Chương 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bảo (wattpad: Junjunzi)

***

Trương Triết Hạn mờ mịt miễn cưỡng mở mắt ra, đầu óc còn men rượu chưa kịp tỉnh táo, anh ngơ ngác hai giây mới cảm thấy ánh đèn trên đỉnh đầu có chút chói mắt.
  
Anh không thể làm gì khác ngoài hô nhẹ hai tiếng, muốn gọi một người còn sống nào đó tới đây, bảo mẫu cũng được thư ký cũng được, bảo họ tắt đèn trên đỉnh đầu, nhưng tiếng hô khàn khàn của anh không thể gọi được bất kỳ ai, ngược lại là đệm giường trũng xuống, có bóng người che ở trên đầu anh.
  
Tiểu Trương tổng cau mày mở mắt ra, chống lên người anh là một người đàn ông, vẻ ngoài của hắn rất đẹp, ánh mắt trong suốt, sống mũi cao thẳng, môi hơi mỏng còn đỏ tươi diễm lệ.
  
Lúc này, Trương Triết Hạn còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, anh hơi nghiêng đầu, rất nghi hoặc, muốn hỏi người kia là ai.
  
Nhưng còn có vấn đề quan trọng là - anh cảm giác bộ vị không thể nói thành lời của mình hình như bị thứ gì đó chọc vào.
  
Trương Triết Hạn luôn rất thông minh vẫn chưa kịp phản ứng, là do ly rượu kia có vấn đề, hiện tại anh suy nghĩ bất cứ chuyện gì cũng rất chậm chạp, nhưng người chống trên người anh không hiểu, thứ kia theo động tác của người đàn ông rời khỏi người anh, sau đó anh cảm thấy đùi mình bị bẻ ra, có một bàn tay dài sờ soạng từ gốc đùi dò xét vào trong rừng rậm.
  
Trương Triết Hạn giật nảy mình, đau đớn, đại não bị cồn mê muội rốt cuộc cũng ý thức được đây là tình huống gì, anh nắm lấy ga giường dưới thân, muốn dùng một chân đá văng người to gan lớn mật này, ai biết ngón tay người nọ thật sự rất có sức, lập tức thò vào, theo nếp gấp chui bên trong, vô sư tự thông bắt đầu mò mẫm.
  
Vì vậy anh theo bản năng kẹp chặt chân, Trương Triết Hạn hừ ra một tiếng, ánh đèn trên đỉnh đầu lại chiếu vào mắt anh, lần này không còn ai chống lên người anh chặn ánh sáng nữa. Trương Triết Hạn theo động tác của người nọ hừ hừ hai tiếng, không thoải mái, thân thể anh rất nóng, đầu rất đau, cả người giống như một quả bóng bay phồng lên, cần vật sắc nhọn từ bên ngoài đâm thủng.
  
Thật sự có đau đớn từ hạ thể truyền đến, Trương Triết Hạn cảm nhận được nơi nào đó lại bị thò vào một ngón tay, rồi hai ngón tay quấy rầy trong tiểu huyệt, anh cảm thấy có chất lỏng ướt át chảy ra, trong lòng tự nhủ mong rằng không phải là máu.
  
Có phải máu hay không đều không quan trọng, dù sao người nọ cũng không hề ngừng nghỉ, lại tiếp tục nhét ba ngón tay vào, đầu óc Trương Triết Hạn ong ong, anh khó chịu giãy dụa, người đàn ông kia dường như nhìn ra anh rất khổ sở liền cúi đầu hôn lên ngực anh. Trương Triết Hạn thầm mắng trong lòng, mẹ nhà cậu, làm việc này mà không biết dùng bôi trơn sao?
  
Đột nhiên anh nhớ ra mình cũng có tay, vì thế liền vươn tay đẩy người đàn ông ra, khoảng cách đương nhiên không thể tiếp cận, ngược lại bị người ta trở tay bao lấy, Trương Triết Hạn mơ hồ hừ thành tiếng "đau", người phía trên dừng lại, ngón tay lưu luyến rời khỏi, tiến lại gần hôn anh.

Trương Triết Hạn hôn môi với hắn, thế mà còn có thể phân tâm nghĩ, kỹ thuật hôn của người này thật sự rất tệ, nhưng mặt hắn lại rất đẹp, Trương Triết Hạn híp mắt, anh thích những thứ xinh đẹp, lông mi của người này cũng dài, nhắm hai mắt hôn anh rất thành kính.
  
Anh không thể nhìn nhiều hơn nữa, đèn pha trên đỉnh đầu đột nhiên tắt đi, trong phòng một mảnh đen kịt. Trương Triết Hạn chớp chớp mắt, chất lỏng lạnh lẽo do ai đó dẫn dắt chạm đến chốn đào nguyên, dọc theo rừng rậm chuyển thẳng xuống, Trương Triết Hạn mở to hai mắt, ba ngón tay dính chất bôi trơn mùi dâu tây đồng loạt trượt vào, anh "a" một tiếng, hai chân theo bản năng kẹp chặt, lại bị người đàn ông đã có phòng bị từ sớm mở ra. Trương Triết Hạn cảm thấy không thoải mái, rất nhanh, trong hậu huyệt lại ướt sũng, người đàn ông kia ra vào với vận tốc nhỏ. Trương Triết Hạn nằm ngủ đông ở cổ hắn, thỉnh thoảng sẽ tiết ra hai tiếng thở dốc, anh chưa từng trải qua việc như thế này, kích thích quá lớn, hậu huyệt bắt đầu theo bản năng kẹp chặt lấy bàn tay đang ra vào mang theo chất bôi trơn, vật phía trước bị tác động ngang nhiên đứng dậy. Anh đưa tay sờ, sờ đến dương vật nóng bỏng liền vuốt hai cái, người đàn ông trên người đột nhiên dừng lại. Trương Triết Hạn không biết đã xảy ra chuyện gì, người kia đột nhiên ấn anh lên giường, ngón tay rời khỏi hậu huyệt, thay vào đó là một vật nóng bỏng khác, vật anh vừa sờ qua.
  
Anh làm chuyện xấu, người đàn ông bị anh chạm vào càng thêm nóng ruột, hắn nhắm ngay huyệt khẩu ấm áp trực tiếp cắm vào, Trương Triết Hạn khom người "a" một tiếng, huyệt khẩu siết chặt, người kia cúi người hôn lên đầu lông mày anh, sau đó liền bắt đầu đỉnh vào.
 
Chuyện này thật sự quá kích thích, vật kia lớn hơn ngón tay nhiều, Trương Triết Hạn bị làm sướng cong ngón chân, không khống chế được rên rỉ theo động tác của người đàn ông, dương vật đâm mở ra thịt mềm quyến rũ liên tục chen vào bên trong, cảm giác tê dại cùng run rẩy truyền đi toàn thân, đâm chọc mạnh bạo rất hợp với khẩu vị của anh. Trương Triết Hạn nức nở, cảm nhận được hậu huyệt bị làm đến mềm mại, hỗn hợp tinh dịch cùng bôi trơn tưới lên người anh, quy đầu phía trước không nhịn được bắt đầu rỉ tinh dịch ra ngoài, người đàn ông kia đang xông thẳng vào thì đột nhiên dừng lại, hắn cầm lấy cây thịt của anh bịt chặt lỗ nhỏ trên đỉnh. Tay Trương Triết Hạn vừa mới định đưa tay đẩy tay hắn ra, phía sau lại bị đỉnh một cái thật sâu vào trong. Anh hét lớn, người đàn ông chín nông một sâu tiến công vào trong, lỗ tai bị người kia nuốt vào liếm cắn, tay trái Trương Triết Hạn vịn lên cánh tay người đàn ông, ánh mắt mê man.
  
Trên đỉnh bị chặn đang tiếp nhận vuốt ve, ngón tay dọc theo cây thịt đơn giản xoay vòng vòng hai cái, thân thể Trương Triết Hạn run rẩy, muốn bảo người kia buông ra nhưng hắn lại chỉ cắn lỗ tai anh, dưới thân dùng thêm lực. Trương Triết Hạn há miệng phun ra những lời vô nghĩa, một giây sau, bàn tay đang nắm lấy tay người đàn ông đột nhiên siết chặt, anh hét lên một tiếng ngắn ngủi, cắn môi dưới, người đàn ông được cổ vũ, càng đỉnh mạnh vào điểm nhô lên kia.
  
Trong phòng càng thêm dâm mỹ không chịu nổi, Trương Triết Hạn bị đàn ông đùa bỡn, tiếng va chạm bốp bốp càng lúc càng kịch liệt, môi khẽ nhếch ư ư a a không ngừng, người đàn ông tựa hồ hưởng thụ đủ rồi, hắn buông tay đang bịt kín đỉnh quy đầu, tinh dịch phun ra bắn lên cơ bụng. Hắn liền dùng ngón tay cọ qua, quệt vào bên miệng Trương Triết Hạn. 

Trương Triết Hạn theo bản năng vươn đầu lưỡi ra nếm thử, còn không đợi anh kịp phản ứng, người đàn ông kia đã rời khỏi người anh, tinh dịch không ngăn được chảy ra, phía trước Trương Triết Hạn còn cứng rắn, hậu huyệt cũng chưa ăn đủ, anh vươn tay, người đàn ông bắt lấy lật người qua.  

Đập vào mắt là cái gối đầu trắng tinh, Trương Triết Hạn cảm thấy có người bẻ mông anh ra, thứ nóng bỏng chống ở rừng rậm, cọ cọ xung quanh rồi lại trượt vào.

Hai bên giao hợp, Trương Triết Hạn phát ra một tiếng than nhẹ, người đàn ông cúi người xuống, luật động theo vận tốc nhỏ, từng chút từng chút đâm vào điểm chết tiệt kia. Trương Triết Hạn nắm lấy gối đầu, hậu huyệt phối hợp co rút lại, người đàn ông hôn lên cổ và mặt nghiêng của anh, tay phải chạm tới thắt lưng anh. Trương Triết Hạn run lên, người kia như phát hiện ra thứ gì đó thú vị, không ngừng mò mẫm. 

Cái eo vô cùng mẫn cảm bị bàn tay to che lên, dương vật của anh ngay lập tức cứng rắn ma sát với ga giường, anh muốn đưa tay vuốt ve nhằm giảm bớt khó chịu, nào ngờ lại bị người đàn ông nắm lấy, gối đầu dịch chuyển xuống bụng, mông anh vểnh lên, hậu huyệt không khống chế được mút hai cái. Dương vật cứng rắn còn mài trên giường, người kia kéo theo tay anh đan xen cùng nhau thăm dò, Trương Triết Hạn vùi mặt vào gối, cảm thụ hậu huyệt cùng thân trước đồng thời bị tấn công, khoái cảm quá mãnh liệt, anh tựa như một con cá bị người ta vớt ra khỏi mặt nước, vùng vẫy nhào lên thở hổn hển, tinh dịch cùng mồ hôi hoà trộn tạo thành kết giới, vây giữ hai cơ thể nhục dục lại chung một chỗ.

Mười giờ sáng hôm sau, Trương Triết Hạn bị cơn đau ở eo lưng kéo tỉnh lại, cả người không còn chút sức lực, cánh tay và chân đều đau đớn. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu đến, anh nhớ tới đủ loại chuyện đêm qua, quay đầu lại, một gương mặt tuấn tú còn đang ngủ bên cạnh anh.
  
Nếu như không phải vì điều kiện không cho phép, Trương Triết Hạn thật sự muốn đấm vào mặt người này một cái.
  
Nghĩ đến bản thân một đời anh danh, ai ngờ lại bị hủy thân trên một người mà ngay cả tên cũng không biết.

Tiểu Trương tổng nhắm mắt lại, vẫn còn hối hận, ngày hôm qua hẳn nên mang theo trợ lý hoặc thư ký đủ các loại người đến. Vốn tưởng rằng đây chỉ là một bữa tiệc rượu riêng tư, ai biết sẽ có người bỏ thuốc vào trong rượu.

Bữa tiệc riêng tư này đúng là rất riêng tư. 

Trương Triết Hạn lại liếc mắt nhìn người bên cạnh, xác định hắn còn đang ngủ say như heo liền cố gắng chống người rời giường, sau khi ngồi dậy, một nơi nào đó không thể nói thành lời thật sự là... đau...
  
Anh nhặt quần áo trên mặt đất lên, vừa cẩn thận xem có đánh thức người kia không vừa mặc quần áo, sau khi mặc xong quần, khoé mắt nhìn thấy mí mắt người trên giường run rẩy một chút. Tiểu Trương tổng từ trước đến nay làm việc cương nghị ào ào như vũ bão, đột nhiên lại giống như mèo con bị dọa sợ, vội vàng chạy đến bên cửa, mở cửa ra, sau đó nháy mắt không còn bóng dáng. 

Người trên giường vươn tay xoa xoa mũi, lấy chăn che kín đầu, thoạt nhìn lại ngủ thiếp đi.

Mọi chuyện vốn đã chấm dứt, Trương Triết Hạn về nhà tắm rửa sạch sẽ cho bản thân, may mắn không có ai biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng điều tồi tệ là anh đã thất thân với một người đàn ông. 

Ngày hôm sau, Trương Triết Hạn đang nghỉ ngơi ở nhà thì nhận được điện thoại của thư ký, cậu ta nói dưới lầu công ty có người tìm anh, bình thường nếu không xảy ra chuyện gì lớn, thư ký sẽ không gọi điện quấy rầy, bởi vậy chuyện này làm anh vô cùng khó hiểu. Trương Triết Hạn hỏi có chuyện gì, thư ký nói có một người đàn ông tìm anh, nhưng những lời sau lại ấp úng, Trương Triết Hạn không kiên nhẫn ngắt lời, thư ký nói thẳng: "Người đàn ông kia nói phải chịu trách nhiệm với anh."
  
"Cái gì?" Trương Triết Hạn suýt nữa làm rơi điện thoại trong tay, anh lập tức nghĩ đến gương mặt mà mình muốn quên cũng không quên được kia. Thư ký gửi ảnh lên WeChat, Trương Triết Hạn phóng to lên nhìn, bức ảnh hẳn là được chụp từ bên ngoài tòa nhà, người đàn ông kia mặc đồng phục màu đen của câu lạc bộ trông mong nhìn vào trong, cũng vừa vặn nhìn thẳng vào ống kính.
  
Sau khi nhìn rõ gương mặt kia, Trương Triết Hạn lập tức siết chặt điện thoại, tình huống gì đây? Sao còn tới chịu trách nhiệm???
 
Anh gọi điện thoại cho thư ký, bảo cậu ta gọi bảo vệ đuổi người đi, ngày mai anh phải đi làm, cũng không muốn nhìn thấy người kia lần nữa. 

"Nói cho cậu ta biết, tôi không cần phụ trách, thế giới của người trưởng thành, phải kiên cường!"
  
Anh lại gửi cho thư ký một đoạn thoại như vậy, mười lăm phút sau, thư ký trả lời đã giải quyết xong, lại kèm theo một tấm ảnh chụp ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài tòa nhà, Trương Triết Hạn ném điện thoại di động, nằm liệt trên sofa.
  
Hôm nay là ngày anh phải đi làm, tuy rằng hôm qua đã đuổi người đi nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. May mắn, lúc vào cửa không hề có ai, anh vô cùng vui vẻ kết thúc ca sáng sớm hơn bình thường. Đến giữa trưa, Trương Triết Hạn đang xử lý tài liệu, thư ký khẩn trương gõ cửa tiến vào, anh vừa ngẩng đầu chợt nghe thư ký nói: "Trương tổng, người kia..."
  
Trương Triết Hạn đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài, anh cũng bị dọa cho choáng váng. Bên dưới tòa nhà hơn hai mươi tầng là tên nhãi hôm trước, anh vội vàng quay người kéo thư ký ra ngoài. Đúng lúc giữa trưa, nhân viên đều đang xuống lầu, Trương Triết Hạn đi thang máy một đường thẳng xuống tầng một, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một người đàn ông gầy gầy cao cao, cũng không biết anh nghĩ như thế nào, bước chân liền nhanh chóng rút lui, sau đó liều mạng ấn cửa thang máy để nó khép lại. 

Vẻ mặt của thư ký đi theo phía sau mờ mịt, Trương Triết Hạn dựa vào thang máy, tay phải che trán: "Ngu ngốc, mình xuống đây làm gì chứ." 

Vừa dứt lời, Trương Triết Hạn liền kéo thư ký, nhét cho cậu ta một cái thẻ vàng, cũng không biết là của ngân hàng nào: "Cậu đi đi, tiền trong thẻ này đều đưa cho cậu ta, bảo cậu ta đừng đến đây nữa."
  
"Bảo! cậu! ta! đừng! đến! đây! nữa!" Trương Triết Hạn hạ thấp giọng lặp lại lần nữa. 

"Vâng, vâng, Trương tổng." Thư ký vội vàng đi ra ngoài. Cửa thang máy mở ra, Trương Triết Hạn thấy người đàn ông quay mặt lại. Khoảnh khắc nhìn thấy anh, ánh mắt người kia lập tức sáng lên, anh nghĩ, trông hắn giống hệt như con nai mà anh trông thấy trong rừng rậm hồi bốn tuổi. Trong lúc hoảng hốt, thư ký đã vội vàng cầm thẻ đi ra ngoài, cửa thang máy khép lại, hai người rốt cuộc không còn nhìn thấy nhau nữa. 

Trương Triết Hạn đơn độc về văn phòng trên lầu, mười phút sau thư ký quay trở lại, sắc mặt khó coi do dự đưa thẻ vàng tới: "Trương, Trương tổng, người đó không cần..."

"Không cần?" Trương Triết Hạn cười lạnh một tiếng: "Thế nào? Chê ít tiền?" 

Thư ký vội vàng trả lời: "Người đó nói rằng anh ta không thiếu tiền, anh ta chỉ muốn gặp anh."

"Ha? Không thiếu tiền?" Trương Triết Hạn nghĩ lại, cũng đúng, là do anh hồ đồ, đều là người có thể vào câu lạc bộ cao cấp, làm sao thiếu tiền đây? 

Lại nghĩ, không đúng, hắn có tiền như vậy thì sao phải mặc bộ đồng phục câu lạc bộ làm gì? 

Nghĩ lại thì, đúng rồi, khuôn mặt kia xinh đẹp như vậy, không biết có bao nhiêu phú bà muốn bao dưỡng, đương nhiên là không thiếu tiền.  

Nghĩ đến đây, tiểu Trương tổng tự giác sắp xếp lại nguyên nhân hậu quả, sai bảo thư ký: "Buổi chiều, cậu đến ngân hàng đi, từ tài khoản cá nhân của tôi chuyển thêm năm triệu vào thẻ này, sau đó lại đưa qua cho cậu ta. Ngày mai, mặc kệ cậu dùng thủ đoạn gì, đừng để tôi nhìn thấy cậu ta nữa." 

Tiểu Trương tổng lấy ra uy nghiêm của tổng tài, thư ký hiển nhiên còn muốn nói cái gì đó, nghe được những lời này cũng chỉ đành đáp một tiếng vâng. 

Ngày hôm sau, anh đúng là không gặp lại người đàn ông kia nữa, từ 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều, người ra vào không ngớt nhưng không còn nhìn thấy cái áo đồng phục quen thuộc kia. 

Tiểu Trương tổng vui sướng ra khỏi công ty, một ngày qua anh phải họp đến nhức đầu, còn luôn phải chú ý xem thư ký có đột nhiên báo người kia lại tới hay không. Buổi trưa, Trương Triết Hạn cũng chưa ăn no, hiện tại anh chỉ muốn về nhà, thoải mái tắm rửa ngủ một giấc. 

Tỉnh dậy rồi kêu bảo mẫu nấu chút gì đó ~  

Thang máy đi thẳng đến bãi đỗ dưới tầng hầm, lúc đi ra ngoài anh còn ngâm nga ca hát. Nhưng khi tới ngã rẽ, nhìn thấy bóng người ngồi trên mặt đất kia, anh liền không hát nổi nữa.  

Lại! là! cái! người! kia!

Trương Triết Hạn tức giận ngập đầu, thoáng chốc thấy hối hận vì ngày đó lại cố chấp đi tiệc rượu! Tiệc rượu chết tiệt! 

Anh lạnh mặt đi qua: "Này, cậu đủ chưa, tất cả đều là người trưởng thành, buông thả chơi một chút không vui sao?"  

Người đang ngồi co ro trên mặt đất nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu. Lúc này Trương Triết Hạn mới chú ý tới, trán hắn bị rách, máu chảy từ trán đến bên má phải đã đông lại, anh bị dọa hỏi: "Cậu bị sao vậy?"  

Người đàn ông được hỏi ngẩng đầu, sau khi nhìn rõ là anh, hắn lập tức cười rộ lên, ánh mắt vẫn sáng lấp lánh, hắn vươn tay phải định kéo người, nhưng được nửa đường lại như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt mừng rỡ lập tức suy sụp, thay vào đó là ánh nhìn thật cẩn thận, tay cũng dừng lại thả rơi xuống nền xi măng. Trương Triết Hạn đột nhiên phát hiện ra dấu vết màu đỏ không rõ ràng trên mặt đất. 

Đầu anh choáng váng, lúc này mới đi nhìn kỹ người phía trước, tay trái của hắn vẫn bảo vệ trên bụng, áo sơ mi đen nhìn không ra trên người có vết thương khác không. Trương Triết Hạn sợ hãi ngồi xổm xuống bên cạnh người kia, một tay sờ lên tay trái hắn, muốn điều tra xem bụng hắn.  

Vừa bị chạm vào, người đàn ông kia liền run lên, Trương Triết Hạn sờ được bàn tay trái trơn trượt, trong lòng có chút suy đoán lo lắng hỏi: "Đây là -"

"Bọn họ không cho em đến tìm anh." Người đàn ông nói, giọng điệu rất tủi thân: "Em đã nói rằng, em không muốn tiền, nhưng bọn họ không tin em."  

Vết thương của hắn rất đau, cũng không biết ngồi đây bao lâu rồi, người của câu lạc bộ bắt được hắn liền lao vào đánh, sau đó lại nhốt hắn ở trong phòng đơn không cho hắn ăn cơm, từ tối hôm qua đến bây giờ, ngay cả một miếng nước hắn cũng không được uống.  

"Em đã nói em không cần tiền..." Hắn lại lặp lại một lần nữa, khóe miệng bong tróc khát khô. Trương Triết Hạn che tay trái của người kia lại, một tay đỡ vai hắn, trong lòng không biết là tư vị gì.  

"Cậu không phản kháng lại sao?" 

"Em không đánh lại bọn họ... Bọn họ có nhiều người lắm..." Hiện tại, người kia hệt như một con cún nhỏ đáng thương, vì đói bụng mà ư ư nức nở ngồi bên lề đường. Trương Triết Hạn muốn đỡ hắn đứng lên đi bệnh viện trước, nhưng người đàn ông lại túm lấy tay áo anh: "Em không thể ra ngoài, bọn họ sẽ bắt em đi. "  

"Em rất vất vả mới tìm được chỗ này, bọn họ không nhìn thấy em, em chui xuống gầm xe." Hắn chỉ vào chiếc bên cạnh: "Hình như em làm bẩn xe của người này rồi."  

"Không sao, không sao." Trương Triết Hạn an ủi hắn, công ty nhiều người như vậy cũng chẳng biết là xe của ai đâu. Anh lại muốn kéo người dậy: "Cậu đi xe của tôi, bọn họ không nhìn thấy được." 

"Thật sao?" Người đàn ông nghiêng đầu hỏi anh.  

"Thật, cứ tin tôi."
  
"Vâng." Vì thế người đàn ông lại cười rộ lên, hắn mượn sức của Trương Triết Hạn đứng lên, lúc đứng dậy, cả bụng lẫn toàn thân đều đau, hắn hơi nghiêng nghiêng dựa vào người Trương Triết Hạn. Hai người đi tới bên cạnh xe, anh suy nghĩ một chút, vẫn quyết định cho người vào ghế sau.  

"Cậu nằm ở đây, tôi dẫn cậu đi gặp bác sĩ." Trương Triết Hạn kéo dây an toàn lên, khởi động xe, người đàn ông ngồi sau lại giữ chặt tựa lưng ghế lái của anh, hắn vô cùng thiếu cảm giác an toàn, từ chối: "Em không đến bệnh viện cũng không gặp bác sĩ đâu, bọn họ đều là người xấu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro