng đêm qua, ta nhìn đến ngây ngốc, nhẹ giọng nói: "Ngươi thực đẹp!"

Người nọ đột nhiên nhìn ta, chén thuốc trên tay thiếu chút nữa đánh nghiêng. Y né tránh ánh mắt của ta, nói: "Cảnh huynh đệ, ngươi bệnh đến hồ đồ rồi. Ta không phải Tuyết Kiến cô nương."

Bỗng nhiên ý thức được chính mình vừa rồi nói cái gì, đầu lưỡi còn truyền đến cảm giác hơi đau đớn, người này... Ta bật cười sằng sặc, quả nhiên làm y sợ.

Tuy tuổi so với ta có lớn hơn, nhưng tâm tư lại đơn thuần. Y làm sao đuổi kịp ta da mặt dày!

"Ta là nói ngươi rất đẹp thôi. Đậu Phụ Trắng, khẳng định rất nhiều người khen ngươi suất, khen ngươi anh minh thần võ, sẽ không có khen ngươi đẹp đi. Còn ta là ai nào, là lão Đại của ngươi nha! Tự nhiên phải khen không giống người thường!"

Ngoài miệng ba hoa, ánh mắt lại không có rời đi khuôn mặt tuấn tú hơi hơi đỏ lên kia, giống như tùng bách sau cơn mưa, một màu mây khói vấn vít hạ xuống, tùng bách kia càng nhìn càng đẹp đẽ kiên cường, không có một tia mềm mại mị hoặc của nữ tử.

Người này vì sao lại đáng yêu như vậy?

"Cảnh huynh đệ, uống thuốc!"

Người nọ tựa hồ là sinh khí, ngay cả bộ dáng tức giận, ta đều rất thích!

Xem ra bệnh của ta quả thật cũng không nhẹ, phải uống thuốc phải uống thuốc!

"Ai nha! Mẹ ơi! Thuốc đắng quá! Đậu Phụ Trắng, ngươi thấy ta so với ngươi suất hơn, cố ý chỉnh ta!"

Ta gọi là kêu thảm thiết. Trên thực tế là muốn gạt y làm bộ đến uy ta. Quả nhiên, y từ trên bàn lấy mứt hoa quả đã chuẩn bị từ sớm đưa ta. Ta tùy tay bắt lấy một ít cho vào miệng, phi phi phi! Mứt hoa quả này còn không bằng người nào đó dỗ ngọt.

Nếu người nào đó để cho ta thân cận một chút thì tốt rồi!

Bảo đảm không đắng nữa!

Mắt thấy ta nóng bỏng nhìn chằm chằm lên môi người nào đó, người nào đó cho dù giả ngơ cuối cùng cũng có phản ứng. Y cọ cọ mặt, vô tội nói: "Cảnh huynh đệ, mặt tại hạ bị bẩn sao?"

Ta nở nụ cười, cười thật to.

Đậu Phụ Trắng của ta! Thật sự không biết nói ngươi thế này là tốt hay không nữa, khi một người dùng ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm ngươi, ngươi chỉ có thể nghĩ được rằng mặt mình bẩn thôi sao?

Ha ha! Thật không biết đại tẩu coi trọng ngươi về điểm này, không hiểu phong tình không nói, bằng vào từng này ngốc nghếch, nữ nhân người ta vạn loại nhu tình đối với ngươi, ngươi cũng chỉ làm như không thấy.

Đậu Phụ Trắng ngươi ngốc đã thành tội rồi!

"Cảnh huynh đệ, ngươi cười cái gì?"

Y kì quái nhìn ta nói.

Ta cười cái gì, ta muốn cười liền cười nha!

"Cảnh huynh đệ, ngươi quả thật có chút không đúng!"

"Nga! Ta không đúng chỗ nào?"

Y bỗng nhiên dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ta, miệng khép mở nửa ngày, một chữ cũng không phun ra được.

Ta nhìn cũng mệt thay y!

"Không có việc gì, ta đi ra ngoài, ngươi nghỉ ngơi cho tốt!"

Y cái gì cũng đều không nói, sau khi thành thành thật thật đợi ta uống thuốc, rời đi.

Ta lấy tay bưng mặt, trong lòng cuồng mắng, Trư bà chết tiệt kia, vì cái gì muốn lên Thục Sơn đem người này xuống núi? Rõ ràng đã nói dù nhìn ra cái gì cũng không cho nói mà!

Trông ta! Coi ta! Đều nhanh uổng công thôi.

Cuộc sống của ta không biết sinh mệnh còn được bao nhiêu ngày, người ta muốn gặp nhất, đang ở bên cạnh ta.

Mà lòng tham của ta càng ngày càng lớn, càng ngày càng nhiều.

Ta sẽ chết, hơn nữa ta còn hại chết Đậu Phụ Trắng!

– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –

Trong phòng khách.

Đậu Phụ Trắng mở ra thông tin nghi mà Thục Sơn chuyên dùng, Tuyết Kiến nhìn thấy y, lập tức lớn tiếng reo lên: "Trường Khanh đại hiệp, Đậu Phụ Thối rốt cuộc thế nào, có phải sắp không được hay không?"

Đậu Phụ Trắng khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Là có chút không đúng!"

"Hắn không phải sắp chết? Ta chỉ biết ta chỉ biết, hắn có chuyện gì gạt ta. Đậu Phụ Thối kia làm ra chuyện lớn thế nào, cũng không nói cho ta biết."

Tuyết Kiến đã muốn sắp giậm chân.

Trong lòng biết nếu không nói cái gì, Tuyết Kiến cô nương phỏng chừng đem cả Thục Sơn một lần phát tiết, Đậu Phụ Trắng nhỏ giọng nói: "Không phải, Tuyết Kiến cô nương. Cảnh huynh đệ tốt lắm, trừ bỏ tối hôm qua uống rượu, cái kia... cái kia... rồi say khướt, lại ngủ ở cửa Vĩnh Yên đường một đêm, phát sốt cao, cho tới bây giờ còn nằm ở trên giường. Thật sự, trừ lần đó ra đều tốt lắm."

"Hắn uống rượu, hắn say khướt, hắn ngủ ở ngoài cửa, hắn phát sốt, nằm trên giường không dậy nổi, hắn tốt lắm???"

Thanh âm Tuyết Kiến cô nương cao quãng tám, làm cho y lúng túng nhìn cô gái bên kia thông tin nghi phát hỏa. Trên đời duy có loại chuyện tình cảm này, y chưa từng xử lí tốt, cho nên tình huống kiểu này y cũng không biết nên ứng đối như thế nào.

Sau khi ném mấy thứ gì đó trong phòng, Tuyết Kiến cô nương cuối cùng cũng bình tĩnh một chút, lãnh tĩnh nói với y: "Đậu Phụ Trắng, chăm sóc hắn, đừng cho hắn gặp chuyện không may. Người hắn tối tin cậy chính là ngươi, trừ ngươi ra, hắn hiện tại ai cũng không muốn gặp."

Lại là những lời này, trừ bỏ y, ai cũng không muốn gặp.

Vì sao nghe câu đó, trong đầu y lại hiện lên nụ hôn đêm qua. Không giống như hôn Tử Huyên, đêm qua Cảnh huynh đệ bá đạo hôn xuống làm cho y nói không ra lời.

Y phải giả không biết cũng là nói không được?

Cảnh huynh đệ hôn y, ngay đêm qua!

"Trường Khanh đại hiệp, hãy nghe ta nói, ta không biết bên người Đậu Phụ Thối đã xảy ra sự tình gì, chính là ta biết, hắn cần ngươi. Không nên hỏi ta nguyên nhân, ta không biết, cái này đại khái gọi là trực giác của nữ nhân đi! Cầu ngươi, hảo hảo chiếu cố hắn, đừng rời bỏ hắn."

"Nhưng mà, Tuyết Kiến cô nương, sự tình có chút..."

"Không có nhưng mà, chỉ có ngươi..."

Nói xong lời này, Tuyết Kiến cô nương dùng một vẻ mặt khó hiểu nhìn y, sau đó, đóng lại Thục Sơn thông tin nghi.

Y không rõ cho nên...chỉ có thể ngơ ngác, rồi vẫn là ngơ ngác.

– – – – – – – ( Tuyết Kiến ) – – – – – – – –

Trên Thục Sơn, Tuyết Kiến sờ sờ đầu mình, vô lực ngồi ở trên ghế. Sau trận chiến với Tà Kiếm Tiên, Đậu Phụ Thối trở nên thực thích uống rượu, giống như muốn cứ thế này quên cái gì? Thân là nữ nhân của hắn, nàng tự nhiên xem hết thảy những thay đổi đó vào trong mắt.

Đêm đó, Đậu Phụ Thối lại uống rượu.

Đem hắn dìu về phòng, hắn vừa cười vừa khóc, đem hết tên những người bọn họ quen biết đều hô lên một lần, chỉ duy nhất không có kêu Đậu Phụ Trắng.

Lúc ấy nàng liền cảm thấy kì quái.

Đậu Phụ Thối ngủ ở trên giường không một chút an định, nhích tới nhích lui, hại nàng không thể cho người này uống canh giải rượu. Kết quả người này lấy ra từ đầu giường một đồ vật gì đó, ôm ở trong ngực, cười ngây ngô nửa ngày, lập tức liền đi ngủ.

Mà đồ vật làm cho hắn ngủ yên kia, là một quyển Đạo Đức Kinh!

Đạo Đức Kinh, không ngờ lại là Đạo Đức Kinh!

Đậu Phụ Thối, ngươi cũng quá giỏi giả bộ đi!

Sau khi dỡ xuống tất cả phòng bị ngươi mới có thể đem thứ ngươi tối trân trọng đi vào giấc ngủ!

Ta đây, ta tính là cái gì?

Lá chắn của ngươi sao?

Ngươi thương y, vì cái gì không nói cho y?

Đậu Phụ Thối, ngươi cho rằng ngươi thật vĩ đại sao?

Ta nói ngươi là đồ đại ngốc mới đúng!

Đại ngốc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro