Chương 6: Dạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Dạ

– – – – – (Cảnh Thiên) – – – – –

Đem kẻ say đến bất tỉnh nhân thế ném lên giường, nhìn mồ hôi lạnh trên trán người này, ta bĩu môi, đi mang một chậu nước ấm cho y, vắt khăn lau mặt cho y... A! Rốt cuộc là ai chiếu cố ai chứ!

Một bên cẩn thận chạm vào da thịt y, một bên thuận tay ăn chút đậu phụ.

Đến gần nhìn, làn da người này đẹp đến mức khiến người khác phải xấu hổ. Người này thật sự có hai mươi bảy tuổi thôi sao? Vì cái gì thoạt nhìn nhỏ nhắn như vậy?

Lau sạch sẽ gương mặt hoa này, rượu cùng nước mắt ướt đầy mặt này, ta si ngốc ngồi ở bên giường nhìn người kia. Tay vuốt ve khuôn mặt y, một chút, chỉ một chút thôi.

A! Đại nam nhân nhà nào bình thường lại có lông mi dài đến như vậy!

Đại nam nhân nhà nào lại có làn da trắng như vậy!

Đại nam nhân nhà nào môi lại mềm mại như vậy!

Còn có... uống rượu, trên người lại không có vị hôi của rượu, vị rượu chính là cùng vị đàn hương cao quý xen lẫn nhau, có hay không người ta nói hương vị này thực câu nhân!

Không kìm lòng tiến đến gần, nghĩ thầm, người này dù sao cũng đã say đến bất tỉnh nhân sự, dù sao thời gian của ta không nhiều lắm, dù sao đậu phụ của Đậu Phụ Trắng không ăn cũng không ai ăn.

Môi cứ như vậy tự nhiên mà hôn xuống.

Ôn nhu, kiên nhẫn chạm lên môi y.

Tinh tế hôn lên đôi môi như cánh hoa, ngậm lấy mà nhẹ cắn một chút, giống như đang ăn thứ gì đó thật ngọt.

Rốt cuộc đợi cho y nghĩ muốn hô hấp, hé miệng, ta căn bản không cùng y khách khí nữa, tiếp tục làm càn hôn xuống, hôn đến khi y không thể thở dốc là được rồi.

Ta chính là loại người ác liệt như vậy, chỉ biết khi dễ kẻ vô lực phản kháng.

"Còn tiếp tục giả bộ, ta liền thật sự đem ngươi ăn luôn nga!"

Buông y ra, người này phát run, vẫn còn giả bộ với ta.

Ta thực là ngu ngốc!

Vừa rồi khi ta cùng Trư bà nói chuyện, người này liền toàn thân cứng ngắc. Say thì say, bất quá không say đến nông nỗi bất tỉnh nhân sự. Nên nghe được, không nên nghe được, tất cả đều nghe được đi!

Đôi mắt trong suốt như nước kia vẫn là gắt gao nhắm. Ta gợi lên khóe miệng, tay chuyển qua bên hông y, ngón tay chuẩn bị cởi đai lưng y... Xoay mình, một đôi tay giữ chặt cổ tay của ta, đôi mắt sáng rốt cuộc mở, mang theo sợ hãi nhìn ta.

Ta nhợt nhạt cười, nói: "Tỉnh? Bị dọa cho tỉnh?"

Con ngươi người nọ vẫn là trong suốt như nước suối, chính là kinh ngạc nhìn ta, không biết nên có phản ứng gì.

Ta cười khổ, xoa đầu của y nói: "Đùa ngươi chút thôi, vì phải đuổi Trư bà đi, chỉ có thể dùng ít biện pháp bất thường."

Lời này nói cho quỷ nghe, quỷ cũng không tin.

Ta dù có ham chơi như thế nào cũng không lấy việc hôn một người nam nhân để đùa giỡn, huống chi người nọ còn là huynh đệ của ta.

Ta biết, ta nói cái gì người này đều tin.

Bởi vì ta là Cảnh Thiên, y là Từ Trường Khanh.

"Ta trở về ngủ. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt."

Miễn cưỡng buông xuống những lời này, ta nghĩ thoát ra chạy lấy người. Nếu ta còn đối diện y, cố chấp không rời, có thể sẽ làm ra chuyện tình càng kì quái hơn.

Đột nhiên, tay áo của ta bị người níu giữ lại.

"Đừng đi!"

Thanh âm tựa tiếng muỗi kêu như thế nào dùng một loại thái độ ương ngạnh chui vào lỗ tai ta. Ta như bị sét đánh đứng ngốc tại chỗ. Lực đạo kéo ống tay áo ta không có biến mất mà là càng lúc càng lớn.

"Đừng... đi..."

Đậu Phụ Trắng! Không cần khiêu chiến năng lực tự kiềm chế của ta được không.

"Đừng đi!"

Mẹ nó, này càng không cho người ta đường sống.

Ta xoay người, hung hăng một phen đem người đổ lên giường, đồng thời một cái xoay người, đem người nào đó đặt ở dưới thân.

"Ngươi nhìn cho rõ ràng, ta không phải Tử Huyên, không phải!"

"Cảnh Thiên!"

Người nọ nhỏ giọng nói.

Người ở dưới thân ta ánh mắt vẫn trong veo như nước, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy biểu tình khiến người ta chỉ muốn hung hăng khi dễ.

Lão thiên gia, ta cũng sắp nhìn không được.

Mẹ nó, Đậu Phụ Trắng thoạt nhìn thực sự là ngon ăn cực điểm.

"Ngươi biết ta là ai đúng không?"

Ngữ khí trầm thấp mị hoặc vọng bốn góc phòng.

"Đúng!"

"Được, ta hiểu. Nghĩ muốn phóng túng đúng không, ta thành toàn cho ngươi!"

Y trợn to đôi mắt, không nói gì, cũng không... phản kháng...

Này xem như ngầm đồng ý đi!

Tay ta mạnh mẽ ôm lấy y, chiếm lấy môi y. Đêm nay, chúng ta đều có chút không bình thường. Nhưng, cứ cho là một giấc mộng thì tốt rồi. Xem như y thích ta, xem như y không phải muốn tự hủy hoại để phát tiết thống khổ khi Tử Huyên chết đi.

Cơ hội này, chỉ có một lần, quyết định phóng túng.

Thành toàn cho y, cũng là thành toàn cho chính mình.

Một đêm xuân hồng khâm trướng ái, đổi lại tình yêu cả một đời của ta.

Trường Khanh, ngươi so với ta cũng có tiềm chất làm thương nhân!

*****************************

Khụ khụ, các bạn trẻ, chương sau có H nha ~ Đã cảnh báo ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro