Chương 7: Thống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Thống

– – – – – – – (Trường Khanh) – – – – – – –

Bị người hung hăng đè ở trên giường không thể động đậy, rõ ràng một tay cũng có thể đẩy ra, lại mặc kệ người nọ không ngừng hôn xuống. Quần áo bị hắn từng chút một cởi bỏ, ngón tay làm càn trượt vào nội y. Từng điểm bị vuốt ve dường như nóng đến mức muốn bốc cháy. Thân mình không ngừng run lên.

Dưới ánh nến yếu ớt, hé ra khuôn mặt tuấn lãng bất phàm. Người này hấp dẫn nhất chưa bao giờ là diện mạo của hắn, mà là đôi mắt hắn. Khi cười ánh mắt loan loan, làm cho người ta cảm thấy thật muốn cùng hắn cao hứng cười, khi không cười, con ngươi hẹp dài vẫn cứ mang theo ôn nhu cùng cảm tình không rõ.

Thực thích, thực thích cảm giác cùng hắn một chỗ.

Nghe được hắn có thể gặp chuyện không may, trong đầu ta trừ bỏ xuống núi tìm hắn, cơ hồ cái gì cũng đều không nghĩ đến.

Loại tình cảm này là cái gì?

Ta không rõ!

"Đậu Phụ Trắng, ngươi đang run, trời sập xuống cũng không thấy ngươi như vậy. Ngươi hiện tại lại có thể phát run. Nhưng hôm nay ta sẽ không buông tha ngươi, bởi vì chính ngươi giữ ta ở lại."

Ta giữ ngươi lại, bởi vì ta cảm thấy nếu để ngươi đi, ta sẽ vĩnh viễn mất đi ngươi, người huynh đệ của ta.

Rất muốn đem những lời này nói ra, nhưng nhìn vào đôi mắt hắn, đôi mắt đen láy như muốn vọng nhập thật sâu vào mắt ta, lóe ra ôn nhu cùng khát vọng dị thường sáng ngời thần thái, linh hồn của ta, nhất thời bị gắt gao kiềm tỏa.

Cái gì Thục Sơn kiếm pháp, đạo môn giáo điển, trong nháy mắt rời bỏ ta thật xa, thật xa!

Hết thảy đều phát sinh tự nhiên như vậy. Nụ hôn của hắn mềm mại như lông vũ, lại mạnh mẽ như ngọn lửa, lướt trên thân thể ta, từng nơi từng chỗ đem hỏa liệt lan tràn.

Vô lực phản kháng!

Có lẽ ta thực sự uống quá nhiều rượu.

Cánh môi bị nụ hôn thật sâu chiếm giữ, hai bên không ngừng truyền đến cảm giác ướt át cùng chếnh choáng mãnh liệt, nồng đậm, nóng cháy, quấn lấy đầu lưỡi như muốn thiêu đốt tất cả.

Trừ bỏ vô lực ôm vai hắn, ta không biết mình nên làm cái gì?

Ý thức hỗn loạn, trong lúc vô tình, ta nắm lấy tóc hắn, mái tóc như thác nước xõa tung xuống, đường nét người nọ càng thêm nhu hòa suất khí bức người.

Người kia mỉm cười, đôi môi tiến lại gần, hơi thở nóng rực tràn ngập bên tai ta, hắn nói, ta rất đẹp, cũng khiến hắn thực say mê...

Ta nghiêng đầu né tránh, gần như là theo bản năng nhắm mắt lại, không dám nhìn hắn.

Hắn mỉm cười, ôn nhu mà tà khí. Ngón tay gầy gầy khẽ vuốt hai má, nói, ngươi như vậy cũng tốt, nhắm mắt lại, ngươi vẫn là rất đẹp.

Người này, vì sao luôn nói ta đẹp?

Ta không khỏi trợn mắt, vừa tức giận vừa xấu hổ nhìn hắn, không biết vì sao, trong phút chốc nhìn vào mắt hắn, ta lại thấy nét mặt đó thoáng một mạt bi thương.

Nét mặt này không nên thuộc về hắn, không giống hắn...

...khiến cho ta thực đau!

Chỉ chốc lát sau, hắn nhỏ giọng ôn nhu đối với ta mỉm cười nói.

Đau, đau sao?

Vậy tâm sự ngươi giấu trong lòng, có đau không?

Đầu ngón tay ta run run mơn trớn khóe mắt của hắn, mái tóc của hắn. Dường như hắn càng nhìn càng trưởng thành, tinh mâu sáng lạn, im lặng chiếm giữ ánh trăng ngoài cửa sổ. Ánh mắt hắn từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ đều làm cho tim ta nhẹ nhàng rung động.

"A! Ngươi nhìn ta như vậy, ta sẽ nghĩ rằng ngươi yêu ta."

Không phải! Cảnh huynh đệ, không phải, không phải như thế.

Không phải như thế, vậy là như thế nào...

Từ Trường Khanh, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì?

Vì sao khi nghe được hắn nói với Tuyết Kiến cô nương rằng thích mình, ngươi không có hoảng sợ mà lại cao hứng? Nghe hắn nói, khi Tuyết Kiến gặp ngươi đã đoán đúng toàn bộ, lòng ngươi lại như quặn thắt lại.

Nghĩ không ra. Ta thực sự nghĩ không ra.

Rời đi sao? Hắn muốn rời đi sao?

Không cần... Không cần rời đi...

Xoay mình, tay ta gắt gao ôm lấy hắn, thanh âm nghèn nghẹn: "Đừng đi... Đừng đi..."

Hắn không biết phải làm sao, ôn nhu để cho ta ôm, thấp giọng nói bên tai ta: "Không đi, ta không đi!"

Nụ hôn lại hạ xuống. Những nụ hôn ôn nhu như mưa xuân. Ta không biết thân thể của mình lại mẫn cảm như thế. Khi môi hắn chạm đến trong ngực, khi hắn gặm cắn bộ vị nho nhỏ kia, toàn thân ta không nhịn được run rẩy. Khi lưỡi hắn kéo một đường dài tới bụng, cái cảm giác tê dại như có dòng điện chạy qua khiến thân thể ta mềm nhũn.

Kinh nghiệm ngư thủy chi hoan của ta, gần như là đến từ kiếp trước.

Nhưng trong trí nhớ, hoan ái cũng không phải như vậy, tựa hồ không có dằn vặt khiến người ta vô lực. Ta theo bản năng giãy dụa, hắn lại ôm ta, cố chấp hôn ta, khẽ vuốt! Ta gian nan thở hổn hển, đau đớn cau chặt hai hàng lông mày, này thật sự là một loại tra tấn ngọt ngào. Ta hoàn toàn chìm đắm trong âu yếm của hắn.

Môi hắn không ngừng di chuyển xuống, xuống nữa... A... toàn thân ta chợt căng như dây đàn, không thể...

Hắn, hắn, đang hôn của ta... của ta....

Ta cho dù có làm qua, cũng là chuyện tình của kiếp trước. Kiếp này chưa có ai phóng túng cùng lớn mật đối đãi ta như thế. Các đốt ngón tay trắng bệch chỉ có thể nắm chặt đệm chăn.

Cảnh huynh đệ điên rồi, ta cũng điên rồi.

Này một đêm quá điên cuồng.

Ta cùng hắn, làm sao có thể...

"Không!"

Gian nan nói ra chữ này, ta giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị hắn chặt chẽ đè lại thắt lưng xuống.

"Cảnh huynh đệ, không cần..."

Ta cố gắng hô. Mà hắn càng lúc càng mút vào nhanh hơn, giống như đang nhấm nháp một món điểm tâm tinh mỹ, khẽ liếm, khẳng cắn...

"Ân..." Ta cắn chặt khớp hàm, vẫn không chịu nổi tra tấn như thế, cùng lúc xuất ra dục vọng. Sau lúc phóng thích, toàn bộ thân thể vô lực dưới thân người nọ.

Không đợi ta thở dốc, thân mình đã bị hắn trở dậy. Nụ hôn tinh mịn cùng ôn nhu từ đầu vai một đường xuống phía dưới, lại tiếp tục xuống dưới nữa.

"Kiên nhẫn một chút!"

Thanh âm của hắn ôn nhu lại dường như dụ dỗ vang lên bên tai ta.

Cái gì kiên nhẫn một chút?

Ngay tại khi đầu ta vẫn còn mơ hồ, bỗng nhiên ở nơi tư mật xông vào một đầu mãnh thú.

Đau! Đau quá!

Thân thể như bị tách ra hai nửa, ta tận lức cắn môi không cho chính mình phát ra tiếng rên rỉ như nữ nhân. Nhưng như vậy, cũng muốn hao hết toàn bộ khí lực của ta.

"Rất đau... đúng không?"

Ta đau đến không nói ra lời, ngón tay nắm chặt đệm giường, từng ngụm từng ngụm thở dốc. Mà tiếng thở dốc sau lưng ta, cũng càng thêm trầm trọng.

"Thực xin lỗi! Đậu Phụ Trắng, thực xin lỗi!"

Không nhìn thấy vẻ mặt người kia, nhưng thân thể người đó lại cùng ta gắt gao dán cùng một chỗ. Không dừng lại, hôn lên hai má, trấn an đau đớn thân thể.

........

Lặng im, nhẫn nại, thích ứng!

Dần dần, thứ đó của hắn di chuyển trong cơ thể ta. Sau khi khó chịu qua đi, một loại cảm giác không nói lên lời chiếm lấy ta, đau đớn, khoái cảm, phóng đãng, kích thích... Đủ loại cảm giác hỗn tạp cùng một chỗ, giống như thủy triều dâng cao, không ngừng đem ta trừu sáp.

"Thích ngươi, Đậu Phụ Trắng, ta thích ngươi!"

Ý thức đều bị người kia tra tấn đến tiêu thất, nhưng lại có thể nghe được rành mạch hắn nói gì ở bên tai mình...

Thân thể bị người đoạt lấy, tựa hồ ngay cả tâm cũng bị đem đi.

Buổi tối hôm đó, hoa ngoài cửa sổ hòa quyện với ánh trăng thanh sương, tinh tú đầy trời, gió nhẹ lay động. Trong ấn tượng của ta, đây là đêm xuân dài nhất.

*******************************

E hèm, lần đầu tiên edit cảnh H không tránh khỏi trúc trắc và sai sót. Mong mọi người bỏ qua :">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro