Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiếp ảnh gia nhanh tay bắt trọn khoảnh khắc này: " Thật tuyệt! Nếu anh Lục có thể mỉm cười nhìn con mèo thì thật hoàn hảo."

Lục Hàn Chi không cười, thậm chí trên mặt còn không có biểu tình gì, nhưng anh hơi cúi đầu nhìn con mèo trong ngực. Vào lúc đó, như có một cảm giác ấm áp bao trùm lên toàn bộ bầu không khí xung quanh.

Một chút ôn nhu kia kì thực không tính là gì, nhưng bản thân Lục Hàn Chi, bình chứa mị lực  có thể đem một tia ôn nhu phóng đại lên vô số lần, khiến fans thét chói tai.

Chỉ tiếc nhiếp ảnh gia vừa mở miệng liền đem bầu không khí phá hỏng.

Lục Hàn Chi nhàn nhạt liếc mặt một cái, Khang Văn Trạch lập tức tiến lên nói với nhiếp ảnh gia: " Thật ngại quá, anh Lục vừa rồi trạng thái chưa chuẩn bị tốt, mong ngài có thể đem ảnh chụp vừa rồi xóa bỏ."

"......OK, tôi biết rồi."

Nhiếp ảnh gia tuy rằng cảm thấy rất tiếc, nhưng ngay lúc Khang Văn Trạch nhìn chăm chú đã xuống tay đem bức ảnh vừa rồi xóa đi.

Nhưng ngay sau đó hắn ta liền không cảm thấy tiếc nữa, bởi vì sau đó chụp ảnh mười phần thuận lợi.

Ngay lúc Lục Hàn Chi nửa nằm ở trên sô pha, không chút để ý rũ mắt nhìn con mèo nhỏ đang ghé vào ngực mình, mới khiến người ta cảm nhận rõ, vì sao vừa rồi Khang Văn Trạch lại nói Lục Hàn Chi chưa có sự chuẩn bị tốt.

Bởi vì khi Lục Hàn Chi tiến vào trạng thái chuyên nghiệp, thì cảm giác dưới ống kính càng hoàn hảo.

Tuy nhiên

" Anh Lục trạng thái rất tốt, nhưng con mèo tạo dáng hơi cứng."

Bạch Du Du kiếp trước thực tế chưa từng theo đuổi một minh tinh nào, nhưng cô lại quen một đám bạn bè đều là fans mê muội, trước kia cô không thể hiểu được vì cái gì mà những cô gái ấy có thể vì gần thần tượng một chút mà xa mấy cũng lặn lội theo chân, hiện tại cô thấy hiểu hơn nhiều rồi.

Đối mặt với Lục Hàn Chi, một nam thần hoàn mỹ, thì có trai tim nữ sinh nào không bùng nổ.

Bạch Du Du cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đập bất bình thường khi tiếp xúc ở cự ly gần với Lục Hàn Chi, huống chi hiện tại còn bị người nào đó ôm, nhìn, vuốt ve âu yếm....

 Dù chỉ là tạo dáng dưới ống kính nhưng Bạch Du Du vẫn rất hồi hộp và không dám cử động, may mắn là bây giờ cô chỉ là một con mèo, nhiếp ảnh gia cũng không đặt quá nhiều kì vọng vào cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn nằm trong lòng Lục Hàn Chi là được....

Nhưng khi đèn bật lên, mùi nước hoa nhạt nhạt của Lục Hàn Chi và hơi thở ấm áp bao quanh khiến Bạch Du Du cứng đơ như hòn đá. Cho dù kiếp trước cô có làm việc thiện tích đức, nhưng phước báo như này quá lớn, cô có chút không chịu đựng nổi. Dưới sự hợp tác hữu ý hay vô tình của Bạch Du Du, việc quay phim cũng kết thúc.

" Lục ảnh đế thật dịu àng aaaaa!" Một người trợ lý bắt lấy cánh tay của người bên cạnh hét lên: " Nếu tôi bị anh ấy nhìn như vậy một cái, cho dù biến thành mèo cũng nguyện ý aaaa!"

Người bị biến thành mèo, Bạch Du Du cẩn thận nhìn thoáng qua Lục Hàn Chi,  rồi lại nhanh chóng cúi đầu khi bắt gặp ánh mặt của anh.

Cũng may hiện tại cô là mèo, mặt toàn là lông, cho dù có đỏ mặt cũng không thể thấy được....

Trợ lý của nhiếp ảnh gia mang theo một dải ruy băng màu xanh, bước tới buộc nơ cho Bạch Du Du.

Ngay khi chạm vào cổ Bạch Du Du, cô liền co người lại kêu meo meo.

" Để tôi." Lục Hàn Chi nhận lấy dải ruy băng.

Người trợ lý đỏ mặt và lùi lại.

" Ngẩng đầu lên." Lục Hàn Chi nâng cằm Bạch Du Du lên, Bạch Du Du ngẩng đầu lên, cả người một cử động nhỏ cũng không dám, ngón tay thon dài của Lục Hàn Chi nhéo dải lụa, động tác của anh thật nhẹ, không lâu sau liền thắt cho cô một chiếc nơ con bướm.

Lục Hàn Chi đánh giá một chút, sờ sờ đầu cô: "Ngoan"

Các nữ nhân viên có mặt đều đồng loạt bịt mũi, vì sợ máu mũi đột nhiên chảy ra.

Lục Hàn Chi thay quần áo, bộ vest xanh đậm và sơ mi trắng, tóc hơi rối, so với hình tượng trưởng thành và tao nhã của anh thì lúc này trông lại co chút lười biếng.

Bạch Du Du sửng sốt.

Ruy băng trên cổ áo sơ mi của Lục Hàn Chi đồng màu với dải ruy băng trên cổ của cô....cho dù cô không có soi gương, nhưng cô nghe thấy người khác miêu tả mày của dải ruy băng trên cổ giống màu đôi mắt của cô.

Nhiếp ảnh gia đang thảo luận với người bên cạnh về cách để con mèo phối hợp làm việc, Khang Văn Trạch ở một bên nói: "Bánh Trôi Nhỏ rất biết nghe lời."

" Nó cũng không phải là chó, làm sao có thể hiểu được người nói gì." Nhiếp ảnh gia nghĩ nghĩ lại nói: "Như vậy đi, cậu đi lấy đồ vật hấp dẫn một chút tạo lực chú ý cho nó, làm nó kêu ra tiếng, đương nhiên có thể ngáp một cái thì thật tốt...."

Khang Văn Trạch cầm một món đồ chơi nhỏ bằng lông và đứng ở một chỗ cho là hấp dẫn được sự chú ý của Bánh Trôi Nhỏ: " Bánh Trôi Nhỏ, nhìn này!"

Lục Hàn Chi từ trên cao nhìn Bánh Trôi Nhỏ, giơ tay làm động tác tháo cà vạt.

Tuy anh không mở miệng, nhưng ánh mắt của anh khiến Bạch Du Du cảm thấy như thể anh đang ra lệnh cho cô ____ Đừng nhìn cậu ta, nhìn anh.

Kết hợp với vẻ ngoài anh tuấn không tì vết, vẻ mặt lười biếng lãnh đạm nhưng trong mắt tràn đầy sự lười biếng khó ccuowngx.

Giống như một vị vua kiêu ngạo và quyến rũ.

Bạch Du Du đứng dậy, ngẩng đầu lên keo meo meo với anh.

Âm thanh trong trẻo, yếu ớt, nhưng chỉ có Bạch Du Du mới biết chính mình hơi run rẩy, giống như thể đang bị một con mèo lớn mạnh mẽ hơn mình theo dõi một cách lạnh lùng....

Khang Văn Trạch bật cười khi nghe tiếng ai đó đằng sau nói cô rất đáng yêu: " Bánh Trôi Nhỏ nghe lời quá."

Bạch Du Du ghé vào sô pha, làm bộ dáng cái gì cũng không hiểu.

Sắc đẹp chết người!

Bạch Du Du cảm thấy, cô chỉ là một con mèo thôi cũng dễ dàng quỳ gối trước ống quần của Lục Hàn Chi.

Đáng tiếc khí thế của Lục ảnh đế quá cường đại, cô chỉ có thể nghĩ như vậy, thật sự đến gần anh chỉ thấy khẩn trương cùng sợ hãi, ngược lại một chút cũng không thể hưởng thụ.

Hơn nữa, cho dù Bạch Du Du vô tình hay cố ý phối hợp, việc chụp ảnh rất nhanh liền kết thúc, Khang Văn Trạch đi tới bế Bạch Du Du lên, mỉm cười nói: "Bánh Trôi Nhỏ thật sự rất đáng yêu."

Được Khang Văn Trạch ôm vào lòng, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Cảm ơn khích lệ, cậu cũng rất đẹp trai.

Không thể không nói, thân là một con mèo, cô muốn phối hợp quay chụp nhưng lại không thể để người khác phát hiện cô đang phối hợp, thật sự làm mèo mệt chết rồi.

Sau khi kết thúc buổi chụp hình, có người muốn cùng Bánh Trôi Nhỏ chụp ảnh chung, đại khái mọi người đều biết khả năng có thể chuoj ảnh chung vơi sLucj Hàn Chi bằng không, chỉ có thấy lấy lui làm tiến, nhưng Khang Văn Trạch lấy lý do Bánh Trôi Nhỏ móng vuốt bị thương sẽ sợ hãi nên từ chối hết.

Bạch Du Du yên lặng like một cái cho trợ lý Khang, cô thật sự rất sợ bị những cô gái ôm chụp tự sướng, bởi vì các cô ấy chỉ để ý bản thân lên ảnh xinh đẹp bao nhiêu chứ không để ý tư thế ôm đấy khiến cô khó chịu như thế nào.

" Anh Lục, chúng ta mang Bánh Trôi Nhỏ đi theo sao?"

Buổi chiều Lục Hàn Chi vẫn còn có việc, Khang Văn Trạch có chút do dự, Giang Ninh lúc này khẳng định cũng rất vội, không có thời gian mang Bánh Trôi Nhỏ đến công ty bên kia.

Khang Văn Trạch không biết Giang Ninh sẽ không mang Bánh Trôi Nhỏ giao lại cho nữ sinh viên kia nữa, nhưng cậu ta có thể đoán đại khái cô gái kia không chăm sóc tốt cho Bánh Trôi Nhỏ, hơn nữa lại còn làm móng vuốt nố bị thương.

" Mang theo đi." Lục Hàn Chi nói.

Lúc Giang Ninh mang Bánh Trôi Nhỏ đến cũng mang theo thức ăn cho mèo, mua tại phòng khám, trước khi đi đã giao hết lại cho Khang Văn Trạch, vậy nên Khang Văn Trạch một tay ôm Bánh Trôi nhỏ, một tay cầm túi của mình, còn muốn cầm lồng sắt và túi thức ăn của Bánh Trôi Nhỏ, cậu ta đang định gọi tài xế đến xách giúp thì thấy Lục Hàn Chi vươn tay tới, nhấc Bánh Trôi Nhỏ lên, ôm đi.

" Đi thôi."

Vì thế dọc theo đường đi rất nhiều nhân viên công tác nhìn thấy Lục Hàn Chi đeo kính râm ôm con mèo đi phía trước, Khang Văn Trạch xách theo một đống đồ đạc lỉnh kỉnh theo sau....

"......Con mèo kia của Lục anhrh đế không phải là đạo cụ sao?"

" Chẳng lẽ là mèo anh ấy nuôi?"

" Mặc kệ có phải hay không....Thật hâm mộ con mèo kia quá đi!"

Bạch Du Du không biết có người hâm mộ bản thân mình, cô bị Khang Văn Trạch ôm còn cảm thấy nhẹ nhàng, có lẽ do độ mẫn cảm của một con mèo rất lớn, nên cô có thể cảm giác được Khang Văn Trạch yêu thích, có thiện ý đối với cô, cho nên trừ bỏ Giang Ninh cùng chú Giang, Bạch Du Du vẫn có chút hảo cảm đối với Khang Văn Trạch.

Có lẽ khí thế của Lục Hàn Chi quá mạnh, cộng với việc anh rất được chú ts, nên cô bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên khi bị Lục Hàn Chi ôm.

---------------------

Lời của edit:

Thật sự chương này định đăng vào đêm hôm qua, cũng dịch gần xong rồi. Nhưng cái VPN chán quá :(( Sáng nay mới có thể vào lại, may mà vẫn còn giữ file :( 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro