Chương 5: Tử [Thượng]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Tử [Thượng]

– – – – – – – (Trường Khanh) – – – – – – –

Ngồi ở trong phòng cả ngày phát ngốc, Cảnh huynh đệ đi ngang qua cửa phòng ta mười sáu lần, trong đó ngồi buộc lại giày sáu lần, gọi ta ăn cơm ba lần, trộm nhìn ta tám lần???

Ta vẫn ngơ ngác ngồi, có chút vấn đề không nghĩ ra, có phải hay không không cần nghĩ là tốt nhất.

Khi bầu trời dần dần tối, ta quyết định đến phòng khách ăn cơm. Ta tới là để tìm hiểu Cảnh huynh đệ có phải xảy ra chuyện hay không, không phải tới để ngẩn người. Chuyện tình của Cảnh huynh đệ so ra trọng yếu hơn.

Vừa mới ra tới cửa, một vật thể hình người liền đâm vào. Ta theo bản năng lùi lại một chút, người nọ liền một đầu đụng lên người ta. Tay vừa đỡ, liền thấy một đôi mắt hoa đào nhìn lên. Cặp mắt kia còn hướng ta chớp chớp, không vì sao, tim đập có chút mau, trên mặt có chút phát sốt.

"Cái kia Đậu Phụ Trắng à! Ngươi trước tiên buông được không, tay ngươi lực rất lớn, nắm tay ta muốn gãy!"

A!

Ta cả kinh, vội vàng buông tay.

Người nọ cười tủm tỉm nhìn ta, kề sát vào ta. Ta nghĩ lui về sau, chân lại dường như dính trên mặt đất, động cũng không động.

"Đậu Phụ Trắng!"

"Ừm!"

"Ta..."

Ngươi làm sao vậy?

Có thể đừng dựa vào ta gần như vậy để nói chuyện không?

Nhìn mặt của ngươi, đầu ta trống rỗng!

"Ta thích..."

Tim đập gia tốc, cả người đều cứng lại rồi.

"Ta không thích..." Ta hét lớn. Sau khi rống lên, trên mặt nóng đến mức có thể rán trứng được rồi.

"A! Ngươi cũng không thích cá kho sao? Vừa lúc ta nghĩ ăn cá nấu với đường và dấm chua. Chỉ là trong Vĩnh Yên đường không có dấm chua, ngươi đi mua một chút mang về có được không?"

A!

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Ta nói cái gì, Cảnh huynh đệ nói cái gì?

Ánh mắt người thanh niên trước mặt ra sức chớp chớp, thì ra là hắn muốn bảo ta đi mua dấm chua. Ta còn nghĩ đến... Còn tưởng rằng... Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, Cảnh huynh đệ tuyệt đối không nói như vậy với ta.

"Uy! Đậu phụ trắng, bảo ngươi đi mua ít dấm chua, ngươi không cần lo lắng nửa ngày như vậyđi! Cũng không phải bảo ngươi đi chết!"

"Được! Ta đã biết!"

Ta trấn tĩnh lại, thành thành thật thật đáp. Ra cửa phòng, ta còn quay đầu, nghiêm túc nhìn người thanh niên đang tựa đầu vào ván cửa, nói: "Cảnh huynh đệ, lần sau nói chuyện không cần dựa vào gần như vậy, ta nghe thấy!"

Người nọ nhướn một bên mày, khóe miệng kéo lên, cười nhìn ta.

Hoàng hôn nhàn nhạt hạ xuống, cánh hoa như tuyết bay đến cửa phòng, hương khí quẩn quanh. Ta ngẩn ra, ánh mắt từ nơi đủ các loại hoa phía xa nhìn lại. Đôi mắt hắn tràn ngập sương khói, như hoa trong gương, trăng trong nước (cảnh tượng huyền ảo), thâm tình cũng không rõ ràng.

"Đồ ngốc!" Môi người nọ khép mở thì thào, rõ ràng hai chữ này.

Vậy mà ta không cách nào mở miệng nói nửa lời, đầu mãnh liệt quay đi, trong lòng đem Đạo Đức Kinh thì thầm lặp đi lặp lại, nhưng, tim đập vẫn càng lúc càng nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro