Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Du Du hoàn toàn không hiểu họ vừa nói gì, lại không thể hỏi, chỉ có thể rối rắm meo meo vài tiếng.

Nhưng mà Giang Ninh sau khi nghe một cuộc điện thoại liền tiếp tục xử lý các công việc còn tồn đọng, không rảnh nói tiếp chuyện vừa rồi, Bạch Du Du nghe được hình như sáng nay Nhan Tử Hàng lại gây chuyện, Giang Ninh gọi điện giọng nói thật không tốt, nhưng khi vuốt lông cho cô vẫn rất dịu dàng.

Mãi cho đến khi Bạch Du Du mơ mơ màng màng buồn ngủ, lúc tỉnh dậy đã thấy bản thân nằm trong vòng tay của Khang Văn Trạch.

"Chân nó hôm nay bị đau, nhưng không có vẫn đề gì lớn."

Khang Văn Trạch nhìn chân bị đau của Bạch Du Du, đau lòng xoa xoa đầu cô.

"Hàn Chi đâu?"

"Đã chuẩn bị xong."

Bạch Du Du hoàn toàn không phản ứng kịp mấy người họ mang cô đến đây làm cái gì, chỉ nhìn ra đây là một cái studio, đồ đạc trang trí lộng lẫy, nhiếp ảnh gia và nhân viên công tác ở đây đều đang rất bận rộn, có người đến chào hỏi Giang Ninh, Giang Ninh liền đi qua.

Khang Văn Trạch ôm Bánh Trôi Nhỏ vào phòng nghỉ, cửa phòng đóng lại, thật yên tĩnh, so với bên ngoài như 2 thế giới khác nhau.

Bạch Du Du trong lòng Khang Văn Trạch lộ ra cái đầu, nhìn xung quanh phòng một vòng, đập vào mắt liền thấy người ngồi ở trên ghế sô pha.

Là Lục Hàn Chi.

Trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hai chân thẳng tắp đặt lên chiếc bàn thấp, đôi mắt nhắm nghiền dường như đang ngủ say.

Khang Văn Trạch liếc nhìn đồng hồ rồi nói nhỏ với anh: "Anh Lục, Bánh Trôi Nhỏ đây rồi."

Đây là lần thứ hai Bạch Du Du nhìn thấy Lục Hàn Chi, có lẽ bởi vì mới được tạo hình qua nên cô cảm thấy Lục Hàn Chi hôm này so với ngày hôm đó càng thêm lóa mắt.

Có lẽ bởi vì nhìn anh quá trầm tĩnh, Bạch Du Du tuy rằng vẫn hung phần như lần trước nhưng không nhịn được nhìn chằm chằm anh.

Khang Văn Trạch nói xong liền không nói thêm câu nào nữa, một lát sau Lục Hàn Chi chậm rãi mở to mắt, ngồi dậy.

Bạch Du Du đem đầu trốn vào lòng Khang Văn Trạch, liếc trộm anh một cái.

Lục Hàn Chi hơi hơi cau mày, sắc mặt có chút âm trầm.

Chẳng lẽ là gắt ngủ?

Tại sao lại cảm thấy có chút đáng sợ...

Khang Văn Trạch không nói thêm gì nữa, trong lúc nhất thời không khí đình trệ một lúc

Chờ thêm một chốc lát, Bạch Du Du mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lục Hàn Chi

"Nó bị sao thế?"

Bạch Du Du cảm giác được Khang Văn Trạch giống như thở phào một cái, nói: "Chị Ninh nói hôm nay nó bị người ta trong lúc cắt móng tay cho nó làm bị thương, nhưng không nghiêm trọng lắm, chắc là sẽ không ảnh hưởng đến quay chụp."

Khang Văn Trạch cảm thấy con mèo trong ngực có chút run bần bật, vội vàng trấn an vuốt vuốt lông mèo: "Nó có khả năng vẫn còn có chút sợ hãi."

...... Nguyên nhân hoàn toàn do sinh lý mà, anh trai này không thể yêu cầu một con mèo trở nên bình tĩnh được đâu?

"Hàn Chi." Giang Ninh đẩy cửa bước vào, " Chị nghe nói đạo cụ chụp ảnh của em ban đầu là chó, tại sao lại đổi thành mèo rồi?"

Khang Văn Trạch giải thích: "Anh Lục không thích con chó kia."

Không thích chó?

Bạch Du Du vểnh tai lên, như vật là thích mèo sao?

Giang Ninh nở nụ cười: "Như vậy ý là thích Bánh Trôi Nhỏ nhà chị sao?"

Lục Hàn Chi có thói quen sạch sẽ, tuy nói không phải ghét động vật nhỏ, nhưng anh nói rõ là không thích con chó đó, cũng không ai dám miễn cưỡng anh ôm con chó kia chụp ảnh.

Giang Ninh lại hỏi đúng câu hỏi cô đang thắc mắc, trái tim nhỏ bé của Bạch Du Du đập thình thịch, ánh mặt nhìn chằm chằm Lục Hàn Chi.

Lục Hàn Chi nhấp một ngụm cà phê, đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Nếu nó không ngeh lời, thì lại đổi thành con chó kia."

Bạch Du Du: "......."

Biết ngay là không dễ dàng đạt được sự sủng ái của Lục ảnh đế!

"Buổi chiều còn có chụp ngoài trời, chị không đi theo cậu được, phải đến công ty một chuyến." Giang Ninh thở dài, nói: "Chị có cảm giác Nhan Tử Hàng lại gây rắc rồi cho chị."

Lục Hàn Chi nghe xong liền dừng lại "Buổi thử vai của cậu ta ngày hôm qua không được, khiến đạo diễn Lưu không vừa mắt, bảo cậu ta một chút."

"Được, chị biết rồi."

Giang Ninh mỉm cười nhìn thoáng qua Khang Văn Trạch, nói: "A Trạch, Bánh Trôi Nhỏ để em chăm sóc, nếu có có chuyện gì chị tính sổ lên đầu cậu đấy."

Khang Văn Trạch vội nói: "Yên tâm đi ichij Ninh, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó."

"Vất vả rồi." Lục Hàn Chi nói với Giang Ninh.

Giang Ninh cười cười: "Cái này thì tính là gì."

Giang Ninh lại nói mấy câu với Khang Văn Trạch rồi vội vàng rời đi, Bạch Du Du nhìn bóng dáng Giang Ninh, nhẹ nhàng meo một tiếng.

Có lẽ ngày ngày đều yên bình ở trong nhà Giang Ninh, ngày hôm qua khi ở cùng Dư Đình Đình thần kinh căng thẳng cả ngày, cuối cùng cũng được trở về nên khi Giang Ninh rời đi, Bạch Du Du liền cảm thấy có chút bất an.

Ngay sau đó, Bạch Du Du liền hiểu được Lục Hàn Chi thật sự mượn cô tới để làm đạo cụ, Khang Văn Trạch còn ôm cô đi cho nhân viên công tác nhìn, nhiếp ảnh gia tỏ vẻ không vấn đề gì, còn ý cười đầy mặt khen cô thành lâng lâng: "Không hổ là do Lục ảnh đế tự mình chỉ định, thật sự quá xinh đẹp."

Bạch Du Du rụt rè lắc cái đuôi, từ khi trở thành mèo, cô đã hình thành thói quen lắc lắc đuôi khi được khen, thế nhưng vẫn có chút không tưởng tượng được, là Lục Hàn Chi mở miệng nói muốn để cô trở thành đạo cụ diễn?

Vừa nãy lúc mới tiến vào, các nhân viên công tác đều rất bận rộn, lúc này Khang Văn Trạch ôm cô ra ngoài, đã có rất nhiều người vây lại xem.

Bạch Du Du bị nhiều người vây quanh liền khẩn trương, có người duỗi tay muốn ôm cô, cô liền dùng móng vuốt bám víu lấy Khang Văn Trạch không buông, Khang Văn Trạch vội vàng trấn an xoa xoa đầu nhỏ của cô: "Ngại quá, Bánh Trôi Nhỏ tương đối sợ người lạ."

Bạch Du Du liếc nhìn bộ móng tay dài màu mè, cô thật không dám để những đôi bàn tay ấy ôm lấy mình, lúc trước bạn thân của Dư Đình Đình ôm cô chụp tự sướng cũng đã vô tình kéo đi mất vài cọng lông của cô.

Khang Văn Trạch cũng thật đáng tin cậy, Bạch Du Du ghé vào trong lồng ngực anh ta nhẹ nhàng thở ra, mới vừa khen một câu, cô liền giác Khang Văn Trạch lại muôn đem cô giao ra.

Bạch Du Du sợ tới mức kêu meo meo, vội vàng vươn móng vuốt bám lấy quần áo Khang Văn Trạch, nhưng giây tiếp theo cô liền nghe thấy giọng của Lục Hàn Chi: "Đưa nó cho tôi."

Bạch Du Du quay đầu nhìn thấy Lục Hàn Chi đang đưa tay về phía cô, cái đuôi không nhịn được vẫy vẫy, ngoan ngoãn để Lục Hàn Chi ôm đi.

Khang Văn Trạch thấy cô ở trong lòng Lục Hàn Chi run bần bật, liền có chút lo lắng, cho rằng cô sợ Lục Hàn Chi.

Nhưng, anh ta sai rồi!!!!

Bạch Du Du hoàn toàn là vì kích động nên mới run.

Kêu meo meo cũng không thể hoàn toàn thể hiện cảm xúc của cô, nếu cố tình phát ra tiếng, có lẽ cô chính là một con mèo có thể phát ra tiếng sói tru J

Cho nên Bạch Du Du chỉ có thể nín nghẹn.

Đọng tác Lục hàn Chi ôm cô thật dịu dàng, tuy rằng Khang Văn Trạch lúc ôm cô cũng rất dịu dàng, nhưng là cảm giác không giống nhau.

Bạch Du Du nhịn không được cẩn thận nâng lên chân trước, ghé lên cánh tay Lục Hàn Chi ngẩng đầu nhìn.

Lúc Lục Hàn Chi cúi đầu đối mặt nhìn cô, trong nhát mắt cô đột nhiên cảm thấy trái tim héo hon đập bang bang.

Bạch Du Du đã nhiều lần ngạc nhiên trước dung mạo của Lục Hàn Chi, nhưng lần này cảm giác lại không giống nhau.

Trong chốc lát, Bạch Du Du quên mất bản thân là một con mèo, cô nhìn đôi mắt thâm thúy như bầu trời đêm lại mỹ lệ kia, cơ hồ có thể nghe được nhịp tim của bản thân, mọi chuyện còn lại xung quanh dường như ngày càng bị lu mờ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro